DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hán Hoàng Hệ Liệt Chi Cầm Tướng
Quyển 2 - Chương 10

“Hoàng Thượng, thỉnh suy nghĩ vì Đại Hán giang sơn, ngài phải sinh hạ hoàng tử.”

Bùi Ngọc Thư khuyên nhủ Lưu Tuần, thân là Đại Hán thiên tử, phải nối dõi tông đường mới có thể tiếp tục truyền thừa Hán thất giang sơn.

Nếu mỗi ngày cứ ở bên cạnh mình, thì sao có thể sinh con nối dòng?

Gần đây, y cực kỳ phiền não, tưởng tượng đến lời của Lang NhaThiền Vu theo cũng không hẳn không có đạo lý, Hán thất giang sơn nếu không có hoàng tự kế thừa, chẳng phải ứng với lời gã nói Hán triều khí sổ đã tận.

Đại Hán thiên tử Lưu Tuần thông minh hơn người sao lại chưa nghĩa đến chuyện hoàng tự? Hắn chính là đã quên nói cho Bùi Ngọc Thư mình đã chuẩn bị hảo tất cả mọi chuyện, chính là Bùi Ngọc Thư lại vì việc này mà buồn rầu không thôi

“Ngọc Thư, ngươi cứ như vậy vội vả đẩy trẫm cho nữ nhân khác?” Lưu Tuần rất không vui chăm chú nhìn y.

Y gần nhất xảy ra chuyện gì, sao lại cứ thì thầm vào tai bảo hắn đi lâm hạnh phi từ khác?

“Ta......” Ta cũng không muốn a, chính là ngươi là vua của một nước, không có con nối dòng sao có thể được chứ?

Khuôn mặt tuấn mỹ phủ một tầng băng sương.”Ngươi không nói?”

“Ta......” Bùi Ngọc Thư vẫn ấp úng.

“Hảo, trẫm sẽ làm như ngươi muốn. Hừ!” Lưu Tuần phất tay, biểu tình âm trầm tức giận rời đi Tiêu Phòng điện.

Rốt cuộc đẩy được hắn đi, thiếu hắn hàng đêm sẽ không ai phiền nhiễu y nữa, hẳn y sẽ có một giấc ngủ ngon nhỉ? Chính là...... Thật sự có thể ngủ ngon không? Nói thực, y cũng không xác định.

Tối nay, Bùi Ngọc Thư đi sớm ngủ, vì không muốn cứ để vấn đề này lẩn quẩn trong đầu mình mãi.

Ngủ ngon... Ân, ngủ ngon...... Ngủ......

Đáng giận! Sao lại không ngủ được?

Bùi Ngọc Thư trên giường lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được, y trợn to đôi mắt trong bóng đêm tựa hồ muốn tìm cái gì, bỗng dưng nhớ tới Hoàng Thượng không ở bên cạnh, hai tay y buông thỏng, ánh mắt mờ mịt nhìn vật bài trí chung quanh.

Y bắt đầu để ý Hoàng Thượng tử khi nào nhỉ?

Y hồi tưởng lại cách hai người ở chung mỗi ngày, Hoàng Thượng tuy rằng thường buộc y nhận rất nhiều yêu cầu kỳ quái, nhưng y đã sớm tập mãi thành thói quen, nhất là việc hắn yêu cầu người khác xưng y là Hoàng hậu nương nương, cùng với yêu cầu hắn lấy thân phận hoàng hậu dẫn quân xuất chinh, cho dù lúc bắt đầu y không ngừng kháng cự, kết quả còn không phải bị bắt đồng ý sao.

Kháng cự Hoàng Thượng từ lúc bất tri bất giác đã biến mất, thủ nhi đại chi còn lại chính là tưởng niệm chưa từng có, nhất là trong hai tháng xuất chinh, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, thân ảnh Hoàng Thượng sẽ tự động hiện ra, hoàn toàn không thể hủy diệt. Đây có phải mình chứng cho việc sự tồn tại Hoàng Thượng với y mà nói đã trở thành thứ không thể thiếu?

