Cảnh Nhân đế bắt đầu tham gia thu săn khi hắn vẫn còn là hoàng tử, cũng có chút hứng thú với việc săn bắn, hắn đã gặp qua không ít dũng sĩ có kỹ thuật, nhưng kỹ xảo của hoàng hậu rõ ràng tốt hơn bất cứ người nào Cảnh Nhân đế gặp qua, nàng cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh, rất nhanh tìm ra một con hổ.
Đó là một con hổ trắng chột mắt, hình thể cực lớn, so với con hổ lớn nhất Cảnh Nhân đế từng thấy nó còn muốn lớn hơn, nó nhìn hai người như kiểu rình mồi, trong khi khí thế của hoàng hậu cũng không thua gì nó… Không đúng, khí thế của nàng đủ để nghiền nát sát khí của nó!
Hoàng hậu rút trường cung, cây cung này cũng nằm trong số binh khí Cảnh Nhân để sẵn ở Hành cung, là vũ khí cho hoàng hậu đi săn. Đây là cánh cung tìm được trong dân gian, Cảnh Nhân đế có tìm người thử qua một chút, thủ hạ của hắn không ai có thể kéo nổi cung này. Hắn lúc ấy cảm thấy hoàng hậu chưa chắc có thể dùng, chỉ là nó rất tốt, chỉ cần là người thích cưỡi ngựa bắn cung chắc chắn sẽ thích nó dù không dùng được. Vì nghĩ thế nên hắn để sẵn ở đây. Ai ngờ hoàng hậu sáng nay vừa thấy liền chọn nó, mà lúc này nàng cũng dễ dàng kéo thẳng dây cung!
Cảnh Nhân đế: “…”
Chỉ thấy hoàng hậu dùng vẻ mặt trang nghiêm, kéo căng dây cung bán nguyệt hướng mãnh hổ. Mà mãnh hổ vốn tỏ sát ý rình rập hai người lại rút lui hai bước trước hướng cung của hoàng hậu, nó không trốn đi, chỉ sợ sệt mà phát ra tiếng gầm với hai người.
Mãnh hổ hùng tráng như thế, nếu là hoàng hậu có thể săn được nó, vậy hạng nhất tất nhiên là Cảnh Nhân đế. Cảnh Nhân đế kỳ thật không thèm để ý ai thứ nhất, nhưng nghĩ đến con vật hoàng hậu bắt vì hắn, lòng Cảnh Nhân liền vô cùng vui sướng.
Nào ngờ hoàng hậu đối diện với mãnh hổ một lúc, hai tay duy trì tư thế giương cung lại dần hạ xuống, mũi tên không còn nhắm vào mãnh hổ, nàng nói với nó: “Đi đi.”
Mãnh hổ rống với hoàng hậu một tiếng rồi yên lặng xoay người bỏ đi.
Cảnh Nhân đế: “… Cẩm Ý vì sao thả nó?”
Hoàng hậu hơi hếch cằm, Cảnh Nhân đế nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy mãnh hổ kia còn quay lại, miệng nó ngậm hai con hổ con, còn gật đầu với hoàng hậu, sau đó mới thật sự rời đi.
“Tình mẹ vĩ đại, lúc đối diện nó không biết chúng ta là địch hay bạn, lại không chịu trốn đi, cứ đứng đó che cho hai đứa con phía sau. Mãnh hổ chí tình chí nghĩa, ta luyến tiếc, cũng không nỡ để hai chúa tể sơn lâm chết yểu, đành thả chúng đi.” Hoàng hậu nói.
Nghe hoàng hậu giải thích xong, nghi ngờ của Cảnh Nhân đế tiêu tán, chỉ còn lại kính trọng cùng yêu quý hoàng hậu: “Hoàng hậu tâm tư nhân hậu, có trí tuệ cùng khí độ của bậc quốc mẫu.”
Ngụ ý chính là nàng rất xứng đôi với trẫm, trẫm thực hài lòng.
Hoàng hậu nghe thấy Cảnh Nhân đế nói như vậy liền cười với hắn một cái, nâng hai tay lên, thả mũi tên vẫn còn trên dây cung căng cứng vào cây đại thụ. Mũi tên xuyên thân cây, cả khối đại thụ lập tức vỡ thành hai mảnh!
