“Thanh Lăng!” Sở Mộ Hiên bất chấp cơ thể đau đớn, quát to một tiếng, xông lên phía trước, ôm lấy Tư Đồ Thanh Lăng.
Tư Đồ Thanh Lăng sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy nhu tình, tay hắn vỗ nhẹ lên má Sở Mộ Hiên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi. Ngươi biết không, đây là lần đầu tiên ngươi gọi ta Thanh Lăng, ta…ta thật sự rất vui.” Nói xong, liền hôn mê.
“Thanh Lăng, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi tỉnh tỉnh! Chỉ cần ngươi tỉnh lại, muốn ta mỗi ngày gọi ngươi như vậy cũng được!” Sở Mộ Hiên giờ phút này biểu lộ chân tình, dùng sức lay động Tư Đồ Thanh LĂng, khóc rống. Đúng lúc này, Sở Mộ Hiên cảm thấy loại đau đớn quen thuộc khi cha mẹ qua đời lại quay trở lại.
Nhưng Tư Đồ Thanh Lăng vẫn nhắm chặt hai mắt, không có một chút phản ứng.
“Người tới!” Sở Mộ Hiên thấy Tư Đồ Thanh Lăng đã mất đi tri giác, vạn phần lo lắng, ngẩng mặt lên hô lớn.
Hoa Thần Hạo và đám người thấy tình huống này cũng chấn động không thôi, Hoa Thần Hạo một bên phái người đuổi theo hung thủ, một bên nhanh chóng mang Tư Đồ Thanh Lăng đang bị thương vào cung.
Trong hoàng cung
“Thế nào? Hắn không có việc gì chứ?” Sở Mộ Hiên thấy Vân cô Nhạn đã chẩn đoán cho Tư Đồ Thanh Lăng xong, vội vàng hỏi.
Vân Cô Nhạn lo lắng nói: “Mũi tên làm thương ở lưng, hơn nữa không phải quá sâu, vốn dĩ chỉ bị thương da thịt, nhưng đáng giận là trên mũi tên có kịch động. Cho nên…”
“Cho nên cái gì? Ngươi sao mới nói một nửa đã dừng?” Sở Mộ Hiên hướng Vân Cô Nhạn hét lớn.
“Ây, ta chỉ có thể nói sẽ hết sức trị liệu, nhưng cuối cùng có thể cứu được hay không, phải xem ý chí của bệ hạ.” Vân Cô Nhạn thở dài một hơi.
“Cái gì mà hết sức? Chẳng phải Vân Cô Nhạn ngươi tự xưng mình là đệ nhất thần y Minh Thụy quốc sao, thế mà lại nói lời vô trách nhiệm như vậy!” Sở Mộ Hiên hổn hển nói.
“Ngươi không cần cái gì cũng đi oán người khác, ca ca ta đương nhiên hy vọng có thể trị khỏi cho bệ hạ, nhưng đây cũng không phải việc hắn muốn là được! Dù nói thế nào thì nếu không phải bệ hạ cứu ngươi, cũng sẽ không…Là ngươi khiến bệ hạ thành như vậy!” Vân Cô Hồng lặng yên hồi lâu thật sự nhìn không được, mới nói lại Sở Mộ Hiên.
“Cô Hồng…” Vân Cô Nhạn hướng đệ đệ khoát tay, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.
“Đúng vậy! Ngươi nói đúng! Là ta hại hắn ra nông nỗi này, nếu tiễn kia bắn trúng ta thì tốt rồi! Cớ sao hắn còn đẩy ta ra!” Sở Mộ Hiên rưng rưng nói.
“Thôi được rồi! Các ngươi đừng ầm ĩ nữa, hắn gặp phải chuyện này trong khu vực săn bắn của trẫm, nếu muốn luận trách nhiệm, trẫm sao có thể tránh khỏi. Nhưng hiện tại không phải là lúc nên truy cứu trách nhiệm, quan trọng là phải cứu sống hắn! Hắn đã ăn đại nguyên đan trân quý trong cung, có thể tạm thời bảo đảm tính mạng. Hơn nữa trẫm đã phân phó toàn bộ thái y đến đây, tiếp tục nghiên cứu phương pháp giải độc, nhất định sẽ cứu được!” Hoa Thần Hạo nói.
Nghe xong lời nói của Hoa Thần Hạo, tất cả mọi người đều gật gật đầu, đúng vậy, vấn đề quan trọng nhất chính là cứu sống Tư Đồ Thanh Lăng!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Tàn Hoa Khai
Chương 72
Chương 72