*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng tối rút đi, nắng sớm dần lên, thành phố ngủ say một đêm bắt đầu tỉnh dậy. Nhan Việt dụi tắt điếu thuốc trong tây, thoải mái tắm một lần. Đến sáu giờ, anh đã ăn mặc chỉnh tề xuống phòng ăn dưới lầu.
Trong phòng ăn, ông ngoại của Nhan Việt, Ân Vĩnh Đức, đã ngồi ở đó. Ân Vĩnh Đức là một ông lão tóc hoa râm, tinh thần khỏe mạnh. Có lẽ do lớn tuổi rồi nên cũng ngủ ít hơn, nên ông đều rời giường lúc 5 giờ sáng, luyện quyền chăm hoa, rồi ăn sáng vào lúc 6 giờ.
"A Việt, ngủ ngon không?" Ân Vĩnh Đức hòa nhã hỏi Nhan Việt.
Khóe miệng anh nhếch lên một độ cung vừa đủ, "Tốt lắm ạ."
Ân Vĩnh Đức cười, bảo Nhan Việt ngồi bên cạnh ông.
"A Việt, hôm nay cháu định làm gì? Nếu không có việc gì thì đi ra ngoài với ông già này một chút, buổi chiều mẹ cháu sẽ đến đây, chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
"Vâng!" Vẻ mặt Nhan Việt không đổi, thậm chỉ cả độ cung trên khóe miệng cũng không biến đổi gì.
Ân Vĩnh Đức nhìn thấy, trong lòng hơi buồn. Cho dù nụ cười của Nhan Việt không thể chê vào đâu được, nhưng ông thấy trong mắt anh không có ý cười nào. Thầm thở dài, ông không nói gì cả, thoải mái dời đề tài đến bữa sáng hôm nay.
Nơi Ân Vĩnh Đức ở gần công viên núi Phượng Hoàng của Phượng Thành, ông khi không có việc gì thường thích đi leo núi. Nếu đi leo núi, thì áo sơ mi và quần tây trên người Nhan Việt liền không phù hợp nữa. Ăn xong bữa sáng, Nhan Việt về phòng thay quần áo, Ân Vĩnh Đức chờ ở trong sân, xoay người nhìn vài cây Địa Lan bảo bối của ông. Quản gia đi đến, đem điện thoại cho Ân Vĩnh Đức, nhỏ giọng nói: "Là cô chủ."
Cô chủ mà quản gia nhắc tới chính là mẫu thân của Nhan Việt, cũng là con gái duy nhất của Ân Vĩnh Đức, Ân Tình Lam. Nghe là điện thoại của con gái, Ân Vĩnh Đức nhận lấy.
"Hôm nay sao gọi sớm vậy?" Ân Vĩnh Đức cười nói.
"Ba." Mặc dù bây giờ Ân Tình Lam đã gần năm mươi, nhưng ở trước mặt Ân Vĩnh Đức vẫn giống như một cô con gái nhỏ vậy, "Ba đã nói với A Việt chuyện ăn cơm tối nay chưa?"
Nghe giọng điệu của Ân Tình Lam vội vàng, Ân Vĩnh Đức tưởng là con gái mình quan tâm đến cháu ngoại, trong lòng cũng thấy an ủi, nhẹ nhàng nói: "Nói rồi."
"Vậy, Tiểu Nhã thì sao?"
Mặt Ân Vĩnh Đức trầm xuống, "Con muốn dẫn Tiểu Nhã đến đây sao?"
"Ba, Tiểu Nhã cũng là cháu gái của ba, ba..."
Ân Vĩnh Đức kìm cơn giận ngắt lời bà, "Ta cũng không nói Tiểu Nhã không phải là cháu gái ta. A Việt đang ở đây, đừng dẫn Tiểu Nhã tới đây. Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Ân Vĩnh Đức cúp điện thoại hết cách thở dài, vừa quay đầu liền thấy Nhan Việt đang đứng sau lưng ông.
"A Việt?"
Nhan Việt giống như không nghe được gì vậy, vẻ mặt trước sau không đổi. Ân Vĩnh Đức chần chừ nhìn Nhan Việt, muốn nói câu gì đó, nhưng dưới ánh mắt như hiểu rõ tất cả của Nhan Việt, không thốt nên lời.
