Bóng đêm dần chuyển lạnh, bên một ngôi nhà tranh cũ nát tại biên cảnh Minh Thụy Quốc, một nam tử gầy gò đứng lặng trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng trên cao, nhẹ giọng thở dài.
“Thanh Lăng, ngươi có khỏe không? Ta li khai ngươi đã sắp ba tháng. Ba tháng này ngươi có hay không từng nhớ đến ta? Nếu ngươi biết trong bụng ta đã mang cốt nhục của ngươi, ngươi có hài lòng không? Ngươi còn muốn đem ta đưa cho Hoa Thần Hạo không?”
Đột nhiên, trong bụng khẽ động, tưởng rằng thai nhi không an phận mà xao động, Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng nâng tay, ôn nhu xoa xoa cái bụng đã lộ ra, cùng thân thể gầy yếu của hắn thực không tương xứng.
“Thanh Lăng, tiểu gia hỏa này thật quậy. Ta nghĩ nó lớn lên sau này nhất định sẽ giống như ngươi, trở thành một nam nhi thiện chiến thật dũng mãnh.”
Nhớ tới phụ thân của hài tử, cũng chính là kẻ mình yêu tha thiết, khuôn mặt tuấn dật mà nhợt nhạt của Sở Mộ Hiên trong vô thức khẽ hiện lên một nét cười nhàn nhạt.
“Công tử, đêm khuyu nhiều sương không tốt cho người mang thai, phải cẩn thận thân thể. Khí trời sắp lạnh, để Cẩm Nhi mang cho người thêm ít chăn”. Một tiểu đồng thanh tú đi đến, trong lòng vẫn đang ôm một kiện chăn bông.
Sở Mộ Hiên quay đầu, thấy Cẩm Nhi thân thiết nhìn mình, hắn khẽ gật đầu, nói: “Cảm tạ ngươi, Cẩm Nhi”.
Cẩm Nhi nhìn vẻ mặt công tử, biết công tử chắc hẳn đang suy nghĩ tới người kia. Hắn thực sự không rõ, vì cái gì người kia thương tổn công tử nhiều như vậy, công tử nhưng vẫn như cũ đối hắn nhớ mãi không quên, thậm chí cam nguyện vì hắn mang thai hài tử? Hắn cũng từng hỏi qua công tử, thế nhưng công tử chỉ đạm đạm nhất tiếu, ôn nhu mà sờ sờ đầu hắn, nói rằng: “Cẩm Nhi còn nhỏ, bây giờ không thể hiểu được. Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ gặp được một người cho ngươi cam nguyện vì hắn mà dốc hết tâm sức.”
Cẩm Nhi nghe xong lời công tử nói liền tin tưởng. Nếu công tử đã nói như thế thì nhất định là như thế, chính vì hắn còn nhỏ nên không không thể hiểu được, vậy nên hắn cũng không tái hỏi nhiều, chỉ là trong lòng yên lặng mà cầu khẩn, mong rằng công tử có thể cùng Tư Đồ Thanh Lăng kia sống vui vẻ, hạnh phúc
“Ô…Ách…” Trong bụng vừa căng thẳng, Sở Mộ Hiên đau đến gập cả lưng.
Cẩm Nhi thấy thế liền tiến về phía trước dìu Sở Mộ Hiên lên giường, xoa bóp một chút phía sau, nhượng hắn giảm bớt một chút thương tích trầm trọng nơi bụng khiến phần eo đau nhức. Nhìn Sở Mộ Hiên thống khổ, Cẩm Nhi thân thiết hỏi: “Công tử, người cảm thấy sao rồi?”
“Ta không sao, chỉ là hài tử có chút bướng bỉnh thôi.” Đau đớn thoáng giảm bớt, Sở Mộ Hiên đáp.
“Vậy Cẩm Nhi an tâm rồi. Công tử, đã khuya rồi, người nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Hảo.” Sở Mộ Hiên đáp ứng, dưới sự trợ giúp của Cẩm Nhi mà nghiêng người nằm xuống, sau đó nói: “Cẩm Nhi, ngươi cũng mệt rồi, cũng sớm một chút chợp mắt đi.”
“Ân, vậy công tử ngủ, Cẩm Nhi cũng phải đi ngủ đây.”
“Khi nào buồn ngủ ta sẽ ngủ, ngươi cứ đi đi.”
Cẩm Nhi đáp ứng, tự đi về nghỉ ngơi.
Sở Mộ Hiên nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng tròn cao cao của mình, Tư Đồ Lăng Thanh cùng những ân ân oán oán trong lúc ấy chậm rãi nổi lên trong lòng
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Tàn Hoa Khai
Chương 1-1: Tiết tử
Chương 1-1: Tiết tử