Khi hắn không ở cạnh, y có nhớ hắn không? Đáp án là thực khẳng định, bởi vì, hiện tại trong đầu y đều là thân ảnh của Hoàng Thượng.

Ai! Hoàng Thượng mới một buổi tối không ở bên cạnh, y đã bắt đầu tương tư.

Bùi Ngọc Thư có lẽ không biết, tâm từ y từ lúc Lưu Tuần bá đạo bắt buộc y thực hiện lời hứa, cùng công khai biểu thị mong muốn độc chiếm y, thì đã dừng lại trên người hắn, chính là, không biết y hiện tại đã nhìn thấu chưa?

Tức giận rời đi Tiêu Phòng điện không đến trăm bước, Lưu Tuần chợt hối hận chính mình đã quá xúc động.

Mới vừa rồi có phải đã hơi nặng lời với Ngọc Thư không? Rõ ràng đang nghỉ hảo hảo yêu sủng y, y lại cứ nói mấy chuyện làm hắn bực mình.

Kế hoạch hơn mười năm của hắn, bỏ mặc triều cương lập y vi hậu, chẳng lẽ y không thể vì trẫm ngẫm lại một chút sao?

Nói vậy, không biết sử quan sẽ ghi trẫm vào sách sử thế nào? Hoang đường, tổn hại triều cương? Hay là..... Tính hảo nam sắc, hoang *** vô độ?

Hắn dừng cước bộ lại suy tư, xoay người muốn quay về Tiêu Phòng điện, nhưng vừa bước được một bức lại ngừng. Thôi! Lưu Tuần quay bước đi về Ngự Thư phòng, hắn hiện tại cần chính là bình tĩnh tự hỏi.

Trở lại Ngự Thư phòng đèn đuốc sáng trưng, hắn ngồi trước án, tay chống cằm, trong đầu suy nghĩ phiêu phiêu, ức nhớ lại cảnh khi mới quen Bùi Ngọc Thư mới——

“Tuần nhi, đến, đây là yêu tử Bùi Ngọc Thư của Đại tướng quân.” Hoàng đế Lưu Hi Khánh đặt tay lên đầu vai nhỏ bé của Lưu Tuần, giới thiệu cho hắn tiểu nam hài đứng cạnh Đại tướng quân.

“Điện hạ, chào người.” Bùi Ngọc Thư vươn bàn tay nho nhỏ chào Lưu Tuần, con ngươi đen láy tựa sao trời, biểu tình hồn nhiên là chọc người trìu mến.

Hảo đáng yêu! Trước mắt tiểu nam hài hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Lưu Tuần. Hắn ôm cổ Bùi Ngọc Thư, không phân tốt xấu hôn lên đôi môi phấn nộn của y, lúc thì sờ sờ mặt y, lúc thì thì nắn nắn bàn tay nhỏ bé của y.

Đông cung thái tử này tuy tuổi còn nhỏ mà mấy trò quấy rối người khác thì giỏi vô cùng.

“Oa! Ngươi đang làm cái gì?” Bùi Ngọc Thư thấy hắn đột nhiên nhảy tới ôm mình thì hết hồn, nhịn không được quát to một tiếng.

“Tuần nhi, không được vô lễ.” Lưu Hi Khánh vỗ vỗ đầu vai Lưu Tuần, muốn hắn bình tỉnh một chút.

Đứa nhỏ này chưa bao giờ đối bất luận ai hoặc thứ gì tỏ ra quá nhiệt tình, hôm nay lại có chút dị thường.

“Phụ hoàng, ta muốn y.” Lưu Tuần ngẩng đầu chăm chú nhìn phụ hoàng, trong ánh mắt có kiên quyết không thể kháng cự.

