[Ngươi đang giận.] Vân Khuynh ngữ khí cứng rắn, mà còn có thêm phần lãnh đạm.
[Ta giận cái gì?] Tiểu Xuân đột nhiên thấy nóng đầu, tuy trong lòng thực sự không vui, nhưng cũng nhịn xuống không bộc phát ra ngoài, chỉ học theo tứ hoàng tử ngoài mặt cười trong không cười, nhếch miệng lạnh lùng.
[Ngươi cười rất khó coi!] Vân Khuynh nhíu mày.
[Khó coi thì khó coi, dù sao đều là do ta tự chuốc lấy, cũng không cần ngươi bận lòng!] Tiểu Xuân thu lại nụ cười.
[Tiểu Xuân!] Thấy Tiểu Xuân phản ứng như vậy, Vân Khuynh tự nhiên hạ giọng, cảm thấy có chút không thể khống chế cơn giận của mình [Có thể không đừng nói với ta như vậy, đừng làm mặt lạnh với ta!] Hắn không muốn thấy Tiểu Xuân như vậy.
[Ta đơn giản chưa từng nghĩ đến việc ngươi làm sao lại biết ta ở Minh thành, rồi làm thế nào mang ta ra ngoài.] Tiểu Xuân dừng một chút, hỏi [Ngươi có mật thám bên trong Ô y giáo phải không?]
[Phải.] Vân Khuynh đáp.
[Sau khi biết ta còn sống, ngươi rất vui đúng không?]
[Đúng.]
[Cho nên trăm phương ngàn kế cướp ta ra, muốn lấy tâm khiếu chi huyết của ta để giải độc?] Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh mím chặt đến trắng bệch môi, không đáp.
[Ngươi chỉ cần nói ta biết, ngươi có hay không nghĩ qua chuyện đó?] Tiểu Xuân lãnh đạm nói.
[…] Vân Khuynh vẫn không đáp.
[Coi, những gì đại sư huynh của ta nói đều là thật!] cho dù Vân Khuynh không chịu nói cho rõ ràng, hắn cũng có thể đoán ra.
Tiểu Xuân tự giễu mình mà cười [Cả thiên hạ người người đều thông minh, chỉ có ta Triệu Tiểu Xuân là đứa ngốc, bị người ta gạt vẫn nghĩ họ đối tốt với mình, sớm muộn gì rồi cũng tới lúc chết mà không hay!]
[Ta trước giờ chưa từng cho rằng ngươi là đồ ngốc!] giọng nói của Vân Khuynh thấp đến độ không thể thấp hơn được nữa.
Vân Khuynh chưa từng gặp qua tình huống thế này, lồng ngực cứ như nghẽn lại, bao nhiêu tâm tình không thể gọi tên cứ như muốn phá bung lồng ngực thoát ra, hắn muốn nói, muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào, giải thích ra sao.
Hắn đúng thật là có nghĩ qua, có làm qua, vì để giải độc cho mình, thì cho dù chỉ là một chút hy vọng mong manh, hắn cũng muốn mang dược nhân về, có là thi thể cũng được.
Nhưng mà… cái hắn không nghĩ đến chính là… cách suy nghĩ này bị Tiểu Xuân nhìn thấu… bản thân lại thấy khó chịu…
[Sư huynh cũng sẽ nhanh đuổi theo thôi, xem ngươi thế này thì cứ việc để ta lại đi, ta xin hắn đừng đuổi theo ngươi nữa, để cho ngươi thuận lợi hồi kinh. Ngươi muốn giải dược ta cũng sẽ tận lực giúp ngươi, nhưng còn muốn tâm khiếu chi huyết của ta… tha cho ta đi… nhìn xem ta cũng cứu ngươi được mấy phần rồi..] Tiểu Xuân nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bức bối.
[Ta cho rằng mình đối tốt với nhân gia, nhân gia tất sẽ không đối với ta quá cạn tình. Mà xem ra ta đã tin tưởng nhiều quá rồi, thì ra thế gian này vốn không có đạo lý!] Tiểu Xuân dừng một chút, nhìn xuống thẻ bài đeo ở lưng Vân Khuynh, lại nói:
[Ô mộc bài trả lại cho ta, ta quên mất không có cái đó thì không về được Thần tiên cốc, nhất thời không cẩn thận mới đưa cho ngươi, ngươi trả lại cho ta, mọi chuyện từ nay kết thúc. Còn nữa, không có ta ở bên ngươi tự mình bảo trọng, nhớ uống thuốc mỗi ngày, đừng uống nhiều, sẽ không có lợi.]
Thấy Vân Khuynh không hề có ý tháo ô mộc bài trả lại, Tiểu Xuân tự ý với tay lấy.
Vân Khuynh kinh hoàng ngẩng đầu lên, lập tức cầm tay Tiểu Xuân giật ra, Tiểu Xuân ngạc nhiên lại ra chiêu cướp đoạt.
Qua mấy hồi giằng co, Tiểu Xuân trong một lúc tránh người không kịp, bị Vân Khuynh đánh một chưởng vào ngực, Tiểu Xuân hộc một tiếng, huyết khí xộc lên, máu trào ra khóe miệng, lọang choạng mấy bước muốn ngã ra sau.
