Người đó trực tiếp xông vào, hung hăng đạp một cước vào Khanh Trì Nhiễm.
Khanh Trì Nhiễm bị một cước đạp té nhào vào góc tường, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, nghiêng người cuộn thành một đoàn, không ngừng nôn khan.
Tạ Duẫn Ninh dù thế nào chăng nữa cũng không tưởng tượng nổi Tạ Diệc Đông có thể xuất hiện trước mắt.
Y không phải tăng ca sao?
Tại sao lại ở đây?
Nói thật ra, để Tạ Diệc Đông thấy được dáng vẻ của chính mình chật vật như vậy, hắn ngược lại thà rằng không muốn Tạ Diệc Đông cứu.
Sau khi Tạ Diệc Đông đạp Khanh Trì Nhiễm ngã ra đất, lại xông tới đá mấy cái.
Tạ Duẫn Ninh từ trước đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ của Tạ Diệc Đông lúc đánh nhau, cho tới nay, Tạ Diệc Đông mà chính mình thấy được chính là một thanh niên tuấn tú tao nhã lịch sự, cho dù gặp phải chuyện gì, đều có thể áp dụng phương pháp giải quyết hoà bình và thông minh, hắn từ trước đến giờ không nghĩ đến Tạ Diệc Đông đó cũng sẽ đánh nhau, hơn nữa hạ thủ còn vô cùng hung ác.
Khanh Trì Nhiễm rất nhanh bị ngã đến chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào thống khổ.
Tạ Duẫn Ninh sợ xảy ra chuyện, giãy dụa gọi Tạ Diệc Đông: “Dừng, dừng, đừng đánh nữa!”
Tạ Diệc Đông ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đạp.
Tạ Duẫn Ninh không có cách nào, lớn tiếng quát: “Anh, y sẽ chết đó!” Hắn không hy vọng bởi vì mối quan hệ của chính mình mang đến sự phiền toái cho Tạ Diệc Đông.
Tạ Diệc Đông nghe được tiếng quát của Tạ Duẫn Ninh, cuối cùng cũng dừng lại.
Thở hổn hển nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác đắp lên người Tạ Duẫn Ninh, sau đó cúi người xuống lục lọi trên quần áo của Khanh Trì Nhiễm — Đích xác là lục trên quần áo, bởi vì Tạ Diệc Đông không có một chút biểu cảm nào mà đem Khanh Trì Nhiễm lột đến sạch sẽ, đem người trần như nhọng đạp qua một bên, chính mình lại lục trong đống quần áo, lục cả nửa ngày, cũng không tìm được chìa khoá của xích sắt, lại bực dọc mà đạp một cái vào phần bụng của Khanh Trì Nhiễm, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Không biết là gọi cho ai, nhưng mà Tạ Duẫn Ninh nghe được giọng điệu của y vô cùng xấu xa mà đem người ở đầu dây bên kia khiển trách một trận, sau đó muốn người đó lập tức lái xe đến đây.
Cúp điện thoại, nhìn cũng không nhìn Tạ Duẫn Ninh, đem quần áo đá ra, không biết từ đâu mà lấy ra một cái bật lửa, “phựt” một tiếng đốt đống quần áo đó, lửa đốt lên.
Tạ Duẫn Ninh trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Sao Tạ Diệc Đông làm những việc này thuần thục đến như vậy? Thoạt nhìn người này mới giống người lăn lộn trong giới xã hội đen!
So với người này, tôi cảm thấy tôi thật sự là một tiểu thiên sứ trong sáng hiền lành.
Đốt một lát, Tạ Diệc Đông lại đi vào, lấy điện thoại di động ra mở camera, chụp vài tấm của Khanh Trì Nhiễm đang ngất xỉu.
Tạ Duẫn Ninh ngây người.
…Y muốn làm gì vậy!
Rất nhanh, Tạ Diệc Đông liền nói đáp án cho hắn.
Chỉ thấy sau khi y chụp ảnh xong, liền gọi điện thoại, gọi thẳng đến đương gia của Khanh gia, sau đó nói: “Trong chừng thiếu gia của các người, nếu không tôi không chắc □ của y sẽ xuất hiện trên mặt báo ngày mai hay không.” Cúp điện thoại, sau đó nhìn thời gian trên di động, xoay người muốn đi.
(□: Mã nghĩ đó chắc là ảnh nude á)
Lúc đi đến cửa, Tạ Duẫn Ninh gọi y lại: “Anh… Anh phải đi hả?”