“Hảo, trẫm cho Ngọc Thư làm thái tử thư đồng. Bùi ái khanh, ngươi thấy sao?” Lưu Hi Khánh xoay người hỏi Đại tướng quân Bùi Cách, đương nhiên, ông vốn cũng chẳng cần trưng cầu ý kiến Bùi Cách, nhưng căn cứ vào tư tâm của ông với hắn, nên vẫn lễ phép hỏi một tiếng.

“Ân, Ngọc nhi có thể làm bạn cùng đọc sách với điện hạ, có một người bạn cùng tuổi chơi chung cũng không tồi.” Bùi Cách gật đầu, đồng ý Hoàng Thượng yêu cầu.

Bùi cách có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái gật đầu này lại bán mất yêu tử của mình cho Lưu Tuần.

Ai nha! Nụ hôn đầu tiên của Bùi Ngọc Thư vào năm bảy tuổi đã bị Lưu Tuần cướp đi, từ nay về sau, Lưu Tuần lại lợi dụng thân phận, mượn cái tên thư đồng, đi quấy rầy Bùi Ngọc Thư.

Bùi Ngọc Thư nhân sinh cứ như vậy mà “làm bạn” với hắn, cuối cùng, còn làm bạn với hắn cả đời.

Ngoài Tiêu Phòng điện, một đạo bóng người lén lút nơi nơi dò xét, xác định người trong tẩm điện đã ngủ, mới bắt đầu tiến hành nhiệm vụ cuả mình.

Ông trời! Một đêm rất lạnh như vậy, đứng ở ngoài điện cũng đủ để đóng băng người khác a!

Tứ Hỉ không ngừng xoa xoa hai tay, đưa tới gần miệng thổi khí, thật sự không hiểu Hoàng Thượng vì sao phải bắt cậu làm chuyện kì quái như vậy, bắt cậu phụ trách từng canh giờ đến trước tẩm điện của Hoàng hậu nương nương lặp lại mấy lời, chỉ là đổi cái tên mà thôi. Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương lại cùng Hoàng Thượng cãi nhau?

“Hoàng Thượng tối nay lâm hạnh Trần Tiệp dư.” Tứ Hỉ tựa vào vách cửa, lấy thanh âm không cao không thấp, vừa đủ cho người bên trong nghe.

Những lời này tự nhiên lọt vào tai Bùi Ngọc Thư, nghe vô cùng chói tai! Y như giận dỗi kéo cẩm bị lên che đầu mình lại.

Một canh giờ sau, Tứ Hỉ lại nói vọng vào.”Hoàng Thượng tối nay lại sủng hạnh Lí Chiêu nghi.” Không nhanh không chậm mà mà nói lại vào tai Hoàng hậu nương nương.

Đương nhiên, thanh âm lần thứ hai chạy vào tai Bùi Ngọc Thư.

Đáng giận hỗn đản! Muốn làm chuyện gì cũng có cần tuyên dương khắp nơi như vậy không? Cố ý chọc ta giận tới chết a? Bùi Ngọc Thư trở mình, che lổ tai, không muốn nghe tiếp tối nay có bao nhiêu phi tần bị hắn lâm hạnh.

Chết tiệt! Thiên sát! Càng ko mốn nghe, thanh âm lại truyền tới càng rõ hơn.

Tuy là y yêu cầu Hoàng Thượng đi lâm hạnh tần phi khác để truyền hoàng tự, nhưng mọi chuyện một khi theo ý y lại khiến tâm y không ngừng đau. Bây giờ lại nghe được hắn lâm hạnh tần phi khác, đáy lòng không ngừng dâng lên từng đợt chua xót.

Cái tên háo sắc kia hiện tại không biết ở trên giường của tần phi nào mà khoái hoạt đây? Hắn nào biết được ta dùng tâm tình gì mà đuổi hắn đi chứ?

Nghĩ đến Lưu Tuần đang ôm tần phi khác đắm chìm trong ôn nhu hương, chính mình lại ở trong này trằn trọc khó ngủ, lửa giận không biết từ đâu dâng lên lan tràn khắp trong lòng.

