Một tháng sau, mọi người vẫn còn nói chuyện say sưa về tràng mưa sao băng hôm trước thì, trong hoàng thành cũng náo nhiệt chào đón sinh thần thứ mười chín của hai vị hoàng tử. Tục truyền bởi vì thì cách biệt bốn năm hai vị hoàng tử mới có thể cùng nhau chào đón sinh thần, nên hoàng đế bệ hạ từ một tháng trước đã bắt đầu phái người chuẩn bị, vào ngày sinh thần hai hoàng tử, ngay trong hoàng cung tổ chức một yến hội nho nhỏ, đương nhiên tham gia yến hội chỉ có một nhà hoàng đế mà thôi …
“Tiểu Bánh Ngọt, toàn bộ chuẩn bị tốt chưa?” Tuyền hướng Hồng Lẫm xác định, cái này rất có liên quan đến trò chơi đêm nay nha!
“Ba ba yên tâm, tất cả đều bố trí xong rồi!” Hồng Lẫm cười trộm.
Tấn Nhã xoa xoa bụng, có chút bất an hỏi thăm: “Lẫm ca ca, chúng ta làm như thế có ổn không?”
“Có gì to tát đâu nào!” Hồng Lẫm hùng hồn trả lời, “Ngươi xem, Tinh Nhi cùng cha đều đã đồng ý! Không có việc gì đâu!”
“Đúng đúng! Huống hồ hai người bọn họ làm chúng ta nhọc lòng như vậy … Tốt xấu gì cũng phải bồi thường a!” Tuyền bày ra một bộ dáng rất có đạo lý.
“Đúng vậy, khó có được lúc cha cùng nhị phụ thân… Hì hì! Ta cũng rất muốn xem a!” Biểu tình của Tinh Nhi so với Tuyền không kém nhau là mấy.
Phạm chỉ hời hợt, “Cơ hội khó có được… Điều tiết tâm tình một chút cũng tốt!” Thế nhưng dọa người không kém!
Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn ở một bên cũng hùa theo, “Đúng nha! Coi như xem một hồi kịch hay!”
“…” Tấn Nhã không nói gì, hắn sâu sắc cảm nhận được, Phong cùng Thần sống trong một gia đình thế này mới là việc sai lầm nhất!
“Được rồi, tất cả đã an bài xong! Hiện tại đều trở về đi, tránh cho hai đứa nhỏ nghi ngờ…” Tuyền vỗ vỗ tay, bắt mọi người giải tán.
Một lát sau “âm mưu” sẽ được bắt đầu…
… … … … … … …
“Phong, đi nhanh đi nhanh! Ba ba bọn họ nhất định chờ đến sốt ruột rồi…” Thần kéo Phong chạy băng băng qua dãy hành lang.
Phong vừa chạy theo y, vừa nói với theo, “Thần, chờ một chút… Chờ…” Chỉ là sinh thần mà thôi, vì sao phải đúng giờ thế a?
Nhưng Thần hoàn toàn không để ý đến lời của hắn, chỉ ra sức chạy thật nhanh, chạy đến của cung rồi mới dừng bước, “Hô… Tới rồi!”
“Thần, vì sao phải chạy vội như vậy?” Phong vừa lau mồ hội trên trán vừa hỏi.
Thế nhưng Thần cũng không có thành thật trả lời, chỉ nhẹ nhàng giúp hắn lau lau khuôn mặt một chút, “Ân… Phong trông ổn rồi… Đi vào thôi!”
Cửa “chi” một tiếng bị mở ra …
Xôn xao. Nghênh tiếp bọn họ chính là cánh hoa hồng tung bay đầy gian điện, chữ đỏ dán ở khắp nơi, nến đỏ, gấm hồng, vật dụng để thành thân chất đầy một phòng, cùng với đám người nhà đang đồng thanh hô vang: “Tân hôn hạnh phúc!”
“!” Phong bị dọa cho hoảng sợ, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, “Thần, chuyện gì vậy?”
Thần cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Tuyền, “Ba ba, thứ người nói đâu rồi?”
“Biết rồi! Cầm lấy!” Tuyền từ trong lồng ngực lấy ra một tiểu hạp tinh xảo đưa qua, “Ta cố ý tìm chuyên gia làm đó, còn không mau cảm tạ ba ba của ngươi!”