Vân Khuynh mặt mày trắng bệch, vôi lao về phía trước định đỡ lấy Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân gạt tay hắn ra, [Miễn đi!], lại lãnh đạm nói [Ta cũng biết sẽ không thể đi được dễ dàng mà!]
[Không phải!] Vân Khuynh gào lên, hắn không có ý nghĩ như vậy, không có!
[Cái gì không phải?] Tiểu Xuân cười mỉa mai.
[Ô mộc bài ta không trả cho ngươi!] Vân Khuynh hai mắt đỏ ngầu, giận dữ nói [Ngươi chỉ có thể ở bên ta, chỗ nào cũng không được đi. Cái gì Thần tiên cốc, cái gì Lan Hinh, ngươi nghĩ cũng không được phép nghĩ!]
[Ai?] Tiểu Xuân có chút ngây ra, Vân Khuynh ngữ khí sao lại có cái gì khang khác, mà những lời nói đó, dường như còn có hàm ý sâu xa khiến cho người ta khó lòng đóan được rõ ràng.
[Ta thừa nhận ta có nghĩ đến tâm đầu huyết của dược nhân, nhưng chỉ là lúc không có ngươi bên cạnh ta mới nghĩ đến! Tới khi gặp lại ngươi rồi, ta hoàn toàn không nhớ đến chuyện đó!] Vân Khuynh hai mắt nhìn Tiểu Xuân thiết tha chân thành, lại không biết phải giải thích sao mới đúng, trở nên luống cuống vội vàng nói [Ngươi có thể hay không đừng nhìn ta như vậy, ngươi ghét ta rồi hay sao? Cũng giống như những người kia, chán ghét ta rồi phải không? Đừng nhìn ta như vậy… ta thích nhìn ngươi cười với ta, ngươi cứ cười nữa có được không… ta không muốn cho ngươi về Thần tiên cốc, cũng không muốn để ngươi về bên Lan Hinh.]
[Ta…] Vân Khuynh vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng cổ họng bị nhiệt khí chặn lại nóng rát, lại không thể nói ra […ngươi nói xem một chút có được không…ta thích nghe ngươi nói chuyện…ngươi như thế này… ta…rất khó chịu…]
[…] Tiểu Xuân im lặng một hồi lâu, cũng không biết phải mở lời thế nào.
Nếu nói là khó chịu, thì chính bản thân hắn ngay lúc này có chỗ nào mà dễ chịu đâu, vừa nghĩ đến chuyện Vân Khuynh chỉ muốn móc tim uống máu hắn, cả người liền giống như ống pháo bị châm ngòi, nổ tung cả rồi.
[Tiểu Xuân, đừng như vậy, ngươi cười có được không… ngươi cười một cái…] Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân chẳng có phản ứng gì, lại càng nôn nóng.
Tiểu Xuân thật là từ trước giờ chưa từng thấy Vân Khuynh nói mà gần như khẩn cầu thế này đối với hắn.
Vân Khuynh mấy lần muốn tiến tới trước, nhưng vừa khẽ động, Tiểu Xuân bước lùi lại ngay.
Tiểu Xuân vẫn còn nghĩ chưa thông, hắn là đang ôm mớ bòng bong trong đầu, cảm thấy bực bội như phát hỏa, chỉ có Vân Khuynh trước mặt đang khổ sở chờ đợi.
Nhưng mà, so với những kẻ vì cầu sinh tồn mà không từ bất kỳ thủ đoạn tàn khốc nào, thì con người này, tâm tư rất thuần khiết, hắn còn không che dấu hết được tình cảm trên gương mặt, lúc cuống lên thì ngôn ngữ vô thức nói ra rất chân tình, thuần túy khiến người ta không thể không cảm động.
[Ai… ngươi thế nào mà cả đôi mắt cũng biến thành mắt thỏ, đỏ hết cả lên rồi!] Tiểu Xuân trầm giọng thở một tiếng, thấy bộ dạng đó của Vân Khuynh, lửa giận tiêu quá nửa, nói cũng bình lặng hơn.
[Kỳ thật nếu ngươi đúng là có nghĩ như thế, ta đây cũng chẳng làm gì được ngươi. Nhưng thời gian vừa qua, ta tự biết ngươi đối với ta rất tốt…bằng không ngươi sẽ chẳng chịu đối đầu với đại địch của mình, đồng ý cho ta chạy vào khách điếm, chỉ vì ta kêu muốn ăn một bát mì…ta biết ngươi…]
Còn chưa nói xong, Vân Khuynh bất thình lình xông tới ôm chặt lấy Tiểu Xuân, dùng sức mà xiết chặt hắn trong lồng ngực, như sợ rằng hắn sẽ từ chỗ ngay trước mắt mình mà đột nhiên biến mất, chặt đến nỗi giữa hai người một khe hở mong manh cũng không có nổi.
[Ngươi không nguyện ý, ta không hại ngươi, cũng không cho phép bất kỳ ai hại ngươi. Kẻ nào dám động vào một sợi tóc của ngươi, ta chặt chân tay hắn, nhốt vào thùng muối làm “nhân trệ”(*). Ngươi tin ta, tin ta!] Vân Khuynh nói không ngừng, ngữ khí tràn trề ý tứ không cho Tiểu Xuân được phép nghi ngờ.