Bùi Ngọc Thư căm tức xốc lên cẩm bị xuống giường, không đi giáo huấn cái tên quấy rầy giấc ngủ của người khác là không được mà!

Lại qua một cái canh giờ, “Hoàng Thượng lại triệu......”

Tứ Hỉ miệng vừa lại gần của, đang muốn muốn lập lại lần nữa, thì cửa tẩm điện phút chốc mở ra.

“Hoàng, Hoàng hậu nương nương...... Ngài còn chưa ngủ nha?” Nhìn vẻ mặt không vui của Hoàng hậu nương nương, mi gian khắc một đường thật sau, Tứ Hỉ sợ hãi phát hiện đại sự không ổn. Thảm!

Hoàng Thượng! Ngài sao mỗi lần đều phái nô tài làm này mấy chuyện cố hết sức lại không thu được kết quả tốt này nha!

Tứ Hỉ đôi mắt trông mong nhìn một góc Ngự Hoa viên, hy vọng người đang núp trong góc có thể ra cứu mình. Đừng nhìn Hoàng hậu nương nương ngày thường bên ngoài vô cùng hiền lành, một khi nổi giận ngay cả Hoàng Thượng cũng khó ngăn cản.

“Tứ Hỉ, nửa đêm không ngủ, ngươi đang làm gì?” Tiếng nói trầm thấp cùng với vẻ mặt cực độ không vui, Bùi Ngọc Thư lúc này là một bộ hung ác tức giận chớ tới gần, rất dọa người.

“Nô tài...... Nô tài......” Tứ Hỉ cúi đầu, trong lòng sợ hãi không biết nên làm sao bây giờ? Nói dối, thì sẽ bị Hoàng hậu nương nương chỉnh thật thảm còn nói thật, nói thực ra, cậu cũng không có can đảm. Hoàng Thượng nếu trách tội xuống, cái đầu nho nhỏ của nó cậu sẽ chuyển nhà.

“Ngọc Thư, thời tiết lạnh như thế, sao không khoác thêm kiến áo ngoài rồi hãy ra khỏi phòng?”

Thân hình cao lớn tuấn vĩ đột ngột chặn trước mặt Tứ Hỉ, che đi thân hình phía sau đang run lên từng hồi, Lưu Tuần một tay kéo Bùi Ngọc Thư, một tay đặt sau lưng ra hiệu bảo Tứ Hỉ lui ra.

Được cứu trợ! Tứ Hỉ thật vất vả thoát hiểm thở một hơi, núp sau bóng Hoàng Thượng len lẻn rời đi.

“Ngươi không phải đi tới chỗ tần phi? Sao lại rảnh rỗi xuất hiện ở đây?” Bùi Ngọc Thư như dỗi mà quay đầu đi, ngữ khí chua xót, thẳng ra là khó chịu.

Nhìn xem! Hào phóng muốn mang trẫm cho người khác, rõ ràng đau lòng cực kỳ, lại còn làm bộ như không thèm để ý. Lưu Tuần trong lòng thật vui, nhưng trên mặt lại không chút biểu tình “Không cho trẫm đi vào, đứng đây giận dỗi cho mọi người xem?” Lưu Tuần nhắc nhở y, cửa tẩm điện cũng không nơi cãi nhau.

Bùi Ngọc Thư bắt lấy tai hắn, dùng sức kéo hắn vào tẩm điện, rồi như thể như trẻ con đang dỗi quay lưng đi bỏ mặc hắn.

“Ngươi đang giận ai a?”

Lưu Tuần cả thân mình dán sau lưng y, cố ý phun hơi vào tai y, hơi thở ấm áp làm y bất giác sợ.

Bùi Ngọc Thư xoay người đối hắn rống to: “Đều là ngươi! Hại ta ngủ không được!”

“Phải! Đều là trẫm không tốt, không ôm ngươi hại ngươi ngủ không được.”

Lưu Tuần nói tiếp theo lời y, nhưng Bùi Ngọc Thư đang nổi nóng căn bản không cẩn thận nghe hắn nói.

