|2|
Tần Khai Dịch vẫn luôn cho rằng giáo dục trẻ con chính là chuyện vô cùng quan trọng.
Hắn giao Tần Tử Kỳ cho Thẩm Phi Tiếu, ngày hôm sau rất không có tiền đồ mà hối hận. Tính cách Thẩm Phi Tiếu sao hắn lại không rõ, nhìn qua thì thấy dễ ở chung đấy nhưng thực chất lại rất cực đoan. Tính cách như thế thì làm sao dạy dỗ được con trẻ, Tần Khai Dịch ngược lại rất kỳ quái.
Nếu không phải mình không dạy được cái tên nhóc Tần Tử Kỳ, sao lại trong lúc nhất thời đồng ý với đề nghị của Thẩm Phi Tiếu?
Càng nghĩ càng thấy bất an, Tần Khai Dịch nhoi hai ngày liền vô cùng lo lắng trở về nhà.
Bà Tần còn đang không hiểu sao cháu mình lại không về chung với con trai, chỉ thấy con không nói gì liền chuẩn bị đi, giọng nghi hoặc hỏi: “Tiểu Dịch, Tử Kỳ không phải là đã xảy ra chuyện gì đi?”
“Không a.” Tần Khai Dịch yên lặng vì giác quan sắc bén của mẹ mà lau mồ hôi lạnh.
“Thật sao?” Bà Tần nhìn Tần Khai Dịch một cái. Dừng một chút nhưng không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Đừng đi vội, để mẹ làm trứng luộc trà cho Tử Kỳ. Thằng bé thích nhất món này, bên ngoài bán không hợp vệ sinh, ăn nhiều dễ bệnh.”
“Dạ.” Tần Khai Dịch không từ chối.
Sau hai ngày ở nhà mẹ, Tần Khai Dịch mang hai bao trứng trở về.
Khi về đến nhà lại ngoài ý muốn không thấy Tần Tử Kỳ, mà lại thấy Thẩm Phi Tiếu đang mặt than ngồi trên sa lông xem TV. Tần Khai Dịch nghĩ nghĩ: hôm nay là thứ bảy a, Tần Tử Kỳ không cần đến trường, không ở nhà thì đi đâu đây?
Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch trở về, biểu tình có chút kinh ngạc. Hắn thả điều khiển TV xuống, quay đầu nhìn Tần Khai Dịch: “Sao lại về sớm thế, sao không ở chơi thêm vài ngày?”
“A, tôi lo cho Tử Kỳ.” Tần Khai Dịch không hề biết tâm tư đen tối của Thẩm Phi Tiếu, trực tiếp hỏi: “Thằng bé đâu?”
“Bỏ nhà ra đi rồi.” Thẩm Phi Tiếu mặt than nói lời làm Tần Khai Dịch há to miệng. Hắn cầm lấy túi trứng trên tay Tần Khai Dịch, nhàn nhã lột ăn.
“Cái gì???” Tần Khai Dịch thét chói tai: “Cậu nói cái gì??”
“Sao?” Thẩm Phi Tiếu rất thích món trứng luộc trà của mẹ Tần Khai Dịch làm. Hắn ăn một quả vẫn không hết thèm, tấn công tiếp quả thứ hai.
“Sao? Sao sao cái đầu cậu!!” Tần Khai Dịch nhìn bộ dạng Thẩm Phi Tiếu nhàn nhã quả thực tưởng như Thẩm Phi Tiếu nói giỡn. Nhưng với tính cách của Thẩm Phi Tiếu — chuyện này tuyệt đối không phải giỡn chơi!
“Bỏ nhà ra đi là sao?” Tần Khai Dịch bất đắc dĩ nhìn Thẩm Phi Tiếu: “Đừng nói là cậu đã nói gì với nó đi? Thẩm Phi Tiếu, cậu đã lớn rồi đừng có so đo với một đứa con nít chứ…”
“Tôi thật sự không nói gì hết a.” Thẩm Phi Tiếu lộ ra biểu tình ủy khuất: “Sao anh lại trách tôi.”