[Thế thì thà cứ chặt đầu ta đi còn sướng hơn nhiều!] Tiểu Xuân lầm bầm [Ngươi nghe ở đâu ra cái hình pháp tàn khốc đó hả?]
[Người đàn bà đó nói cho ta biết!] Vân Khuynh nghe giọng lại lạnh đi một chút.
[Người đàn bà đó?] Tiểu Xuân thấy lơ mơ không hiểu.
[Người đàn bà đã sinh ra ta!] Vân Khuynh nói [Không liên quan tới bà ta, cũng chẳng phải cái đáng nói, ngươi rốt cuộc là có nghe rõ ta nói gì hay không? Ta hiện tại không hề có ý sẽ lấy tim ngươi, mà kẻ nào muốn động vào ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua!]
Ngó bộ dạng của Vân Khuynh như muốn phát hỏa, Tiểu Xuân trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới nhẹ giọng trả lời.
[Ta nghe rõ rồi.]
Từ đáy lòng tựa như có cái gì đó bắt đầu thay đổi, đương lúc luẩn quẩn lạc trong vòng sinh tử, mà tồn tại, cũng không phải chỉ đơn giản là lời nói chót lưỡi đầu môi.
Hắn biết là bản thân mình nên tin tưởng Vân Khuynh.
Mà Vân Khuynh cũng nên lỏng tay ra trước đã.
Nghĩ đến hắn cả đời này có thể ôm người khác trong tay chặt như vậy, Tiểu Xuân có thể nói là người đầu tiên.
[Cũng không còn sớm nữa, kêu tiểu nhị chuẩn bị nước cho ngươi tắm rửa, mệt mỏi cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi đi!]
Vân Khuynh buông tay, lại cầm lấy cổ tay hắn, kéo đi ra ngoài cửa.
[Làm sao vậy?] Tiểu Xuân nghi hoặc hỏi.
[Ta không để Kính vương toại ý, không cho hắn mang ngươi đi, hắn chắc chắn sẽ quay lại mang theo binh lính tập kích, chỗ này nguy hiểm, không thể lưu lại!] Vân Khuynh đạp cửa, nhanh chóng lôi hắn đi xuống lầu.
Kính vương? Ai vậy? Nghĩ một chút, Tiểu Xuân đoán là tứ ca của Vân Khuynh.
Con mắt hắn dừng lại ở mấy cái bóng trắng vừa mới nhẹ nhàng lướt qua, Tiểu Xuân định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện ngoài cửa cũng có bốn bạch y nhân bước theo họ. Tiểu Xuân cứng họng, những người này không phải là ngay từ đầu đã đứng gác ở ngoài đấy chứ, vậy thì vụ gây nhau mới vừa nãy cũng bị nghe thấy hết rồi sao?
Thật sự là mất mặt mà…
Lương khô nước uống và dược tài đều đã sớm sắp xếp xong, Vân Khuynh trước tiên là quăng hắn vào xe, sau đó dặn dò lộ tuyến rồi mới theo vào trong.
Bên ngoài “jia” một tiếng, hai con ngựa kéo xe chạy băng băng, xe ngựa trước sau đều có người thúc ngựa chạy theo bảo vệ, người nào người nấy thần sắc khẩn trương như đang trong vòng vây của đại địch.
Xem tình hình Tiểu Xuân cũng không khỏi thấy hồi hộp.
[Dù sao cũng là người một nhà, hắn có thể đến mức nào chứ?] Tiểu Xuân hỏi thử, hắn mới đây còn bị đại sư huynh xuống tay một kiếm mà lại thoát chết, không nghĩ mới cùng Vân Khuynh có mấy ngày, lại chuẩn bị chết không minh bạch.
[Ta chết hắn lại càng vui sướng!] Vân Khuynh thản nhiên đáp.
[Không phải, không phải hắn muốn nhân cơ hội này trừ khử ngươi, rồi đem ta… làm cái gì đó…] Tiểu Xuân nuốt nước bọt, tỉnh lược bớt cái từ nghe không có chút tốt lành gì đó [Cho phụ vương ngươi chữa bệnh?]
[Hắn hẳn rất thông minh, muốn một mũi tên chết hai con chim.]
Cũng đúng, nhất tiễn song điêu là tốt nhất. Nếu như mối uy hiếp lớn nhất của tứ hoàng tử lại đến từ Vân Khuynh, vậy hắn chỉ cần mượn danh nghĩa thi hành mệnh lệnh mà trừ khử Vân Khuynh, sau đó dược nhân bất hạnh bị chết mất xác nơi thâm sơn cùng cốc hoặc bị lang sói làm thịt, hoàng đế chỉ có nước leo lên cõi cực lạc ngửi nhang, vậy thì tứ hoàng tử đường đường chính chính là người thừa kế ngôi vị rồi.
