Cảnh Nhân đế muốn nhắc nhở Thục phi một chút về thân phận của nàng, hắn không định để địa vị chốn hậu cung của Hoàng hậu bị người lung lay, cũng không định vì một việc nhỏ nhặt mà xử phạt một phi tử. Chỉ khi tất cả mọi người hiểu được địa vị của mình, không mưu cầu xa vời những thứ không thuộc về mình, khi đó hậu cung mới có thể an bình thực sự. Hắn không hy vọng mỗi ngày xử lý quốc sự xong rồi còn phải đối mặt với một đám nữ nhân lục đục với nhau, Hoàng hậu rất tốt, hắn sẽ không để bất luận kẻ nào có đủ vinh sủng để khinh nhờn Hoàng hậu.
Sắc mặt Thục phi cứng lại trong một lúc, thấy Cảnh Nhân đế không hỏi tội liền thở phào, nàng nhận lấy hộp thức ăn từ tay cung nữ, đánh bạo nói: “Thần thiếp tự biết trù nghệ vụng về, nhưng cách làm món canh hầm này do chính bà nội thiếp truyền thụ, miễn cưỡng cũng có thể lấy ra khoe khoang. Nghe nói Hoàng thượng vừa mới khỏi hẳn, nên thiếp làm chút canh tẩm bổ, hy vọng bệ hạ có thể khỏe mạnh an khang, như vậy thiếp an tâm.”
Vừa nói vừa dùng cặp mắt đào hoa ẩn tình nhìn Cảnh Nhân đế, giống như móc hết tim gan ra trao cho hắn rồi lấy thức ăn trong hộp ra cẩn thận đặt trên án thư. Canh hơi nóng, tay Thục phi run run, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng, cho đến lúc đặt canh xuống mới thổi thổi mấy ngón tay đã đỏ bừng. Môi anh đào khẽ nhếch, cẩn thận quan sát còn có thể mơ hồ thấy đầu lưỡi phấn nộn. Nhất cử nhất động hấp dẫn ẩn tình, là nam nhân đều sẽ không nhịn được muốn trực tiếp chà đạp mỹ nhân này.
Thế nhưng Cảnh Nhân đế lại không phải nam nhân bình thường, hắn liếc mắt nhìn bát canh, hỏi: “Phòng bếp Tiêu Lan điện nấu?”
Thục phi ở Tiêu Lan điện, có một nhà bếp riêng. Tuy rằng việc ăn uống hàng ngày đều do ngự thiện phòng phụ trách, nhưng tất cả đều có giờ giấc, ngẫu nhiên muốn ăn thứ gì đó thì dùng nhà bếp riêng. Phi tần có nhà bếp riêng cũng không nhiều, ngoài tứ phi ra cũng chỉ có hoàng phi được sủng ái nhất mới được ban, các phi tần còn lại phải nhìn sắc mặt ngự thiện phòng.
Thục phi gật đầu, ngượng ngùng nói: “Tay nghề thần thiếp khiến Bệ hạ chê cười.” Ẩn ý nhận do chính tay mình nấu.
Nhưng Cảnh Nhân đế lại nhíu mày nói: “Không thông qua ngự thiện phòng kiểm tra sao?”
Thục phi: “…”
Mỗi một món ăn trong cung, trước khi đưa đến trước mặt Hoàng thượng đều phải được kiểm tra. Nếu buổi tối Hoàng thượng ở chỗ của phi tần, nửa đêm muốn ăn khuya cũng phải do ngự thiện phòng làm. Cho dù có nhà bếp riêng, cũng phải kiểm tra rồi mới dâng lên. Mà bên trong hộp thức ăn được thông qua sẽ có thẻ bài chuyên dụng, chuyện này liên can đến an toàn của vua, không ai dám vi phạm trình tự này. Việc này đối với các phi tần mà nói là kiến thức cơ bản, sao Thục phi có thể quên?
Cảnh Nhân đế liếc Thục phi một cái, đẩy bát canh qua một bên, tiểu thái giám tiến lên bỏ canh lại vào hộp, mang đến ngự thiện phòng. Còn việc có thể mang về hay không, đem về rồi Cảnh Nhân đế có uống không, còn chưa biết được.