Tạ Diệc Đông dừng bước, không nói gì.
“Cám ơn anh.” Tạ Duẫn Ninh lại nói tiếp.
Tạ Diệc Đông một chữ cũng không nói, cũng không để ý đến y, trực tiếp đi ra ngoài.
Tạ Duẫn Ninh nhìn theo bóng dáng của Tạ Diệc Đông đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy, thay vì nói là ánh sáng, còn không bằng nói, giống như một con sói cô độc lẻ loi đi một mình.
Hắn không hiểu vì sao Tạ Diệc Đông đột nhiên xuất hiện ở đây để cứu chính mình, cũng không thể nói rõ Tạ Diệc Đông bây giờ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng mà hắn phát hiện, dựa theo mỗi lần tiếp xúc, dần dần có thể thấy được Tạ Diệc Đông chân thật dưới ánh hào quang loá mắt.
Mỗi lần hiểu được một chút đều khiến người ta càng khổ sở thêm một chút…
Càng muốn tới gần hơn một chút…
Cũng không phải là ban đầu hướng về phía ánh sáng đó, càng nhiều hơn chính là một loại tâm tình giống như là đau lòng.
Bởi vì thoạt nhìn, y hoàn toàn không vui vẻ, cũng không cảm thấy y có bất kỳ tâm tình hài lòng vui sướng nào.
Thông minh, bình tĩnh, thông thái, anh tuấn, nhiều tiền, có mị lực, còn có rất nhiều thứ mà phần lớn mọi người tha thiết ước mơ, nhưng lại không hạnh phúc.
Đây chính là Tạ Diệc Đông hiện tại trong mắt của hắn.
“Tiểu thiếu gia!” Thanh âm quen thuộc của Hạ thúc cắt đứt tâm tư của Tạ Duẫn Ninh.
Chỉ thấy Hạ thúc thuần thục mở ra thùng dụng cụ, thành thạo đem xích sắt mở ra, sau đó lại rất nhanh chóng lấy ra một cái mền dày bao Tạ Duẫn Ninh lại, rồi đem người nhét vào trong xe.
Trong xe đang mở hệ thống sưởi, Tạ Duẫn Ninh lúc này mới ý thức được bây giờ là cuối tháng 11, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, lúc trước hoàn thoàn không rảnh để nghĩ đến điều này.
Hạ thúc động tác vô cùng gọn gàng làm xong tất cả, sau đó đưa hắn về nhà.
Qua khoảng chừng 10 phút, Tạ Duẫn Ninh cảm thấy đã cóng đến nỗi thân thể có chúc cứng ngắc mới dần dần ấm áp trở lại.
“Hạ thúc, vừa nãy anh của con gọi điện thoại cho thúc hả?”
“Ừ.” Hạ thúc bình tĩnh trả lời.
“Con xin lỗi, hại thúc bị y mắng.” Tạ Duẫn Ninh cảm thấy có lỗi với người ta, “Là con hôm nay nói thúc đừng theo con.”
“Không, đây là sự thất trách của tôi.” Hạ thúc nói, “Bảo vệ sự an toàn của cậu là một trong những công việc của tôi.”
Tạ Duẫn Ninh trừng to mắt: “Hả?” Bảo vệ sự an toàn của tôi? “Hạ thúc, lẽ nào người là bảo tiêu của con trong truyền thuyết?”
“Không có trong truyền thuyết, chỉ là bảo tiêu của cậu mà thôi.” Hạ thúc dường như bị cách nói của Tạ Duẫn Ninh làm cho có chút buồn cười, cong cong khoé môi nói.
“Nhưng mà, Hạ thúc giống như là quản gia, còn kiêm chức thợ mở khoá…” Tạ Duẫn Ninh nói thầm, cuối cùng kêu lên, “Hạ thúc, thúc thật lợi hại.”
Hạ thúc vẫn vô cùng bình tĩnh nói: “Bảo hộ sự an toàn của cậu mới là chức vị chính của tôi.”
“Vậy nói như vậy, thúc nhất định sẽ đánh nhau sao.” Tạ Duẫn Ninh sùng bài nhìn Hạ thúc, “Nhất định là một cao thủ?”
“Chỉ là bảo tiêu mà thôi.” Đáp án của Hạ thúc vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh.
“Lẽ nào là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết?”