[Các người phụ tử huynh đệ đều đối với nhau không còn chút tình nào như vậy sao?] Tiểu Xuân cảm thán, sống ở Thần tiên cốc rất tốt, ngoại trừ đại sư huynh ra, thì trong cốc các sư huynh đệ đều rất hòa thuận, cuộc sống tuy là bình ổn vô vị, nhưng đại để mọi ngươi đều biết thế nào là vui vẻ.
[Sinh ra đã bại hoại như vậy, không chọn được, cũng không thèm chọn. Một lũ người phiền phức, giết hết đi lại sạch sẽ!]
Vân Khuynh đối với những tình huống như vậy trước nay chẳng thèm lưu tâm, đơn giản cũng chỉ là thủ túc tương tàn, lão già đó cũng chẳng thèm can thiệp, bởi vì muốn lọc ra một hoàng tử xuất chúng đủ khả năng kế vị, có thể sống sót cuối cùng, mới làm nên đại sự. Mà hắn đối với những chuyện này đã cảm thấy bình thường, nhìn quen mắt rồi.
[Vậy còn mẹ ngươi, bà ấy đối xử với ngươi có tốt không?] Tiểu Xuân lại hỏi, chung quy cũng phải có người nào đối xử tử tế với hắn chứ?
[Người đàn bà đó muốn giết ta, kết quả bị ta giết chết rồi!] Vân Khuynh trả lời như vậy, dường như chỉ là trong gió có hạt bụi sa vào mắt, khiến cho ánh mắt khẽ giật nhẹ, sau đó lại như không hề tồn tại, cũng chẳng thể khiến hắn đau đớn.
[…] lần thứ hai Tiểu Xuân nghe thấy Vân Khuynh nói ba chữ “nữ nhân đó”, hắn không biết nên nói gì, có lẽ sinh ra trong hoàng tộc, tức là đã định trước phải chấp nhận sự thật tàn khốc này, chẳng thể thân thiết với bất kỳ ai.
Tiểu Xuân hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một nơi như thế, kiểu tình đời tình người như thế, có thể khiến cho Vân Khuynh trở nên quái gở dị thường. Nếu như có ai đó thương hắn, yêu hắn, vậy thì hiện tại hẳn sẽ không có một Vân Khuynh lạnh lùng vô cảm như vầy, đối với chuyện sinh tử của con người chẳng thèm cho vào mắt.
Tiểu Xuân trong lòng thấy quặn thắt.
Một chút cũng không đành lòng.
[Tiểu Xuân] Vân khuynh vốn đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, lại gọi tên người đang ngồi bên cạnh.
[Hở?] Tiểu Xuân hỏi.
[Ngươi không cần phải lo lắng.]
[Lo lắng chuyện gì?]
[Ta sẽ không giết ngươi!] dường như cảm thấy chưa trọn vẹn, Vân Khuynh lại nhấn mạnh [Thật sự!]
Lại nói [Ta nghĩ kỹ rồi! Cho dù chung cuộc ngươi giải không xong độc trên người ta, ta cũng không giết ngươi.]
Những lời này của Vân Khuynh khiến cho Tiểu Xuân vành mắt đỏ hồng lên, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Chiều buông, đêm tối trong phút chốc đã bao phủ cả cánh rừng, xe ngụa dọc theo đường nhỏ chạy như bay, bốn bạch y nhân hộ vệ cũng hối hả thúc ngựa chạy cùng.
Trong xe, một người nằm sấp mệt mỏi, thân thể thu gọn trong chiếc áo da cừu, nhắm mắt ngủ say sưa. Ngủ thì ngủ, thư thái thì chẳng mấy, còn cái củ sọ lại chẳng chịu an phận mà còn lo đi kiếm gối kê đầu, lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng lăn đến thượng lên đùi người bên cạnh.
Người có diễm phúc đem chân ra làm gối đầu cho hắn cứng đờ người ra một lúc, định thưởng cho cái đồ không sợ chết này một chưởng, nhưng mấy lần giơ tay lên, rồi lại mấy lần hạ tay xuống, cuối cùng lại không nhẫn tâm làm vậy.
Ngắm nhìn cảnh đêm hôm tối đen như mực tàu, chậm rãi đưa tay lên mặt người này, ngón tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt thanh tú đang say giấc, cuối cùng quyết định nén xuống, nhẫn nhịn ham muốn cùng người này thân mật.
Đột nhiên trong nháy mắt, hai bạch y thị vệ đang điều khiển ngựa bất thình lình ngã xuống, xe ngựa mất phương hướng tách khỏi đường mòn đâm đầu vào rừng rậm, sau đó bị lật đổ.
Thùng xe rơi xuống đất, người trong xe phá cửa sổ chui ra, bình yên đáp xuống bên cạnh.
Nhìn chung quanh, chỉ thấy một vết máu loang lổ, ba gã bạch y nhân, bốn con ngựa, vết đứt nằm ở cổ, mà trên xe ngựa vẫn còn một mảnh thiên tằm tơ màu vàng kim nhiễm máu bay phất phơ trong gió.
Thiên tằm tơ cực mỏng cực bền, lửa cháy không đứt, đao chém không lìa, người và ngựa toàn lực chạy băng băng, thiên tằm tơ lúc căng ra liền biến thành một lưỡi dao bạc không thể nhìn thấy, mà lướt qua chỉ có máu chảy đầu rơi.