“…” Tần Khai Dịch bất đắc dĩ, hắn thở dài: “Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thấy anh không quan tâm nó nữa, nên nói ôm túi chạy đi mất.” Thẩm Phi Tiếu diệt gọn một quả nữa mới rút khăn giấy lau khóe miệng cùng ngón tay: “Còn không phải do anh quá nuông chiều nó hay sao.”
“…” Tần Khai Dịch hết chỗ nói rồi. Hắn quả thật chiều Tần Tử Kỳ, nhưng cũng không thể chiều chuộng đến mức có thể khoan dung nó đến nông nỗi tùy tiện bỏ nhà ra đi.
“Sao cậu không tìm nó? Mấy ngày rồi?” Tần Khai Dịch nghĩ đến đây liền nôn nóng: “Thẩm Phi Tiếu, cậu có thể đừng ấu trĩ có được không. Thằng bé mới 5 tuổi thôi, nó bỏ nhà đi sao cậu không đi tìm nó, cũng không cho tôi biết? Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì không hay, tôi…”
Dù sao nó cũng không phải con của anh, nếu anh thật sự thích con nít, anh có thể thụ *** nhân tạo sinh một đứa. Thẩm Phi Tiếu không dám nói những lời này thành tiếng, hắn biết với tính tình của Tần Khai Dịch nếu hắn thực sự nói những lời này nhất định sẽ chọc giận Tần Khai Dịch.
“Cậu nói gì đi a.” Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu trầm mặc, còn tưởng rằng hắn chột dạ, thật sự là giận đến tức thở.
“Ai nói tôi không tìm nó.” Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch một cái, bất đắc dĩ nói.
“… A?” Tần Khai Dịch sửng sốt.
“Tôi tìm thấy nó, nhưng không định mang nó về nhà.” Thẩm Phi Tiếu vươn tay kéo Tần Khai Dịch vào ngực mình: “Biết anh thương nó, tôi cũng biết chừng mực. Nếu lần này không nghiêm trị nó, lần sau nó lại bỏ nhà nữa thì làm sao đây?”
“…” Tần Khai Dịch chần chờ một chút: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật.” Thẩm Phi Tiếu sờ sờ đầu Tần Khai Dịch đầu, vẻ mặt sủng nịch: “Anh đi tắm trước đi, nghỉ ngơi một chút. Tôi đi đón nó về, được chưa?”
“… Ừ.” Tần Khai Dịch thấy bộ dạng này của Thẩm Phi Tiếu cũng không nó gì nữa, cứ như vậy đồng ý.
Thẩm Phi Tiếu cầm áo khoác đi đến cửa. Hắn vừa ra khỏi cửa liền gọi điện thoại, hỏi nơi Tần Tử Kỳ đến liền lái xe đi.
Tần Tử Kỳ rời nhà trốn đi đến tiếng thứ hai đã bị người của Thẩm Phi Tiếu tìm ra. Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không kêu người mang Tần Tử Kỳ về. Hắn vốn không thích Tần Tử Kỳ, cơ hội được dạy dỗ tên nhóc ranh này làm sao hắn có thể bỏ qua.
Một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi ra ngoài một mình đương nhiên vô cùng nguy hiểm. Thẩm Phi Tiếu cũng biết nếu Tần Tử Kỳ thật sự xảy ra chuyện gì, Tần Khai Dịch khẳng định sẽ không tha cho mình, vì thế trực tiếp gọi người âm thầm bảo hộ Tần Tử Kỳ. Nhưng cũng dặn dò những người đó — không được giúp đỡ Tần Tử Kỳ.
Hắn muốn nhìn xem, Tần Tử Kỳ có thể làm được gì.