Nhà họ Ân và nhà họ Nhan có một mối quan hệ dây dưa rối rắm.
Hơn 20 năm trước, hai nhà Ân Nhan thông gia với nhau, con gái độc nhất của nhà họ Ân gả cho con trai duy nhất của nhà họ Nhan. Ân Vĩnh Đức chỉ có một đứa con gái, vậy nên toàn bộ gia sản lớn như vậy đều được coi là của hồi môn. Công ty nhà họ Ân cứ thuận theo tự nhiên mà nhập vào nhà họ Nhan, cùng nhau xây dựng thành tập đoàn Hòa Phổ. Hai nhà đã giao hẹn với nhau, người thừa kế của tập đoàn Hòa Phổ chỉ có thể là đứa con của Ân Tình Lam và Nhan Thế Huy.
Lúc đó hai nhà Ân Nhan đã dự tính tốt rồi, cho dù là xác nhập công ty hay gặp mặt trước khi kết hôn của Ân Tình Lam và Nhan Thế Huy vẫn luôn thuận lợi, nhưng không ai ngờ sau khi kết hôn hai người lại không hợp nhau về tính cách, cho nên không ngừng cãi nhau. Tính cách của phụ thân Nhan Việt, Nhan Thế Huy, là lạnh lùng kiên định, luôn đặt công việc lên hàng đầu. Mẫu thân Nhan Việt, Ân Tình Lam lại được nuông chiều lớn lên, tính tình khờ dại chỉ luôn vì bản thân mình, luôn muốn được người ta nâng niu chăm sóc. Nhan Thế Huy muốn một người vợ hiền có thể giúp ông chăm lo việc nhà, mà Ân Tình Lam lại muốn một người đàn ông luôn coi bà là nhất. Dưới tình trạng tính cách khác nhau như vậy, tình cảm của hai người hoàn toàn vỡ tan. Người đầu tiên ngoại tình là Nhan Thế Huy, Ân Tình Lam sau khi làm loạn lên vài lần cũng nhanh chóng theo đuổi hạnh phúc của mình. Hai người ở ngoài đều có tình nhân và con riêng, cho nên Nhan Việt trở thành người thừa.
Năm đó sau khi Nhan Thế Huy ngoại tình, hai nhà Ân Nhan định để hai người ly hôn, và mỗi người kết hôn lần nữa. Nhưng công ty hai nhà Ân Nhan sau khi xác nhập vài năm, tài sản và các nghiệp vụ đã xen lẫn với nhau, riêng việc phân chia tài sản cũng đã khó rồi. Ân Vĩnh Đức lúc đó đã bàn bạc nhiều lần với ông nội Nhan Việt nên phân chia tài sản thế nào, nhưng khi bọn họ đang tìm phương án thích hợp nhất, thì Ân Tình Lam tuyên bố mình đã tìm được hạnh phúc mới. Nếu Nhan Thế Huy có thể tìm đàn bà ở bên ngoài, thì bà cũng có thể tìm người đàn ông khác.
Ân Vĩnh Đức bị hành vi của Ân Tình Lam làm tức gần chết, vốn Nhan Thế Huy đuối lý nhà họ Ân đang nắm quyền chủ động, bây giờ Ân Tình Lam lại làm ra việc thế này, hai người tám lạng nửa cân chẳng ai cười được ai. Ân Vĩnh Đức tuy tức giận, nhưng Ân Tình Lam dù sao cũng là đứa con gái mà ông nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không còn cách nào khác chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận hành vi của bà. Hai nhà lại thương lượng lần thứ hai, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân nên đồng ý để Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam duy trì quan hệ hôn nhân, nhưng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Về phần tập đoàn Hòa Phổ thì do đứa con của hai người là Nhan Việt làm người thừa kế duy nhất.
Mấy năm gần đây, Ân Vĩnh Đức càng áy náy với Nhan Việt nhiều hơn. Nhan Việt lớn lên trong sự bỏ mặc của cha mẹ, tất nhiên là do cha mẹ hai bên không ai chịu trách nhiệm, nhưng một phần cũng là do ông và ông nội Nhan Việt đã ra một quyết định sai lầm mà thành. Bây giờ Nhan Việt càng trưởng thành thì quan hệ với người nhà càng yếu đi. Ân Vĩnh Đức nhìn thấy, nhưng lại bất lực. Ông thở dài nghĩ, như vậy cũng tốt rồi. Nhan Việt là Nhan Việt, Ân Nhã là Ân Nhã. Con gái ông hồ đồ, nhưng ông thì không.