Rừng cây phía trước chợt giao động một hồi, ngọn cây rung lên khiến lá khố rơi lả tả, mười mấy kẻ bịt mặt từ trong bóng đêm xuất hiện, xông thẳng về phía họ.
Vân Khuynh kéo tay Tiểu Xuân, lúc này vừa mới tỉnh ngủ còn đang ngơ ngác, nói một tiếng [Đi!] lập tức lao vào trong rừng.
Phía sau còn có hai bạch y nhân may mắn thoát chết đuổi theo đoạn hậu cho chủ nhân, lại phải đối đầu với sát thủ phía trước.
Vốn chỉ có mười tên bịt mặt, trong lúc truy đuổi lại từ rừng cây xuất hiện ra hai bên thêm mười tên nữa, người tới càng lúc càng nhiều, Tiểu Xuân sợ hãi đến mức quay đầu lại cũng không dám, chỉ nhìn thẳng theo cánh tay bị Vân Khuynh kéo đi mà chạy tới.
Đao kiếm tương giao, ngân quang lóe lên giữa rừng thẳm, Vân Khuynh quen dùng tay phải nhưng vết thương trước đó lại chưa lành, khiến cho có phần vất vả. Hắn vẫn bình tĩnh ứng phó, cho dù đám người bịt mặt kéo đến rất đông, nhưng Ngân sương kiếm lướt qua những kẻ dám tiếp cận chỉ để lại máu tươi tuôn chảy.
Giữa cảnh đao quang kiếm ảnh, Tiểu Xuân khó chịu hự một tiếng, cảm giác sau lưng đau đớn nóng rực, bước chân lảo đảo ngã về phía trước.
Vân Khuynh kinh hoàng, một tay kéo hắn vào trong lồng ngực.
[Con bà nó, đau!] Tiểu Xuân cắn răng, nói [Lên trên đầu gió!]
Vân Khuynh hiểu ý, ôm Tiểu Xuân phá vòng vây lao ra, lấy thân mình làm khiên chắn, đao kiếm lạc tại cánh tay, trên mặt trên lưng vết máu chảy đầm đìa.
Áo lụa màu trắng, hóa thành áo lụa màu đỏ.
Vân Khuynh phi người lên đỉnh vách đá, người bịt mặt bên dưới tức khắc cũng vận khinh công đuổi theo, gió lạnh thổi lên ào ào trong rừng, nhân cơ hội, Tiểu Xuân vung dược phấn trong tay, bột phấn nương theo sức gió mà hướng về phía cả trăm người bịt mặt bay tới.
Chỉ nghe một tràng [Phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch….]
Đám người bịt mặt sử khinh công bay lên sử ra một nửa khí hải đột nhiên chân khí biến mất, cả đám người đang từ trên không trung cao mấy trượng ngã xuống.
[Triệu tiểu gia của ngươi, đăng phong tạo cực đây là tỷ muội của “Thất bộ đảo”, “Nhất sái toàn đô đảo”] Tiểu Xuân nghiến răng cười giận dữ [Con bà nó, ta bảo các ngươi có bản lĩnh thì đuổi nữa đi!]
Hắn lập tức nói với Vân Khuynh [Đi!]
Vân Khuynh ôm Tiểu Xuân nhảy xuống vách đá, đến chỗ đám người bịt mặt phục kích đều đang nằm rạp, trong tình trạng không còn đủ sức phản kích, bước chân tăng tốc rời đi.
Rừng núi hoang vu, trong vòng chu vi trăm dặm không thấy người, bọn họ chạy suốt mấy dặm, bỗng dưng Vân Khuynh cau mày dừng bước.
[Thế nào rồi?] Tiểu Xuân lo lắng hỏi.
Vân Khuynh đương nhiên không thể nói là tốt, nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy mà không hề kêu một tiếng cứ cắm đầu chạy miết, Tiểu Xuân đau lòng nói [Muốn hay không cũng phải dừng lại băng bó vết thương đã chứ!]
Vân Khuynh lắc đầu, toát mồ hôi lạnh, cất bước định chạy tiếp, nhưng vừa bước một bước, cả người liền gục xuống.
[Độc phát rồi!] Tiểu Xuân ngẩng đầu lên lại thấy trăng đã quá ngọn cây, tức là đã đến thời gian phát tác, [Thuốc đâu?] hắn ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay tìm trong lồng ngực Vân Khuynh, nhưng chỉ thấy trống không.
[Mới nãy giao đấu bị rơi mất rồi!] Vân Khuynh mím môi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lên từng đợt [Ta không việc gì, ngươi đỡ ta đi, chúng ta phải tiếp tục chạy.]
[Không được, ngươi hiện tai không đủ sức động khí!] Hắn hiện tại nóng như lửa đốt, thuốc bị rơi mất thì đúng là lớn chuyện rồi, Vân Khuynh bây giờ cả rên cũng không rên một tiếng nữa! Giá sử rên lên một chút, hắn ít nhất có thể cúi đầu nghe thử xem thế nào.