Vốn định dạy cho Tần Tử Kỳ một trận nhớ đời nhưng lại vì Tần Khai Dịch đột nhiên trở về bị hoãn lại. Tâm tình Thẩm Phi Tiếu đương nhiên không vui.
Nhưng tâm tình trời đầy mây bảo trì cho đến khi nhìn thấy Tần Tử Kỳ mặt đầy tịch liêu mới chuyển sắc.
“Tần Tử Kỳ.” Thẩm Phi Tiếu châm một điếu thuốc. Hắn rất ít khi hút thuốc trước mặt Tần Khai Dịch, dù có hút nhưng cũng đi ra ban công mới hút. Nhưng hiện tại không biết vì cái gì, hắn lại rất muốn hút thuốc.
Tần Tử Kỳ ôm túi sách cảnh giác nhìn Thẩm Phi Tiếu, quả thực giống như sói con đau khổ bảo hộ lãnh địa của mình.
Không nghĩ tới tùy tiện chọn đại một đứa nhóc, lại có thể chọn đúng nhóc ranh này. Đây là do vấn đề khí thế sao? Thẩm Phi Tiếu nhìn thấy phản ứng của Tần Tử Kỳ lại có chút buồn cười, hắn trực tiếp ngồi xuống bên người Tần Tử Kỳ: “Cháu không định về sao?”
“…” Tần Tử Kỳ cúi đầu, một bộ không muốn nói chuyện.
“Tần Tử Kỳ, thật ra chú vẫn luôn rất ngạc nhiên.” Thẩm Phi Tiếu biết tên nhóc này so với Tần Khai Dịch còn thông minh hơn, hắn cũng không cố kỵ, nói thẳng: “Cháu ngoại trừ được ba ba yêu thương, thì còn có tư cách gì làm ra những chuyện làm người phiền chán đây?”
“Tôi ghét chú, tôi ghét chú!” Dù sao cũng chỉ là con nít, Tần Tử Kỳ vừa nghe những lời ác ý của Thẩm Phi Tiếu, mắt liền đỏ hoe: “Sao chú lại làm thế với ba ba, ba ba sẽ không sinh con cho chú đâu!!”
“Sao cháu biết anh ấy sẽ không?” Mắt Thẩm Phi Tiếu lộ ra ý cười: “Tần Tử Kỳ, chú biết cháu cái gì cũng hiểu… Ba ba cháu dễ tính, những chú sẽ không để cho bất cứ ai lợi dụng anh ấy. Cháu trốn nhà đi là muốn ai chú ý đến sao? Chú? Hay ba ba cháu? A… Đừng nói là cháu nghĩ cháu đi rồi thì chúng ta sẽ rất lo lắng đi? Đương nhiên, ba cháu thì có, nhưng cháu nên biết… Chú luôn có cách để ba cháu không cần lo lắng.”
“… Chú.” Tần Tử Kỳ rốt cục hiểu ý đồ Thẩm Phi Tiếu đến đây hôm nay. Thì ra là nói sự tồn tại của mình có cũng được, không có cũng chẳng sao, đúng không?
“Mỗi người đều có thứ muốn nắm lấy.” Thẩm Phi Tiếu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tần Tử Kỳ, không biết sao lại cảm thấy rất quen thuộc: “Nhưng không phải mỗi người đều có thể nắm lấy được thứ mình muốn. Chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách… kẻ yếu, cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn thứ mình thích bị cướp lấy.”
“…” Tần Tử Kỳ không nói. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu đầy lạnh lùng, không biết sao lại thấy vô cùng đáng sợ.
“Cháu còn nhỏ, đương nhiên không thể hiểu được những lời này.” Thẩm Phi Tiếu vứt tàn thuốc vào thùng rác, vươn tay ra với Tần Tử Kỳ: “Nhưng trước hết cháu không được làm Tần Khai Dịch tức giận. Tần Tử Kỳ, cháu nên biết, đồ vật ngay cả chú cũng luyến tiếc nhưng nếu bị người khác thương tổn, chú sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn bầm thây người kia thành vạn đoạn.”