Biểu tình dịu dàng của Thục phi cơ hồ giữ không nổi, nàng vội cúi đầu, lui khỏi án thư, uất uất ức ức nói: “Vậy, vậy thần thiếp không làm phiền Hoàng thượng lo chính sự, thần thiếp cáo lui.”
“Ừ, lui xuống đi.” Cảnh Nhân đế cũng không giữ lại.
Thục phi đi rồi, Cảnh Nhân đế mới nói với ám vệ: “Đi theo.”
Hôm nay Thục phi phạm lỗi quá mức rõ ràng, khiến người ta sinh nghi. Phái người theo dõi cũng không hẳn sẽ có kết quả, chỉ để đảm bảo hơn thôi.
Đến bữa tối ám vệ mới báo cáo tình huống của Thục phi.
Thục phi đi như bay về Tiêu Lan điện, đi lại không hề có chút bộ dáng của tiểu thư khuê các. Mặc dù các phi tần trước khi vào cung không có giáo dưỡng, nhưng vào cung rồi thì các loại lễ nghi đều được ma ma chỉ dạy, cho dù có tức giận hơn nữa cũng không tỏ vẻ thất lễ.
Sau khi về cung, Thục phi không hề thở hổn hển đập chén trà, mà lấy một cái gối mềm liều mạng đập, đập đến mức đầu tóc rối bù, cái gối thì vẫn tốt. Nàng cũng không lôi các cung nữ ra làm bia trút giận, chỉ tự mình đi tới đi lui, nói cái gì mà “Nguyên tác không có viết trình tự cần làm mà”, giống như đang giận một quyển sách, không hề liên quan đến chuyện xảy ra ở trên điện.
Cảnh Nhân đế nghe xong hơi sửng sốt, nhưng thật ra lại có thêm lên một chút hảo cảm với Thục phi.
Ở trong cung có rất nhiều phi tần không xem trọng tính mạng của cung nữ thái giám, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì dùng tư hình, hàng năm số người “phạm sai lầm” chết đi nhiều không kể siết, kẻ mất tích càng không biết phải đến cái giếng cạn nào tìm thi thể. Đối với loại chuyện này Cảnh Nhân đế từ trước đến nay luôn chán ghét. Bất quá thường chuyện sống chết của hạ nhân đều do chủ tử nắm giữ, chỉ cần tìm một lý do, thì dù là Hoàng đế cũng không thể vì một hạ nhân “phạm sai lầm” mà trách tội các phi tần.
Mà nay Thục phỉ rõ ràng tức giận, lại không hề tổn thương đến ai, chỉ tự mình ôm gối đập tới đập lui, rất đáng yêu. Cảnh Nhân đế không phải dạng người nhân từ, kẻ phạm lỗi hắn tuyệt đối không tha. Cũng như vậy, hắn không thích nữ nhân của mình trút giận lên kẻ khác, hiện tại Thục phi làm thế, quả là một biện pháp xả giận không tồi.
Ôm suy nghĩ này, buổi tối lúc lật bài tử, Cảnh Nhân đế trực tiếp lật thẻ Thục phi, chọn đến Tiêu Lan điện.
Thục phi nhận mệnh xong có chút khó tin, nàng vốn tưởng rằng mình đã hết đất diễn rồi.
“Thật tốt quá thật tốt quá!” Thục phi ở trong điện đi tới đi lui, nắm tay nói, “Biết đâu mình sẽ là người đầu tiên thành công!”
Nàng bắt đầu tắm rửa thay quần áo, mặc một bộ đồ lụa mỏng, ẩn ẩn hiện hiện, so với không mặc còn hấp dẫn hơn. Chuẩn bị tốt hết thảy, nàng lại từ bên gối lấy ra một khối hương, không biết là loại hương gì. Nàng bỏ hương vào lư, vẫn chưa châm, thứ này rất quý, phải đợi Cảnh Nhân đế đến rồi mới dùng, hiện tại không thể lãng phí.
Cảnh Nhân đế đến rất nhanh, nhìn thấy cách ăn diện của Thục phi cũng không kiềm chế được. Bất quá hắn không phải kẻ háo sắc, làm việc vẫn luôn chú ý quá trình, sẽ không trực tiếp tiến vào chuyện mây mưa, chỉ yêu cầu Thục phi múa một khúc cho mình xem.