Cảnh Nhân đế: “…”
“Quả nhiên là cung tốt!” Hoàng hậu khen, “Lúc nãy tên đã lên dây, dùng lực đạo kéo cung như thế mà nếu ta chỉ đơn giản thu tay lại e rằng nội tạng sẽ bị chấn thương, tạ ơn hoàng thượng tặng cung!”
Cảnh Nhân đế theo bản năng nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng…”
Không đúng không đúng không đúng, hoàn toàn không đúng.
Hắn nhất thời không biết nói cái gì, chỉ có thể vừa nghĩ vừa nhìn hoàng hậu, chỉ cảm thấy sau khi ở bên hoàng hậu, vốn từ ngữ của hắn càng lúc càng nghèo nàn.
Hoàng hậu mỉm cười, biết ý không nói thêm gì, vỗ vỗ đầu ngựa, chậm rãi đi về phía trước đi. Cảnh Nhân đế có chút trầm mặc đi theo phía sau hoàng hậu, hắn không phải cảm thấy hoàng hậu không tốt, mà là đối với hoàng hậu, hắn tìm không ra từ ngữ thích hợp để tán dương.
Phải biết, kéo nổi cánh cung mà người khác kéo không nổi, hoàng hậu còn kéo đến căng đầy như thế, này…
Hoàng hậu thật là làm người khác bái phục!
Cảnh Nhân đế cuối cùng chỉ có thể khen như vậy.
Có hoàng hậu như vậy ở bên, Cảnh Nhân đế căn bản không thèm để ý thị vệ phía sau có thể đuổi kịp hay không. Tám trăm cấm vệ quân chỉ sợ đều kém hơn hoàng hậu, huống chi lần này thu săn hắn chỉ dẫn theo một trăm. Có hoàng hậu, lá gan của Cảnh Nhân đế to lên không ít, khu vực săn bắn là chỗ thâm sâu, ngay cả tướng sĩ phụ trách thủ vệ khu vực săn bắn cũng không dám vào sâu quá, Cảnh Nhân đế lại theo hoàng hậu một đường thẳng đến giữa rừng.
Sâu trong rừng rậm, cả dương quang cũng không chiếu tới, hai người không chút nào sợ hãi, Cảnh Nhân đế càng lớn mật mà vươn tay nắm lấy tay hoàng hậu đang cưỡi ngựa kề bên.
Ở chỗ không người này, Cảnh Nhân đế rốt cục có thể buông xuống gánh nặng làm hoàng thượng, nói với hoàng hậu vài lời trong lòng.
“Trẫm kỳ thật cũng không muốn hậu cung ba nghìn giai lệ, ” Cảnh Nhân đế nói, “Nhưng mà đại hôn là lệ thường, sau khi đại hôn thì phong tứ phi cũng là lệ thường, sau đại hôn một năm hoàng hậu không hoài thai thì tuyển tú nữ vào cung cũng là lệ thường. Chỉ muốn nói với nàng câu này, trẫm đến nay đều không rõ, trẫm làm sao mà đã gặp Cẩm Ý lại còn có thể đồng ý cái cung quy như vậy, rõ ràng trẫm chỉ muốn cầm tay Cẩm Ý. Nước suốt ba ngàn gáo, trẫm chỉ …”
“Bệ hạ, ” đối với hành động thổ lộ của Cảnh Nhân đế, hoàng hậu lại lãnh tĩnh mở miệng, “Người đừng cử động, đừng quay đầu lại, sau lưng người có một con gấu.”
Cảnh Nhân đế: “…”
Không cần hoàng hậu nói, hắn có thể cảm thấy sau lưng có hơi thở tanh tưởi!
Hoàng hậu chậm rãi giơ tay lên, giương cung nhắm ngay đầu con gấu ngựa cao hơn năm sáu thước. Gấu ngựa gầm rú với hoàng hậu, hoàng hậu toả ra sát ý lạnh lùng, con gấu lại rống, Cảnh Nhân đế lại cảm thấy áp lực sau lưng càng tăng.
Quả nhiên, hắn nghe được tiếng bước chân nặng nề, hình như con gấu xoay người bỏ chạy. Mà hoàng hậu còn chưa bắn tên.
“Nó đến gần bệ hạ quá, nếu một tiễn không đủ lấy mạng nó, chỉ sợ nghiệt súc này khi sắp chết sẽ giãy dụa làm thương tổn bệ hạ. Thần thiếp tự tin có thể bảo vệ bệ hạ, nhưng để bệ hạ vấy máu của nghiệt súc cũng không tốt.” Hoàng hậu giải thích..