“Chú nói nhiều thế với tôi không phải là muốn nói tôi không được cướp lấy ba ba hay sao.” Tần Tử Kỳ trực tiếp ngó lơ, lạnh lùng thốt.
“Thông minh.” Thẩm Phi Tiếu cũng không thèm để ý thái độ của Tần Tử Kỳ, hắn vươn tay đẩy đẩy mắt kính: “Nếu đã hiểu, vậy trở về đi. Đương nhiên, chú nói trước — hiện tại tình huống này tuyệt đối là lần cuối cùng, nếu lại có lần sau…”
“Tôi biết.” Tần Tử Kỳ cắn răng trả lời Thẩm Phi Tiếu: “Sao ba ba tôi lại có thể thích người như chú chứ!”
“Lúc trước anh ấy cũng không thích chú.” Thẩm Phi Tiếu cười nói: “Nhưng chú mặt dày mày dạn dính lấy anh ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có chú, cháu cũng đừng hòng có người ba ba này.”
“… Vậy ý chú là tôi nên cám ơn chú?” Tần Tử Kỳ khinh thường: “Không có khả năng.”
“Ha.” Thẩm Phi Tiếu thắt dây an toàn cho Tần Tử Kỳ: “Cho tới bây giờ chú đều không trông cậy lời cảm tạ của cháu.”
…
Tần Khai Dịch tắm rửa xong liền nghe thấy tiếng Thẩm Phi Tiếu gõ cửa. Hắn mở cửa, nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu dắt tay Tần Tử Kỳ.
“Tên nhóc ranh nhà người, còn học thói xấu bỏ nhà ra đi, là ai dạy ngươi!” Tần Khai Dịch trực tiếp bắt đầu gào thét.
“Là chú nói ba ba không cần con nữa.” Hốc mắt Tần Tử Kỳ nháy mắt đỏ lên, hắn kéo kéo góc áo Tần Khai Dịch: “Ba ba không cần con nữa sao?”
“…” Thẩm Phi Tiếu — hắn thật sự quá xem thường lá gan con sói con này.
“Cái gì?” Tần Khai Dịch nổi giận: “Thẩm Phi Tiếu, cậu dám nói loạn thất bát tao gì với thằng bé hả!”
“Tôi chỉ nói với nó, nếu nó lại dám bỏ nhà đi, anh sẽ không cần nó nữa.” Thẩm Phi Tiếu còn không để tâm đến chút tiểu xiếc này, hắn lạnh lùng nhìn Tần Tử Kỳ: “Cháu nói đúng không, Tần Tử Kỳ?”
“…” Tần Tử Kỳ không nói.
“Ba nói cho con biết, Tần Tử Kỳ. Nếu lần sau con còn dám chạy loạn…”
Âm thanh ồn ào bao phủ cả căn phòng, Thẩm Phi Tiếu lại ngoài ý muốn không hề thấy bất kỳ phản cảm nào.
Nhiều lúc chúng ta lại đối mặt với một khái niệm kỳ quái, nó thậm chí có thể không hình thái thực tế, chỉ cần có người bên cạnh tâm tình là được.
“Ngô, Tần Khai Dịch.” Thẩm Phi Tiếu mở miệng: “Tôi thật sự cảm tạ… lựa chọn lúc trước.”
Nếu không nhờ những thủ đoạn đó, có lẽ ta vĩnh viễn sẽ không thể nắm chặt lấy tay ngươi.
Năm dài tháng rộng sau này, chúng ta rốt cục có thể làm bạn với nhau vượt qua quãng đời dài lâu còn lại.
|Tà Mị| Chương 97
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị
Chương 96: Ngọt ngào, ngọt ngào cái em gái ngươi |2|
Chương 96: Ngọt ngào, ngọt ngào cái em gái ngươi |2|