“Còn có, ngươi hại ta tâm tình không tốt!” Tiếng rống lần thứ hai vang lên.

“Ân! Đều là trẫm sai, ngươi trái tâm ý muốn trẫm đi đến chỗ tần phi khác, sau lại đổi ý, tâm tình đương nhiên không tốt.”

“Dù sao chính là ngươi hại ta tức như vậy!”

“Đúng vậy! Trẫm ngàn không nên vạn không nên nghe lời trái lương tâm của ngươi mà rời khỏi ngươi, làm ngươi một người tức giận.”

“A?” Lung tung mắng một chuỗi dài, Bùi Ngọc Thư mắng đã nghiền rốt cục lấy lại *** thần, lúc này mới ý thức được chính mình không biết đang nói gì.

Lưu Tuần vươn hai tay bao lấy mặt y.”Mắng xong? Còn tức giận không?”

“Tay ngươi sao lại lạnh băng thế này? Mấy tần phi kia không hảo hảo chiếu cố ngươi sao?” Bùi Ngọc Thư kéo tay hắn cẩn thận kiểm tra mấy dấu đỏ trên tay, không khỏi trong lòng quở trách mấy tần phi kia. Thật sự quá đáng, dám làm bàn tay trăng nõn của Hoàng Thượng trắng nõn bị đông lạnh.

“Không có việc gì.” Lưu Tuần an ủi.

Đương nhiên, đây là kiệt tác vừa rồi nghỉ ngơi ba canh giờ trong Ngự Hoa viên, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi thành thật cung khai.

“Cái gì không có việc gì! Ngươi vừa rồi đến chỗ ai.” Con ngươi đen trong suốt có một tia trách cứ, càng toát ra ý quan tâm.

Lưu Tuần ra vẻ lạnh lùng trả lời: “Hóng mát.” Thật sự nha! Thứ thu lại là một con lạnh triệt để, lạnh thấu nội tâm.

“Hóng mát? Hiện tại là tháng chạp, bên ngoài trời đông giá rét, đi hóng mát chỗ nào?” Bùi Ngọc Thư kinh ngạc nhìn hắn.

“Sao vậy? Đau lòng? Cũng là ngươi thật hy vọng trẫm đi đến chỗ mấy tần phi hậu cung?” Ngọc Thư, mau nói cho trẫm ngươi quan tâm trẫm! Lưu Tuần nội tâm hò hét, thế nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn Bùi Ngọc Thư.

“Ta......” Đồng mâu Trong suốt nhìn hắn trong chốc lát bỗng dưng cúi xuống lắc đầu.

“Trẫm thân mình thật lạnh, tâm cũng hảo lạnh, ngươi nên hảo hảo sưởi ấm cho trấm.”

Lưu Tuần ôm cổ Bùi Ngọc Thư, đưa y áp đảo trên giường, vươn tay luồn vào vạt áo, trút đi tẫm phục, hai tay không an phận dao động trên người y.

“Ngô......, ân......”

Lang thần giảo mĩ áp lên môi Bùi Ngọc Thư, đầu lưỡi như linh xà lướt qua cánh môi, môi Bùi Ngọc Thư khẽ nhếch, hắn không chút cố sức tham nhập vào miệng y, *** tế liếm thỉ hàm răng, cảm giác lại ma lại dương rất nhanh khơi dậy khát vọng của Bùi Ngọc Thư. Y muốn Hoàng Thượng! Bùi Ngọc Thư vươn đầu lưỡi phấn nộn, chủ động hưởng ứng Lưu Tuần thăm dò trong miệng mình.

Y đáp lại lệnh Lưu Tuần có chút kinh ngạc, mỗi lần đều là hắn sử xuất toàn lực dây dưa lôi kéo lưỡi y mới có thể hôn nhau, lần này Ngọc Thư thế nhưng chủ động hưởng ứng, hắn thật sự quá cảm động!