Thục phi vũ điệu điêu luyện, dù là người đệ nhất nước so với nàng cũng sẽ hổ thẹn. Lần đầu tiên Cảnh Nhân đế gặp Thục phi là ở hậu hoa viên của Quảng An hầu phủ, lúc ấy Thục phi vẫn còn là thiếu nữ mặt che lụa mỏng, giấu luôn dung nhan khuynh thành, đạp nước mà đến, nhẹ nhàng vũ khúc trên mặt hồ.
Đương nhiên, trong hồ có cắm cọc gỗ, Thục phi không có khả năng khinh công phiêu phiêu. Chỉ là cọc gỗ kia rất nhỏ, chìm ẩn trong hồ, chỉ cần vô ý sẽ rơi xuống nước ngay. Vậy mà Thục phi nhảy múa rất nhẹ nhàng, giống như trên đất bằng, lúc ấy cả yến hội im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái trên mặt hồ.
Nhẹ tựa lông hồng, uyển chuyển tựa rồng cuộn, giống như Lạc Thần ngẫu nhiên hiện thân vũ một khúc, cảnh tượng mộng ảo khiến người ta không dám cất tiếng, e sợ nữ thần hốt hoảng bay đi.
Cảnh Nhân đế nghĩ mình đã lâu không thấy Thục phi nhảy múa, tiến cung rồi, nữ tử này như chim hoàng yến vào lồng, không còn linh khí của năm ấy, hắn thực hoài niệm cảm giác đó.
“Nhảy, nhảy múa?” Nghe được yêu cầu của Cảnh Nhân đế, Thục phi xém chút hét lên, thế mà lại kêu nàng nhảy múa!
“Ừ?” Cảnh Nhân đế đánh giá nàng một phen, lại hỏi: “Chẳng lẽ thân thể ái phi không khỏe? Vậy thì không cần miễn cưỡng.”
Tuy nói không miễn cưỡng, nhưng Thục phi thần thái sáng láng, nói thân thể nàng không khỏe vậy Cảnh Nhân đế vừa khỏi hẳn thì gọi là bệnh nặng trong người?
Hoàng mệnh không thể cãi, cho dù Thục phi không muốn cũng phải cắn răng múa.
Hai cung nữ nàng dẫn tiến cung là Lục Hồ và Thúy Hồ, đều có tài đánh đàn, thường xuyên đệm nhạc cho Thục phi nhảy múa. Lục Hồ, Thúy Hồ nghe lệnh của Hoàng thượng, lập tức đem sáo cùng đàn thất huyền cầm ra, trong điện chỉ có bốn người bọn họ, tiếng nhạc vang lên, Thục phi dùng vẻ mặt đau khổ bắt đầu giơ tay múa.
Nàng cứng ngắc xoay thắt lưng, thân thể bắt đầu cảm nhận nhịp điệu, hai cánh tay khi thì duỗi khi thì vẫy, khi thì nối tay xoay một vòng, hai chân khi đạp khi đá, có lúc khuỵu gối xoay một vòng. Thỉnh thoảng hai tay chống hông lắc qua lắc lại, rồi lại một tay chống hông một tay vung loạn xạ.
Thật là … kỹ thuật múa vô cùng sáng tạo.
Đừng nói là Cảnh Nhân đế, ngay cả hai vị cung nữ trung thành và tận tâm cũng bị kỹ thuật nhảy múa của Thục phi hù hú vía, âm nhạc chậm rãi yên ả ban đầu dần biến thành tiết tấu hành quân vô cùng chấn động.
Cảnh Nhân đế: “…”
Hắn trấn tĩnh uống ngụm trà, chỉ cảm thấy nước trà chua chát vô vị. Chút ý niệm lúc nãy bị kỹ thuật nhảy múa của Thục phi đập tan thành mây khói, cả người nhẹ hẫng như vừa nghe kinh Phật tứ đại giai không.
“Trẫm… nhớ ra còn một số tấu chương chưa phê xong, Thục phi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, mang theo Liên công công và đám tiểu thái giám rời khỏi Lan Tiêu điện, để lại một mình Thục phi quỳ dưới đất rơi lệ.
Nàng, nàng chỉ biết múa quảng trường, vậy cũng là sai sao!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng
Chương 3: Trẫm thấy rối bời
Chương 3: Trẫm thấy rối bời