“Cảm tạ nga!” Thần cười thật tươi với Tuyền, sau đó đi tới bên cạnh Phong, mở hộp, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn, “Phong ngày hôm nay có nguyện ý gả cho ta không?”
“Sai rồi, Tiểu Bơ, phải quỳ xuống quỳ xuống, ta van ngươi có thành ý một chút có được hay không!” Tuyền ở đằng sau chỉ điểm.
Hồng Lẫm cũng không thèm giữ hình tượng của một thái tử, hăng say châm ngòi thổi gió, “Quỳ xuống quỳ xuống! Ba ba trước đây cũng làm thế để theo đuổi cha đó!”
“Nhị ca, phải làm cho đủ thủ tục … lơ mơ coi chừng tam ca bỏ ngươi đó!” Tiểu Tứ khác hẳn vẻ ít nói bình thường ra sức chọc ghẹo.
Phạm chỉ cười cười nhìn theo, nhưng nhãn thần của hắn không ngừng bắn về phía Thần, bắt y quỳ xuống.
“Rồi rồi, ta biết rồi!” Thần đỏ mặt tại trước mặt cả nhà quỳ xuống lập lại môt lần nữa, “Phong… Hôm nay có nguyện ý gả cho ta không?”
“Cái gì mà hôm nay? Phải là cả đời!” Tuyền lần thứ hai sửa lưng.
“Ba ba, đừng ầm ĩ nữa!” Cũng chỉ hoàng tử ở nơi này mới dám đối với hoàng đế vô lễ như vậy, “Phong, ngươi nguyện ý không?”
“…” Phong cảm thấy mình như ở trong mộng, “Đây là…”
“Tam ca, nể tình nhị ca chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ như vậy hãy đáp ứng hắn đi…” Tiểu Tứ ở một bên góp miệng.
“Cha gả cho nhị phụ thân đi!” Tinh Nhi cũng ngọt ngào cười hỗ trợ.
Tất cả đều chân thực như vậy, Phong thật không ngờ nguyện vọng của mình có thể nhanh thành hiện thực như vậy, hoàn toàn quên mất nên phản ứng lại thế nào, làm cho Thần đang quỳ một trận hồi hộp chờ đợi…
Phạm nhìn thấu tất cả, tiến đến bên cạnh hắn rỉ tai: “Nhanh nói “ta nguyện ý!” ”
“Ta… nguyện ý…” Phong nói theo lời cha mớm cho.
“Oh yeah! Thật tốt quá!” Thần lập tức đứng dậy, ôm lấy Phong xoay xoay vài vòng, hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, “Phong đáp ứng rồi! Ba ba, chủ trì cho chúng ta …”
“Đã biết, ngươi buông Tiểu Kẹo Đường ra, ta sẽ chủ trì hôn lễ cho!” Tuyền phất phất tay ra lệnh.
“Vậy còn chờ gì nữa …” Thần đặt Phong xuống trước mặt Tuyền cùng Phạm, “Bắt đầu đi!”
“Khụ khụ!” Tuyền lấy giọng, sau đó rất nghiêm túc nói: “Tễ Vũ Thần, ngươi có nguyện cùng Tễ Tường Phong thành thân, yêu thương hắn, tôn trọng hắn, bảo hộ hắn, yêu hắn như yêu mình. Bất luận hắn tốt hay xấu, cường hay nhược, phú hay bần, công hay thụ, sinh được hay không, luôn thủy chung với hắn, mãi mãi về sau?”
Thần nghe vậy khóe miệng co rút: “Ba ba… Người xác định… Những lời này là như vậy sao?” Công hay thụ? Sinh được … hay không?
“Đây là căn cứ vào tình hình thực tế của các ngươi mà sửa lại… Cứ vậy đi, ngươi rốt cuộc có nguyện ý hay không?” Đánh chết Tuyền cũng không nói, kỳ thực là do y quên mất lời thề kết hôn ở thế giới của y tròn méo thế nào rồi!
“Ta nguyện ý…” Ba ba nói dối không chớp mắt, có quỷ mới tin hắn!
“Tễ Tường Phong, ngươi có nguyện ý cùng Tễ Vũ Thần thành thân, yêu thương hắn, tôn trọng hắn, bảo hộ hắn, yêu hắn như yêu mình. Bất luận hắn tốt hay xấu, cường hay nhược, phú hay bần, công hay thụ, sinh được hay không, luôn thủy chung với hắn, mãi mãi về sau?”