Lúc Nhan Việt và Ân Vĩnh Đức trèo lên đỉnh núi Phượng Hoàng, Lục Lăng Tây chỉ vừa rời khỏi giường.
Tối hôm qua quá hưng phấn khiến hắn đến tận hai giờ sáng mới đi ngủ, buổi sáng cũng vô tình ngủ lâu hơn. Vừa mở mắt ra thì Lục Lăng Tây đã ngửi thấy mùi hương thức ăn. Cậu dụi mắt mặc quần áo hoàn chỉnh, sau đó đẩy cửa ra thì nhìn thấy Vương Thục Tú đang bận rộn trong bếp.
"Dậy rồi à, mau rửa mặt rồi ăn cơm thôi."
Vương Thục Tú vừa tan làm ca đêm về, ở cửa tiểu khu mua sữa đậu nành. Cô nghi ngờ dầu rán bánh quẩy không sạch sẽ, cho nên về nhà tự mình nướng bánh.
Lục Lăng Tây dạ một tiếng rồi chạy nhanh đi rửa mặt. Khi cậu đang định giúp dọn bát đũa ra lại vô tình nhìn thấy sân sau, kinh ngạc cười rạng rỡ. Chỉ sau một đêm mà hạt cà chua vừa trồng tối qua đã nảy mầm hết rồi. Chồi xanh nhú lên từ mặt đất, xếp san sát nhau che kín toàn bộ sân sau.
Lục Lăng Tây buông bát đũa xuống chạy ra ngoài ban công, giật mình nhìn hình ảnh trước mắt. Radar tinh thần tản ra ngoài, chồi non xoay tròn hiện ra trước mặt.
Gieo trồng cà chua thành công, thưởng tâm của thực vật +50
Tấm bảng bỗng sáng lên, đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây được thưởng nhiều như vậy, trong lòng hơi kích động. Lúc đầu khi cậu nhìn thấy yêu cầu lên cấp 0/1000 (Cấp 1) còn lo lắng tiến độ của mình chậm chạp như vậy sẽ không lên cấp được, bây giờ thì thấy yên lòng hơn.
Vì cậu ở sân sau hơi lâu nên Vương Thục Tú đến tìm cậu vào ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy sân sau thì ngây ngẩn cả người. Mới chỉ một ngày mà sân sau đã biến đổi hoàn toàn, cỏ dại được nhỏ hết, đất cũng mọc lên chồi xanh không biết của loại cây nào.
Trồng gì vậy? Vương Thục Tú thắc mắc nhìn về phía Lục Lăng Tây.
Lúc này Lục Lăng Tây cũng đã hồi hồn. Về những hạt giống này cậu đã tìm được một lý do khá hợp lý, nói là những hạt giống này được người chăm sóc hoa trong bệnh viện tặng cho khi cậu giúp họ. Cậu cảm thấy khá thú vị nên trồng thử xem sao.
Thấy Lục Lăng Tây nói như vậy thì Vương Thục Tú không hỏi thêm gì nữa. Dù sao vài hạt giống cũng chẳng đáng mấy tiền, xem ra họ chỉ lừa tên nhóc ngốc Lục Lăng Tây này để cậu làm việc giúp. Còn về việc Lục Lăng Tây trồng trọt, sân sau cũng chỉ mọc cỏ mà thôi, Lục Lăng Tây vui vẻ là được rồi.
"Được rồi được rồi, ăn cơm trước đã, nhìn con vui chưa kìa. Con có cả ngày để chơi mấy thứ đó, sữa đậu nành sắp nguội rồi."
Vương Thục Tú nói xong thì về phòng khách, lúc này Lục Lăng Tây mới nhớ ra một chuyện lớn, cậu còn chưa nói việc mình đã tìm được việc cho Vương Thục Tú. Cậu thoáng nhìn trộm vẻ mặt của Vương Thục Tú, ngoan ngoãn ngồi xuống bên canh cô.
"Nào, nhân lúc nóng thì ăn cái bánh đã."