Con trai bình thường đối với thân phận của cao thủ võ thuật không cách nào tự kiềm chế được mà xuất hiện sự ngưỡng mộ, điều này có chút giống như bản năng sùng bái người mạnh mẽ giữa người với người. “Giống như ở ẩn trong chốn đô thị…”
Hạ thúc cuối cùng cũng đành chịu, co rút khoé miệng: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tiểu thiếu gia, tôi chỉ là bảo tiêu bình thường.”
“Thật không?” Tạ Duẫn Ninh không tin nhìn nhìn Hạ thúc — Chỉ có cao thủ mới thản nhiên như vậy.
“Đúng vậy, tiểu thiếu gia.” Hạ thúc kiên quyết trả lời hắn.
Thật sao…
Nếu người ta đã nói như vậy, tôi còn có thể nói cái gì.
Tạ Duẫn Ninh cùng đành phải câm miệng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
“Hạ thúc.”
“Vâng, tiểu thiếu gia.”
“Thúc đừng giận anh ấy, anh ấy chỉ là tâm tình có chút không tốt.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Hạ thúc, thúc cảm thấy anh ấy là người như thế nào?”
“Diệc Đông thiếu gia rất thông minh.” Hạ thúc trả lời rất máy móc.
“Hạ thúc, thúc nói xem anh ấy vì sao không đến thăm con nữa?”
Hạ thúc không lên tiếng, chỉ là im lặng nghe hắn nói.
“Con hoàn toàn không muốn bất hoà với anh ấy.” Tạ Duẫn Ninh kéo cái mền, thấp giọng nói, “Nhưng con luôn làm không tốt.”
“Con lúc nào cũng không hiểu được anh ấy đang nghĩ cái gì.”
“Con thật sự không thông minh như anh ấy…”
Tiếp theo, trên đường về nhà, Tạ Duẫn Ninh lại lần lượt nói những lời này, Hạ thúc chẳng nói câu nào chỉ lắng nghe.
Lúc sắp đến nhà, Hạ thúc nói: “…Tiểu thiếu gia, từ lúc cậu 5 tuổi tôi đã chăm sóc cho cậu đến hôm nay, nói thật ra, tôi cảm thấy khoảng thời gian này cậu thay đổi rất lớn.”
Tạ Duẫn Ninh im lặng. Nói thừa, tôi đã đổi thành một người khác rồi, nào có thay đổi không lớn được chứ?
“Nhưng mà theo những gì tôi thấy được, tôi cảm thấy thay đổi như vậy cũng chưa hẳn là chuyện xấu…”
Hả? Nghe được Hạ thúc nói như vậy, Tạ Duẫn Ninh ngược lại lại ngẩn ngơ.
“Bây giờ phu nhân, lão gia không có lo lắng về cậu nữa, các thiếu gia tiểu thư ở nhà chính cũng tới qua lại.” Hạ thúc nói, “So với lúc trước, thật sự là tốt hơn rất nhiều.”
…Lúc trước Tạ Duẫn Ninh rốt cuộc có bao nhiêu hỏng vậy!
Những chuyện mà bây giờ tôi làm chỉ là những chuyện rất bình thường thôi.
“Điều này rất tốt. Cho nên, tiểu thiếu gia, cậu không cần lo lắng, tôi nghĩ Diệc Đông thiếu gia cũng nhất định cũng thích cậu…” Dừng một chút, lại nói, “Nếu như cậu muốn biết y rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao không hỏi thử y đi? Tôi nghĩ y sẽ rất vui nói cho cậu biết.”
Tạ Duẫn Ninh do dự một chút mới nói: “…Dạ, con… Qua khoảng thời gian này sẽ hỏi…” Trước mắt con còn chưa có dũng khí đó…
Nhưng mà nếu như y kết hôn rồi, tôi có thể sẽ tương đối hờ hững một chút.
Hạ thúc im lặng một chút, lại nói: “Tiểu thiếu gia, hãy nhớ lấy, từ lúc cậu 5 tuổi tôi đã chăm sóc cho cậu.”
Tạ Duẫn Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu: “Dạ.”
13 năm rồi sao?
Người thúc này luôn chăm sóc cho Tạ Duẫn Ninh.
Nếu như y biết Tạ Duẫn Ninh mà chính mình luôn chăm sóc đã không còn tồn tại nữa, có lẽ sẽ vô cùng khổ sở đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Ý Cô Hành
Chương 17
Chương 17