Phong cũng là vẻ mặt hắc tuyến, nhưng không thể không trả lời, “Ta nguyện ý!”
“Tốt, hiện tại hãy trao nhẫn cho nhau!” Tuyền vừa dứt lời, Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn từ hai bên đưa lên hai hộp gấm, trong đó có một cái Thần đã dùng để cầu hôn hồi nãy!
Thần cầm lấy chiếc nhẫn được làm theo yêu cầu đeo vào ngón áp út của Phong, Phong tuy rằng không rõ làm thế có ý nghĩa gì, nhưng cũng học bộ dáng của Thần mà đeo nhẫn cho y …
“Kết thúc buổi lễ! Hiện tại ta tuyên bố các ngươi đã thành vợ chồng!” Tuyền mở màn vỗ tay.
“Ba ba ba!” Mọi người tham dự bắt đầu vỗ tay vì bọn hắn, tiếng cười không dứt, “Chúc mừng! Chúc mừng các ngươi…”
“Thần, những việc này đều là ngươi bày ra sao?” Hôn lễ hoàn thành, người thứ nhất Phong hỏi chính là Thần.
Thần le lưỡi, “Nguyện vọng Phong nói đến lần trước, ta đã nghĩ rất lâu… Hẳn là muốn có một hôn lễ hoàn chỉnh đúng không?” y khẳng định chắc nịch, “Bất quá nếu dùng quy củ cưới hỏi đàng hoàng của Kỳ Nghệ, có chút khó khăn … Hơn nữa ngươi quyết sẽ không làm cha cùng ba ba khó xử! Cho nên ta tìm ba ba bọn họ quyết định… Ba ba đã đề nghị phương pháp này, cũng có thể thành thân a!”
“…”
“Phong, ngươi sinh khí?”
“Phụt… Không có… Ha hả… Thật mệt cho các ngươi nghĩ ra…” Phong ngẫm lại rồi phì cười.
“Phong…” Thần chu miệng, hình dạng cùng với Tinh Nhi khi đùa giỡn vô cùng giống, “Có gì buồn cười chứ?”
“Ha ha…” Biểu tình của y vừa rồi càng làm Phong cười dữ hơn.
“Hai vị tân lang!” Thanh âm của Hồng Lẫm chen ngang.
“Đại ca?” Phong và Thần cùng nhau quay đầu lại…
“Ngày hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của các ngươi… Các ngươi hẳn sẽ không quên chứ?” Hồng Lẫm cười rất gian.
“Không có… quên…” Phong cùng Thần không khỏi rùng mình.
“Ha hả… Vậy là tốt rồi!” Hồng Lẫm chắp tay, “Chúng ta đây sẽ không khách khí!”
“Đại ca…” Thần không khỏi nuốt nuốt nước bọt, “Các ngươi… muốn làm gì?”
“Không có gì!” Hồng Lẫm cầm lấy một vò rượu, “Dựa theo quy củ kết hôn của ta… Không say không về …”
Đằng sau tất cả mọi người như đã thông đồng với Hồng Lẫm, mỗi người trong tay giơ lên một vò rượu, cười hì hì nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của song bào thai…
── đêm khuya ──
“Hô… Cuối cùng kết thúc!” Thần thật vất vả mới đưa được vị đại ca liên tục kính rượu kia khuyên nhủ trở về nhà, rồi ôm Phong đã say đến bất tỉnh nhân sự về tới tẩm cung.
Thật không biết đám người kia có phải cố ý chuốc say Phong hay không, mấy vò rượu đó trên cơ bản đều dùng để mời Phong, ngay cả y thay Phong chắn rượu cũng không thành …
Đưa được Phong tới trên giường rồi, nhưng y phát hiện…”Trời ạ… Sao lại biến thành như vậy?”
Xung quanh chiếc giường vốn ngăn nắp sạch sẽ của y hiện tại bày bố đủ loại gương, lớn có nhỏ có.
Trên mặt chiếc gương lớn nhất còn có dán một tờ giấy, Thần vừa nhìn thiếu chút nữa nổi xung, mặt trên chính là bút tích của Tuyền: “Đám gương trong phòng có thể làm các ngươi thấy rõ chính mình, có tác dụng gia tăng “tình thú”! Lễ vật của mọi người đó nha, không được ghét bỏ đó, đêm nay nếu không làm, ngày mai sẽ để Phong cùng Tinh Nhi ở lại hoàng cung, đem tiểu tử ngươi sung quân ra biên quan!”