Cảnh Nhân đế lòng còn sợ hãi vẫn gật đầu, nắm tay hoàng hậu tiếp tục nói: “Trẫm cảm thấy, chúng ta vẫn nên đi về chỗ có người thì hơn.”
“Thần thiếp cũng nghĩ như vậy.” Hoàng hậu gật gật đầu, cùng Cảnh Nhân đế cưỡi ngựa ra khỏi rừng.
Dọc theo đường đi hai người gặp không ít mãnh thú, như là lợn rừng, nai nhung, nếu chúng không có địch ý với bọn họ, hoàng hậu sẽ không xuất thủ, trực tiếp phóng sinh. Nếu có địch ý, hoàng hậu cũng chỉ uy hiếp, không sát sinh. Lòng vòng trong rừng, cuối cùng không săn được dù chỉ một con.
Bất quá Cảnh Nhân đế thật không biết vậy thì có gì không ổn, hoàng hậu từ bi không sát sinh, mỗi khi giương cung đều là để bảo hộ hắn. Tuy rằng vị trí này giống như sai chỗ, nhưng Cảnh Nhân đế đối với tâm ý của hoàng hậu vẫn rất hài lòng. Chỉ là bỏ lỡ không khí lúc vừa rồi, bây giờ có muốn nói gì cũng khó. Hơn nữa Cảnh Nhân đế tin là hoàng hậu đã rõ tâm ý của hắn, tuy rằng không nghe được câu hồi đáp của hoàng hậu, Cảnh Nhân đế vẫn thực thỏa mãn.
Hai người một đường giục ngựa đi thong thả, vừa thưởng thức cảnh đẹp, ngày mùa thu trời chưa lạnh, loại thời tiết này rất vừa vặn, dưới trời xanh mây trắng, cùng người trong lòng rong ruổi, không có nhiều thị vệ chướng mắt kề bên, Cảnh Nhân đế cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Nhưng tình cảnh tốt đẹp thế này đối với đế vương thật khó duy trì, rất nhanh sau đó, Cảnh Nhân đế cảm thấy không khí chung quanh có gì không đúng, giống như trời quang trước bão, bây giờ không còn cảm giác thanh bình như lúc vừa rồi.
Hoàng hậu một tay nắm lấy Cảnh Nhân đế kéo hắn xuống ngựa ôm vào lòng, bảo vệ thật kĩ rồi thì thầm vào Cảnh Nhân đế bên tai: “Có sát khí, không phải người bình thường, là sát thủ giết người vô số.”
“Ước chừng bao nhiêu người?” Cảnh Nhân đế cũng cố không thay đổi tư thế, thấp giọng hỏi.
“Năm, mười, hai mươi…” Hoàng hậu đảo qua bốn phía, trả lời, “Bảy mươi tám, nghe phong thanh tất cả đều là người thân kinh bách chiến, một trăm cấm quân không phải đối thủ.”
Xem ra là có chuẩn bị, cho dù Cảnh Nhân đế có người bảo hộ bọn chúng cũng sẽ ra tay. Thấy tình thế không ổn, Cảnh Nhân đế nắm chặt tay hoàng hậu tay: “Cẩm Ý phải bảo hộ chính mình, bọn họ chưa chắc dám ám sát trẫm, rất có khả năng là bắt sống. Trẫm sẽ không chết, hoàng hậu lại không giống trẫm!”
Cảnh Nhân đế phân tích có đạo lý, không cần biết là soán vị hay là ngoại tộc xâm phạm, bắt sống đế vương luôn có hiệu quả hơn giết chết. Nhưng hoàng hậu không giống như vậy, hoàng hậu hiện tại còn ăn mặc như thị vệ, chỉ sợ sẽ bị bọn người này giết chết tại chỗ.
“Bệ hạ, ” hoàng hậu vươn tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhân đế, “Bệ hạ yên tâm, người và ta đều không có việc gì, thần thiếp tận lực bắt sống cho bệ hạ tự mình thẩm vấn.”
Cảnh Nhân đế: “…”
Hoàng hậu thật tự tin, làm hắn trong nháy mắt cảm thấy an tâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 15: Trẫm vẫn thấy rối
Chương 15: Trẫm vẫn thấy rối