Ngó nhìn chung quanh, Tiểu Xuân liền mang Vân Khuynh vào một góc rừng kín đáo, sau đó ôm thắt lưng Vân Khuynh đề khí ngưng thần nhảy lên một cái, lẩn thân vào cành lá rậm rạp.
Tiểu Xuân tựa mình vào đại thụ, cẩn thận từng chút một đặt Vân Khuynh nằm trong lòng, lấy ra thuốc trị thương tạm thời đắp lên giúp Vân Khuynh cầm máu, lại mở miệng hắn ra cho uống thuốc, không thể đế cho thân thể hắn trong lúc độc phát thế này còn yếu đi thêm một chút nào nữa.
Vân Khuynh toàn thân cứng ngắc, kịch độc bấy lâu nay nhờ có dược lực mà an độ giờ đây phát tác, lại càng mãnh liệt hơn.
Hắn ôm lấy Vân Khuynh, mặc dù việc này không giúp ích gì, nhưng hắn cũng cố gắng tìm lấy một tư thế có thể khiến Vân Khuynh nằm xuống dễ chịu thoải mái nhất.
Tiểu Xuân đặt cằm trên đầu Vân Khuynh, tay hắn nắm chặt Vân Khuynh, lo lắng nói [Đã uống thuốc thì không thể ngừng, ngừng rồi thì độc phát còn mạnh hơn. Xem tình hình hiện tại của ngươi ta không thể quay lại tìm dược bình, hay là… hay là ta tìm một chỗ giấu ngươi vào, rồi quay lại…]
Vân Khuynh nghiến chặt răng nói [Ngươi mà đi chắn chắn sẽ chết!]
[Nhưng ngươi rất đau đớn…] Tiểu Xuân nóng ruột.
[Ngươi đi đâu cũng không được phép. Đi rồi, ta biết tìm ngươi ở đâu?] Vân Khuynh vội vàng nắm chặt cánh tay hắn, làm như muốn nghiến cho đứt rời, có chết cũng không buông [Không cho ngươi đi, chỗ nào cũng không được đi, ngươi phải ở lại đây, để ta mỗi lần mở mắt ra sẽ nhìn thấy ngươi!]
Tiểu Xuân cười khổ, Vân Khuynh nắm tay hắn rất chặt, động đậy một cái còn khó nữa là.
Không còn cách nào khác, hắn đành vứt bỏ suy nghĩ quay về tìm thuốc, thay vì thế truyền chân khí vào thân thể Vân Khuynh, mặc dù so với giải dược thì phương pháp này không có hiệu quả cho lắm, miễn sao giảm được một chút đau đớn cho Vân Khuynh cũng là tốt rồi.
Tiểu Xuân thương thế cũng không nhẹ, chân khí truyền vào từng đợt từng đợt bị đứt quãng.
Ngồi từ trên cao, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy kẽ lá bé tẹo có chút ánh trăng lọt qua.
Hắn thở dài một tiếng, cúi đầu, thấy Vân Khuynh khổ sở chống cự, bản thân cũng thấy khó chịu.
Qua một lúc lâu, Tiểu Xuân khe khẽ hát lên một tiểu khúc, giọng hát thanh nhuận êm tại lại dễ nghe, cũng khiến cho Vân Khuynh tâm đang phiền vì cơn đau đớn bị xao nhãng mà chuyển hướng.
[Sổ bất tẫn tương tư bách chuyển sầu tràng thâm xử, vọng bất xuyên thu thủy nhất phương san lệ tự ma, khán bất hoàn hồng trần tục sự kỉ đa phân nhiễu, ái tăng diệt hồng hộc nê trảo đồ lưu nhân gian.](*)
[Ái tăng diệt… hồng hộc nê trảo đồ lưu nhân gian…] Vân Khuynh mồ hôi lạnh đầm đìa lẩm nhẩm niệm theo.
[Câu đó có nghĩa, không có thứ gì có thể lưu được. Những chuyện hồng trần thế tục, trăm năm sau cũng chỉ còn là vết tích nhỏ nhoi.] Tiểu Xuân nói.
[Ta lưu được.] Vân Khuynh có chút mê sảng, nắm tay Tiểu Xuân nói [Ta lưu được ngươi!]
[Phải, ngươi lưu được ta.] Tiểu Xuân cười, ngâm nga vài câu, lại xướng lên tiểu khúc đó.
[Điệu hát này là ai dạy ngươi?] Vân Khuynh khó khăn hỏi.
[Mẹ ta.] Tiểu Xuân một tay xé tay áo lau mồ hôi cho Vân Khuynh, một tay vẫn để sau lưng tiếp tục truyền chân khí.
[Mẹ ngươi…]
[Ừ, mẹ ta hồi đó còn là mỹ nhân nức tiếng xa gần cơ đấy!] Tiểu Xuân cười.
Kỳ thực, nói mẹ là đại mỹ nhân vẫn còn chưa đủ, còn xa lắm mới đủ. Nhưng mà trong mắt nhi tử, vô luận tốt xấu thế nào, chỉ cần là mẹ mình, đương nhiên cũng chính là mỹ nhân đẹp nhất trên đời.
[Ngươi lớn lên có giống mẹ mình không?] vân Khuynh đột nhiên hỏi vậy.