“Ba ba… Ngươi quá độc ác…” Thần cảm thấy bất lực, dở khóc dở cười nhìn Phong đang nằm trên giường, “Đều say thành như vậy… Còn làm gì a?”
“Ân… Thần…” Phong khổ sở xoay xoay thân thể, dựa sát vào trong lòng Thần, “Nóng quá…” Còn bởi vì quá khô nóng mà vô thức kéo kéo cổ áo.
Khuôn mặt Phong bởi vì uống rượu mà trở nên đỏ hồng, làm nền cho da thịt trắng nõn của hắn, khiến người ta nhịn không được muốn cắn lên khuôn mặt ấy một ngụm! Cánh môi hồng nhuận mấp máy phàn nàn, liên tục khép mở như muốn dẫn dụ người ta phạm tội. Hơn nữa chính hắn vừa tự tay buông lỏng cổ áo, để lộ ra da thịt mịn màng tinh tế cùng những đường cong duyên dáng khi ẩn khi hiện làm cho người ta trầm luân trong đó.
Thần như là bị đầu độc, cúi đầu liếm nhẹ lên cánh môi Phong, khẽ khàng như đang thưởng thức mùi vị trân quí nhất trên thế gian… Phong cảm thấy trên môi có chút lạnh, có chút ôn nhu, cũng có chút ngứa, không khỏi cũng vươn đầu lưỡi liếm liếm, liếm tới môi Thần, rồi nhẹ chạm vào đầu lưỡi đối phương…
“Ngô…” Thần một thân dục hỏa bị hành động vô ý này thiêu đốt! Lập tức dùng đầu lưỡi của mình tham nhập vào miệng Phong cùng hắn chơi đùa truy đuổi, “Phong… Chớ có trách ta…”
“Hô…” Phong đâu nghe được những lời này, chỉ là hôn quá lâu khiến hắn thiếu không khí trầm trọng, hiện tại hắn đang không ngừng hít thở, dùng cả mũi cả miệng, lồng ngực cũng phập phồng chuyển động theo từng nhịp thở …
Thần thuận thế mở long khấu (cúc áo hình rồng) trước ngực Phong ra, bàn tay tiến vào bên trong bắt đầu âu yếm. Đôi môi không ngừng dây dưa trên mặt và cổ Phong, đùa giỡn đến mức làm Phong không ngừng rên khẽ, “Ô… Thần… Ân…”
Được thanh âm điềm nị như vậy lọt vào tai, Thần càng ra sức lấy lòng Phong, bỏ đi y phục trên người cả hai, y lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh nhìn thấy được hoàn chỉnh cơ thể hắn! Cùng hai lần mơ hồ trước cảm giác quả không sai biệt, thân thể Phong như một tác phẩm nghệ thuật của trời đất, mỹ lệ, linh động, tràn ngập sức mê hoặc.
Thần hai tay điểm nhẹ lên hai nụ hoa nhỏ, nhẹ nhu nhẹ niết, thoả mãn nhìn chúng cứng dần trong tay của mình, Thần trở nên mất hồn … Bỗng nhiên Phong nhướng mày, “Ân… Đau quá…”
“Đau không?” Thần vội vã buông tay, thay vào đó dùng miệng liếm… Một hồi sau, y mới ngẩng đầu, “Phong, có thoải mái không?”
Phong bất mãn sự ly khai của Thần, trong phút mê say ôm chặt lấy đầu y, bắt y tiếp tục công việc đang bỏ dở, “Tiếp tục… Ân a… thoải mái…”
“A…” Khó lúc thấy được Phong thẳng thắn như vậy, Thần hé miệng cười.
Sau đó y không chỉ tập trung vào liếm cắm hai nụ hoa nhỏ nữa, mà một tay đỡ lấy thắt lưng Phong, tay còn lại tiến vào hạ thân hắn xoa nắn.