Lưu Tuần càng thêm nhiệt liệt cuốn lấy lưỡi Bùi Ngọc Thư giao triền, ở trong miệng tận tình quấn quanh đùa nghịch. Tuy rằng Bùi Ngọc Thư ngờ nghệch khiêu khích, nhưng lại làm nổi lên một khát vọng sâu trong nội tâm Lưu Tuần. Phương tân trong suốt bị hai lưỡi cuốn triền giao nhau không còn chỗ để đi, chỉ phải chảy dọc xuống bên môi.

Không rảnh bận tâm phương tân bên môi Lưu Tuần tiếp tục triền miên hôn, cho đến khi hắn thấy mỹ mãn mới buông ra cánh môi bị hôn sưng đỏ, hắn lấy lưỡi liếm đi nước bọt trong suốt bên môi Bùi Ngọc Thưhôn vài cái lên mặt y.

“Ngươi thật sự hảo ngọt......” Lưu Tuần ôn nhu chăm chú nhìn y, mâu quang thâm thúy như muốn xem thấu nội tâm y.

Ánh mắt Hoàng Thượng cứ nhìn chằm chằm mình mãi. Thật sự, rất kì quái!

Bùi Ngọc Thư đỏ mặt, không được tự nhiên quay đi, y thấy được nhiệt độ cơ thể mình tựa hồ không ngừng nâng cao, hai má cũng trở nên nóng hơn.

“Ô......”

Lưu Tuần duyên hôn xuống hõm vai, thỉnh thoảng ở nơi xương lồi lên lưu lại hôn ngân, Bùi Ngọc Thư thấy từng trận tê dại quấy nhiễu lệnh y phải bò cuộc.

“Ân...... A......”

Hai anh quả mê người trước ngực sớm vì khát vọng âu yếm mà đứng thẳng, môi Lưu Tuần cắn lấy một anh quả liếm duyện, một tay kia dùng ngón tay xoa nắn, khẽ giữ lấy một anh quả khác, khoái cảm mãnh liệt như sóng triều từng đợt úp lại, làm lý trí Bùi Ngọc Thư thiếu chút nữa bị đánh bay.

Bùi Ngọc Thư toàn thân vì tình triều mà phiếm hồng, trạch trạch thủy quang che kín thân thể nam tính mê người, gia tốc thúc giục dục diễm của song phương.

“Ân a, a......”

Lưu Tuần hàm chứa dục vọng phía trước của y, liếm thỉ, tay cũng không ngừng vuốt ve, vừa lúc chạm vào chỗ mẫn cảm của Bùi Ngọc Thư, thân thể y như có trận điện lưu lủi qua toàn thân.

“Ân...... Tuần...... Ta muốn...... A!” Bùi Ngọc Thư nâng thắt lưng lên, theo tiết tấu khiêu khích của hắn mà nhiệt tình đáp trả, y muốn tiếp xúc càng sâu hơn, chỉ chốc lát sau, Bùi Ngọc Thư đặt lên đỉnh, đem mầm móng nhiệt tình toàn bộ phóng thích.

Trước đó vài ngày, Đại Tần sứ giả đến triều kiến, mang theo một lọ có hương du có mùi hoa hồng, Lưu Tuần quyết định hôm nay lấy ra thử.

“Thân thân, tối nay làm một chút chuyện không giống bình thường......” Lưu Tuần xuất ra một cái chai màu bạc, mở nắp, mùi hoa nồng đậm lập tức bay ra.

Ân, thơm quá! Dùng trên người Ngọc Thư thật hợp. Lưu Tuần dính hồng hoa hương du, mở hai cánh mông tròn trĩnh của Bùi Ngọc Thư ra, nhẹ nhàng vỗ lên nhập khẩu rồi thâm nhập vào huyệt nội.

Hương du chứa thúc giục tình quả nhiên hiệu quả thần tốc, nguyên bản dũng đạo vì dị vật xâm lấn mà cảm không khoẻ, lúc này chẳng những khi tiến vào không thấy đau đớn, thậm chí còn gắt gao hấp lấy ngón tay thon dài của Lưu Tuần.