[Ầy… không đến nỗi quá giống, dù sao mẹ ta cũng là nữ, còn ta là nam.] Tiểu Xuân trả lời.
[Còn ta lớn lên lại giống hệt người đàn bà đó.] Vân Khuynh nhớ lại chuyện trước kia, ánh mắt trở nên xa xăm.
[Ngươi chịu nói với ta những chuyện trước kia về ngươi sao?] Tiểu Xuân hỏi nhỏ, đã là lần thứ ba rồi, kết cuộc là vì cái gì, khiến cho Vân Khuynh ngay một chữ “mẹ” cũng không chịu gọi.
[Người đàn bà đó là do lão gia hỏa kia lúc đi dạo chơi thì gây tội nghiệt] Vân Khuynh chầm chậm nói [Lão gia hỏa không lâu sau là vứt bỏ bà ta, sau đó bà ta phát hiện mang thai ta, uống thuốc đả thai cũng không có tác dụng, đành phải sinh ra. Người trong dòng họ hết mười phần là chán ghét cả ta và ả, ả lại càng thêm ghét ta, ký ức của ta, vẫn còn nhớ chỗ ngủ của mình vừa bẩn vừa thối, uống nước chua, ăn cơm thiu, bà ta còn không đến nhìn ta một cái, cho nên ta trước khi được chín tuổi còn tưởng mình không hề có mẹ, mà trời đất này cũng chỉ là một cái cũi bé nhỏ tối tăm.]
Nghe Vân Khuynh nói, Tiểu Xuân nhịn không được càng ôm chặt hắn hơn.
Thân thể mất máu quá nhiều như càng lúc càng lạnh giá, lúc Tiểu Xuân ôm lấy hắn, hơi ấm truyền vào da thịt khiến Vân Khuynh nhất thời ngây ra. Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục nói.
[Về sau lão gia hỏa sai người đến, người trong họ vì bảo toàn mạng sống của mình, đem người đàn bà đó cùng ta hiến cho lão gia hỏa, tới lúc đó ta mới biết thì ra bầu trời có thể quang đãng như vậy, mặt đất còn có thể sạch sẽ như vậy. Mà lão gia hỏa sau khi mang ta về cung cũng chẳng cần quan tâm, một mình ta sống trong biệt quán, còn bà ta sống trong cung làm quý phi, ta cuối cùng cũng được ăn uống tử tế sạch sẽ, cũng có được giường nệm tinh tươm, nhưng thái giám và cung nữ đến đến rồi đi đi, chẳng có ai cùng ta nói chuyện. Ta thường xuyên cả tháng không nói câu nào, ngồi trước bàn chờ tới giờ ăn, tới giờ thì đi ngủ. Những ngày đó trôi qua rất chậm. Sau đó, lão gia hỏa tàn sát người trong tộc của bà ta, bà ta biết được thì phát điên. Nam nhân mà bà ta yêu thương cũng là người trong tộc, lão gia hỏa đem người đàn ông đó cùng con cái của hắn lăng trì xử tử, bời vì bà ta đã cùng người đó hạ sinh một đứa con. Một ngày nọ bà ta mang tới một chung trà sâm cho ta uống, nhưng ta sớm đã nhìn ra trong mắt bà ta chỉ toàn căm hận, cho nên biết rõ bà ta rất hận ta, muốn ta chết. Sau đó bà ta bắt thái giám giữ chặt lấy ta, đem trà sâm đổ thẳng vào cổ họng. Ta uống một nửa, bà ta uống một nửa. Đó là lần đầu tiên bà ta cho ta thứ gì đó, cũng là lần đầu tiên cười với ta, có điều bà ta vừa cười mà tai mắt mũi miệng đồng thời chảy máu, ta đột nhiên cảm thấy bà ta rất bẩn. Bà ta bẩn, bọn thái giám cũng bẩn, nhìn xem tất cả, chẳng thấy có nơi nào sạch sẽ… sau đó cung nữ gọi ngự y, ngự y cứu ta, ta lúc tỉnh lại nói với hắn “Đem ả đàn bà đó vứt ra ngoài!”… ta không thể chịu nổi những thứ dơ bẩn trong phòng mình nữa… cho nên không ai cứu bà ta… là ta giết bà ta… người chết rồi, lão gia hỏa đến, lão phong ta làm Đoan vương, còn tống ta vào một chỗ mới càng rộng càng cô quạnh hơn, từ lúc đó trở đi bên cạnh ta không có đến cả một người đến đến đi đi, người nào nhìn thấy ta, chỉ biết sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Ta còn nghe bọn chúng bàn tán ta không hề có tâm, thấy chết không cứu, hại chết cả người sinh ra mình. Thế mà nhìn ta một cái, một câu cũng không dám nói. Bọn chúng khiến ta bực bội, thế là ta chặt đầu chúng, làm cho chúng không thế loạn ngôn nữa, đêm đó tự hồ đã kiền tịnh trở lại, nhưng cũng là càng thêm yên tĩnh. Về sau… thì thành thế này…]
Nghe Vân Khuynh nói xong, Tiểu Xuân thấy ngực mình nghẹn lại đến thở cũng không nổi, hai mắt đỏ hồng, lại thấy sống mũi cay cay.