Có lẽ vì Thần phục vụ chu đáo, phân thân của ai đó vốn đang thùy nhuyễn đã bắt đầu đứng dậy, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, cả người nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay cũng không khỏi nắm chặt vào góc chăn, “Thần… làm… gì thế? A… buông…”
“Không được … Kháng nghị vô hiệu…”Lời nói của Thần mang theo không ít dục vọng, khuôn mặt đầy mồ hôi cúi xuống…”Phong là của ta… Ta hôm nay sẽ ăn sống ngươi…” nói rồi, đầu lưỡi của y bắt đầu trượt dọc theo hạ thân của hắn …
Đầu lưỡi nhanh nhẹn lướt qua đỉnh, nộn nha, túi túi, hối âm, không ngừng qua lại liếm lộng, thẳng đến khi địa phương này đều ướt đẫm sáng bóng thì đỉnh chóp của Phong cũng bắt đầu run rẩy bắn ra dịch thể trong suốt!
“Cáp… A… Thần…” Phong bắt đầu vặn vẹo hạ thân, bất tri bất giác cọ cọ vào chân Thần, những mong có thể thoát khỏi lửa tình đang cháy rực trong cơ thể, thế nhưng Thần nhân cơ hội nắm lấy hai chân hắn, làm hắn không thể tự do di động, “Ngô… Không nên…” Thanh âm của Phong như đang nghẹn ngào khóc, mở mắt ra nhìn thân ảnh nhạt nhòa của Thần trước mặt, hai mắt có chút mờ mịt nói, “Thần… Không nên khi dễ ta… A…”
Nhìn một màn làm nũng trước mắt của Phong, máu mũi của Thần suýt nữa phun trào, “Phong… Ngươi đây là mời ta sao?”
“Ân hừ…” Phong không biết có phải thực sự say hay không, dĩ nhiên rất chủ động quấn lấy thắt lưng Thần, đưa hạ thân tới gần y, “Thần… khó chịu quá… ai a… giúp ta…”
Nam nhân chính là thứ sinh vật ra đời trong sắc dục, mỹ vị đang bày ra trước mắt, Thần sao có khả năng chịu đựng? Y không nói hai lời, điều chỉnh tốt vị trí, một màn đùa giỡn hồi nãy đã giúp y tiến nhập không chút trở ngại, thuận lợi tiến vào!
“A!” Hai người đều phát ra thanh âm thỏa mãn.
Không cần những người khác… Thế giới của ta… Chỉ cần có ngươi là đủ …
“Đông!” Từ dưới gầm giường phát ra một âm thanh quỷ dị.
“Người nào?” Thần xác định y không có nghe sai, cảnh giác kéo chăn bông che đi nơi hai người kết hợp, toàn thân cũng đè trên người Phong để tránh khỏi cảnh xuân bị phơi bày, “Mau ra đây! Nếu không ta sẽ không khách khí!” Khẩu khí của y xấu xí đến cực điểm, cũng không thể trách… Nào có ai chuyện tốt bị phá đám còn có thể hài lòng a?
“Ba đông!” Một tiếng động nữa vang lên, từ dưới giường xuất hiện hai bóng người.
Thần thấy được hai người này, nhất thời choáng váng! “Ba… Ba… Cha…”
“Ha hả… Tiểu Bơ… Công phu không tệ nha!” Tuyền tay cầm một cái gương, che mặt cười nói.
“Ngươi… Các ngươi…” Thần chỉ vào chiếc gương… Chẳng lẽ là…
“A? Cái này a?” Tuyền còn cố tình lắc lắc cái gương trong tay, “Xài tốt lắm nga … Ngươi xem gương này với gương đó phản quang với nhau … Cho nên, cử động của các ngươi, ta và cha ngươi đều có thể nằm dưới giường coi rất rõ nga!”
“…” Biểu tình của Thần lúc này, là cười cũng không phải mà là khóc cũng chẳng xong!
“Thần Nhi không cần e lệ… Ngươi cùng Phong Nhi từ nhỏ đến lớn đều do chúng ta nuôi dưỡng … Còn có chỗ nào chưa thấy qua?” Lúc này, Thần thực sự bội phục Phạm, dĩ nhiên có thể nói ra lời bình thản như vậy!
“Đúng a…” Tuyền còn muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn thấy biểu tình chịu đủ đả kích của nhi tử, chính mình quyết định phóng hắn một con ngựa, liền hướng về phía phía trong hô to, “Được rồi được rồi, chúng ta không quấy rầy nữa… đám nhóc kia, đừng đùa giỡn nữa, trở về nào!”