Tay nghề của Vương Thục Tú không tệ, bánh nướng áp chảo có vỏ vàng óng ánh, ngoài giòn trong mềm, rất ngon. Lục Lăng Tây không yên lòng cắn một miếng, thừa dịp tâm trạng Vương Thục Tú đang tốt, nhỏ giọng nói nhanh: "Mẹ, con tìm được công việc rồi."
"Cái gì?" Ban đầu Vương Thục Tú không hiểu Lục Lăng Tây đang nói gì, đợi đến lúc cô hiểu rõ thì lập tức đập đũa xuống: "Thằng nhóc này con nói gì đấy?"
Lục Lăng Tây cắn bánh nướng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Thục Tú nói: "Con tìm được công việc rồi, sau này mẹ không cần phải vất vả như vậy nữa."
Lửa giận ngùn ngụt của Vương Thục Tú bị những lời này của Lục Lăng Tây dập tắt hết.
"Thằng nhóc chết tiệt!" Vương Thục Tú cười mắng, "Chỉ biết nói ngọt thôi."
Mắt Lục Lăng Tây cong cong, tưởng Vương Thục Tú nói vậy là đồng ý rồi, ai ngờ Vương Thục Tú chậm rãi cầm đũa lên, nói thẳng luôn, "Tuy nói vậy mẹ rất vui, nhưng không được đi làm, phải đi đến trường."
Lục Lăng Tây: "..."
Lúc mẹ con hai người đang giằng co, Dịch Hàng trèo hàng rào vào từ sân sau.
"Lão Tam, mày định khi nào đến...Mẹ nó, lão Tam hôm qua mày trồng gì vậy, cỏ này cũng mọc nhanh quá đấy!"
Dịch Hàng ngạc nhiên chạy vào, hôm nay không ngờ cậu ta lại ăn mặc đơn giản như vậy, trên mặt cũng sạch sẽ, giống như là học sinh cấp 3 vậy.
Dịch Hàng vừa vào, Vương Thục Tú liền cười lạnh. Nhóc hỗn đản này vừa xuất viện không nhớ rõ gì cả, cho dù muốn tìm việc thì sao có thể tìm dễ dàng như vậy được, nhất định là thằng nhóc Dịch Hàng đã giúp rồi.
Dịch Hàng không biết nguy hiểm đến gần, cười hì hì đến trước mặt Vương Thục Tú. "Chào chị."
Lục Lăng Tây: "..."
Vương Thục Tú véo tai Dịch Hàng, "Chị cái rắm ý! Hôm qua bà đây đã dặn mày thế nào, bảo mày dẫn Lục Lăng Tây ra ngoài mua vài quyển sách cấp 3, mày lại dẫn nó đi tìm việc sao? Muốn làm phản phải không?"
Dịch Hàng: "..."
"Chị à em sai rồi!" Dịch Hàng vội vàng kêu lớn lên.
Lục Lăng Tây vội tiến lên kéo Vương Thục Tú ra, vội vàng giải thích. "Không liên quan đến Dịch Hàng, là con khăng khăng muốn đi tìm việc. Vừa lúc có nơi thích hợp liền đồng ý. Bây giờ hợp đồng đã ký xong rồi, đã nói rõ hôm nay sẽ đi làm."
Vương Thục Tú tức giận thả lỏng tay, lại chống lại ánh mắt khẩn cầu của Lục Lăng Tây, nàng thật sự không có cách nào cả. Nghĩ đến lúc trước khi nhóc hỗn đản còn chưa xảy ra chuyện, tuy không nghe lời nhưng cô muốn đánh thì đánh muống mắng thì mắng, bộ dáng không giống như lúc này, nhóc hỗn đản đổi tính rồi, khi đôi mắt trông mong nhìn cô như vậy, cô lại không đành lòng.
Thấy Lục Lăng Tây kiên trì, cuối cùng Vương Thục Tú cũng không ép buộc cậu, chỉ có thể đồng ý để cậu đi vài ngày thử xem sao.
Dịch Hàng cắn bánh nháy mắt với Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú lại đập một cái lên đầu cậu, "Đều do cậu hết đó."
Dịch Hàng: "..." Cậu oan quá a.
* Địa Lan
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Điền Viên Nhật Thường
Chương 12: Nguyên nhân
Chương 12: Nguyên nhân