Tiểu Xuân sụt sịt mũi, dùng toàn lực mới có thể lấy lại được thanh âm, nhưng vừa mở miệng, lại không nói lên lời.
[Chuyện ngươi nói, vẫn còn chưa hết!] Tiểu Xuân nói [ Sau đó, ngươi chạy ra khỏi cung, nhìn thấy trời đất vô cùng. Sau đó, ngươi một lúc không cẩn thận, đụng phải cái tên Triệu Tiểu Xuân trời không sợ đất không sợ. Sau đó, Triệu ngốc tử phát hiện ngươi thật sự là một mỹ nhân tuyệt thế vô song, làm người ta đau đớn, cũng khiến người ta yêu thương. Sau đó của sau đó, Triệu ngốc tử quyết định cả cuộc đời này hắn sẽ cùng mỹ nhân, cho dù cả thiên hạ không ai đối với mỹ nhân cười, thì vẫn còn Triệu Tiểu Xuân cười với ngươi, cho dù cả thiên hạ không ai đối tốt với Vân Khuynh, thì vẫn còn Triệu Tiểu Xuân cả đời sẽ đối tốt với ngươi.]
Tiểu Xuân nói một thôi một hồi lộn xộn, nước mắt cũng không kiềm được, chảy dài hai má rơi xuống gương mặt lạnh lẽo của Vân Khuynh.
Vân Khuynh ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn nước mắt của hắn, rồi trong chốc lát, đưa tay chậm rãi lau đi.
[Trước đây, ta thích nghe ngươi nói chuyện, cũng thích thấy ngươi cười. Nhưng mà hôm nay vì cái gì, ngươi khóc, ta tự đáy lòng cũng cảm thấy vui?] Vân Khuynh ngừng lại chờ đợi, độc trong cơ thể xem ra cũng không phải là khó qua, trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh của người này tràn ngập, chẳng thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
[Tại sao ngươi chịu đối tốt với ta, chịu cười với ta? Ta rõ ràng đối với ngươi rất tệ.] Vân Khuynh trước sau vẫn không lý giải nổi.
Nghe thấy giọng điệu của Vân Khuynh đắn đo nghĩ không thấu, Tiểu Xuân đột nhiên phì một tiếng bật cười.
[Chuyện này không thể giải thích nguyên do!] Tiểu Xuân nói [Muốn đồi tốt với người nào, vô luận người đó đối với mình ra sao, cũng đều muốn tốt cho người đó! Không có nguyên do, gặp được rồi, thì là chú định như vậy!]
[Không có nguyên do…] Vân Khuynh hỏi [Ngươi đối với ta, chính là như vậy sao?]
Tiểu Xuân trầm ngâm một thoáng, mới nhẹ nhàng trả lời [Ừ!]
[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh nhìn nụ cười của hắn, đột nhiên chậm rãi nói [Có thể hay không nói lại câu nói đó một lần nữa?]
[Câu nào?]
[Câu cuối cùng.]
Tiểu Xuân cười, ghé xuống tai Vân Khuynh nói.
[Cho dù thiên hạ không ai đối tốt với Vân Khuynh, thì vẫn còn Triệu Tiểu Xuân cả đời sẽ đối tốt với ngươi!]
[Một lần nữa.] Vân Khuynh thấp giọng yêu cầu.
Tiểu Xuân ôm Vân Khuynh, cười ra một tiếng nói […Cho dù thiên hạ không ai cười với Vân Khuynh, thì vẫn còn Tiểu Xuân sẽ cười với ngươi… Cho dù thiên hạ không ai đối tốt với Vân Khuynh… thì vẫn còn Tiểu Xuân cả đời sẽ đối tốt với ngươi…]
Lại lần nữa, lại lần nữa.
Dường như vĩnh viễn không thể nào thấy đủ, ngữ khí dịu dàng mãn dật của Tiểu Xuân khiến cho Vân Khuynh kịch độc lan trong người không ngừng đòi hỏi. Vì vậy đêm đó, Tiểu Xuân cứ thế lầm rầm nỉ non hết lần này đến làn khác với Vân Khuynh.
Hắn không cảm thấy mệt, hắn chĩ muốn Vân Khuynh thấy vui.
[Cho dù thiên hạ không ai đối tốt với Vân Khuynh, thì vẫn còn Triệu Tiểu Xuân cả đời sẽ đối tốt với ngươi…] Tiểu Xuân thành tâm thành ý nói ra, không có lấy nửa lời giả dối.
…
————————–
Chú thích
(*)Tương tư trăm mối bất tận chuyển thành sầu trong tâm, nhìn không thấu thu thủy sa lệ lòng tê tái, xem không hết cõi hồng trần lụy tục nhiễu nhương, ái ố diệt hồng hạc tan thành tro bụi trên chốn nhân gian.
(**)Nhân trệ: ngồi tra từ điển tiếng tàu và thậm chí là dịch xong rồi, phát hiện nó nằm chình ình trên google, thôi thì các bạn tự đi xem đi *thật là một tình huống nghẹn ngào hết biết*
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)
Quyển 1 - Chương 7
Quyển 1 - Chương 7