“Đám nhóc… không thể nào…” Thần trong lòng âm thầm cầu khẩn, đáng tiếc ông trời không có nghe thấy tiếng lòng của y, nên đã cho y một kích trí mạng…
“Di? Không nhìn nữa sao? Còn chưa có kết thúc mà!” Tinh Nhi từ trong một bình hoa cỡ đại bên cạnh giường chui ra, đương nhiên trên tay cũng cầm theo gương.
Tuyền đi tới bế hắn ra, “Không nhìn nữa, nhị phụ thân ngươi bị đả kích rồi!”
“…” Thần câm lặng.
“Buồn chán… Ta còn tưởng lần này có thể nhìn thấy toàn bộ…” Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn từ trên xà nhà nhảy xuống, trong tay đương nhiên cũng có gương.
“…” Thần tiếp tục câm lặng.
“Tiểu Nhã, chúng ta đi thôi!” Thanh âm của Hồng Lẫm từ ngoài cửa sổ theo khe hở truyền vào, “Thật là… biết ngay là ba ba không đáng tin mà, nếu không phải Tiểu Nhã thân mang bầu, chúng ta đã trốn dưới giường!”
“Được rồi, đại gia kết thúc công việc rời đi!” Tuyền mang theo đám người thừa rời khỏi gian phòng, trước khi đi còn quăng lại một câu rất thiếu muối, “Thần, ngày mai không nên nói chuyện này với Phong nga… Da mặt hắn không dày như ngươi đâu, nếu không chúng ta cũng không bảo chứng hắn sẽ không rời nhà trốn đi một lần nữa nga! Được rồi, chào nhé, tiếp tục nỗ lực!”
“…” Thần tiếp tục tiếp tục câm lặng.
Cứ như vậy, một nhà từ trên xuống dưới được thưởng thức đêm động phòng hoa chúc, một trong tứ đại mỹ sự của đời người … Là phúc hay là họa đây?
── sáng sớm hôm sau ──
“Ba ba, cha, sớm an!” Phong rất có tinh thần tiến đến kính trà.
Trái ngược với hắn chính là vẻ mặt vô cùng kinh khủng của Thần. Phong cũng không biết vì sao, sáng sớm hôm nay thức dậy đã thấy một đôi mắt gấu mèo đang nhìn chằm chằm vào mình …
“Ha hả… Ngoan lắm!” Nét mặt Tuyền ngập tràn tiếu ý, “Trà của Tiểu Bơ đâu?”
“Ba ba… Mời!” Xem ra Thần vẫn chưa thể khôi phục lại sau đả kích ngày hôm qua a!
Phong lo lắng nhìn Thần, rồi chuyển qua hỏi Tuyền, “Ba ba, cha, tối hôm qua ta uống say có làm ra chuyện kỳ quái gì không?”
“A, này …”
“Cái gì cũng không có!” Thần nhanh miệng trả lời trước, “Phong, cái gì cũng không có… Hiện tại trà đã kính xong… Chúng ta đi!”
Y rất sợ sau khi Phong biết được chuyện này … có khi thực sự sẽ bỏ đi một lần nữa! Cho nên không để cho Tuyền bọn họ có cơ hội nói ra, nhanh chân kéo Phong bỏ chạy!
“Thật nhanh a… Phạm, xem bọn chúng chạy kìa …. ôi chao!” Tuyền ôm lấy Phạm cọ mãnh liệt.
“Ân… Không đi, còn ở đây cho ngươi đùa giỡn sao?” Phạm khẽ uống một ngụm trà hai nhi tử vừa kính.
“Oan uổng a… Ta nào có đùa giỡn bọn chúng?” Tuyền lớn tiếng kêu oan, “Ta vốn định đem quyết định của ta nói trước cho bọn chúng biết a!”
Phạm vừa nghe y nói xong, đường nhìn phiêu về phía ba đạo thánh chỉ ở trên bàn, “Tuyền thực sự sẽ làm thế?”
“Đương nhiên!” Tuyền nhẹ hôn lên gương mặt của Phạm, “Tiểu Tứ xem ra cũng lớn rồi… Những chuyện còn lại… cứ giao cho bọn nhỏ …”
“Ân!”
Ngày hôm nay, bầu trời Kỳ Nghệ vẫn rất thanh tịnh trong sáng; nhưng cũng trong ngày hôm nay, hoàng triều Kỳ Nghệ đã xảy ra một chuyện đảo ngược trời đất …
<<Hoàn>>
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Giang Tiên
Quyển 2 - Chương 46
Quyển 2 - Chương 46