Dục vọng nóng rực của Lưu Tuần ngẩng cao lên. Sưng đến phát đau, Bùi Ngọc Thư nhiệt tình phản ứng làm hắn lập tức rút ra ngón tay, nâng hai chân y lên để trên vai, đẩy dục vọng nóng rực của mình vào huyệt nội, tốc độ mau đến mức làm Bùi Ngọc Thư căn bản không kịp kháng nghị.

“Ô...... Ân a!”

Dục hỏa nóng rực lấp đầy cơ thể, làm Bùi Ngọc Thư đã quen với dục vọng của Lưu Tuần, tự nhiên vòng hai chân ra sau ôm lấy thắt lưng hắn, cũng chủ động vặn vẹo thân hình theo tiết tấu, Lưu Tuần gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu kịch liệt va chạm thân thể Bùi Ngọc Thư.

“A...... sâu chút nữa, hảo...... Ân a......”

Lưu Tuần chậm rãi rút khỏi cơ thể y, tái lại thật sâu xâm nhập, Bùi Ngọc Thư chỉ thấy toàn thân xương cốt đều mềm đi, kìm lòng không đậu tê rống, rên rỉ.

“Thân thân, ngươi tối nay quá nhiệt tình, trẫm thích......”

Mãnh liệt xỏ xuyên cùng tê dại ngứa ngấy lệnh Bùi Ngọc Thư kích tình tới đỉnh điểm. Mùi hoa đậm đặc quẩn quanh bốn phía, không khí đầy *** tràn ngập trong tẩm điện.

Tối nay, cao giọng ngâm suyễn dật ra từ miệng Bùi Ngọc Thư không chút nào che dấu, thẹn thùng, rụt rè của y đã bị từng cơn sóng nhiệt cuốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại dục vọng ngẩng cao cùng bản năng hi vọng thỏa mãn dục vọng.

“A...... Tuần...... Yêu ngươi...... A, a!”

Lưu Tuần ngưng động tác lại.

Ngọc Thư nói...... yêu hắn?

“Ân..., ta muốn......”

Bỗng nhiên động tác đình chỉ lệnh Bùi Ngọc Thư không kiên nhẫn vặn vẹo thân hình thúc giục hắn, không rõ hắn sao lại đột ngột ngừng?

Ngọc Thư thật sự yêu hắn! Hắn thật sự rất vui!

“Hảo, vô luận ngươi muốn bao nhiêu, trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi!”

Lưu Tuần lấy lại sức, tiếp tục điên cuồng luật động, hắn nội tâmvô cùng cảm động. Chờ nhiều năm như vậy, Ngọc Thư rốt cục nguyện ý nói ra chân tình của mình.

“A ân...... A......”

Bùi Ngọc Thư phía sau bị mãnh liệt xỏ xuyên, dục vọng phía trước bị âu yếm bộ lộng, khoái cảm tiền hậu giáp kích, làm thần kinh toàn thân y sung sướng vô cùng, cảm giác dị thường sâu sắc, chỉ chốc lát sau liền đạt tới đỉnh, phóng ra dục vọng.

Đồng thời, Lưu Tuần ở trong cơ thể y phóng thích mầm móng nhiệt tình.

Cao trào lúc sau, Bùi Ngọc Thư ánh mắt tan rả, chính là, y vẫn cảm giác được khát vọng trong cơ thể vẫn chưa thấy đủ, kìm lòng không đậu vặn vẹo thân thể.

“Còn muốn? Hảo, trẫm sẽ tới nữa!”

Động tác của Bùi Ngọc Thư lệnh dục vọng của Lưu Tuần trong cơ thể y lại lên *** thần trướng lớn, Lưu Tuần lần thứ hai lấy lại sức, hỏa lực toàn bộ khai hỏa tiến lên.

Lưu Tuần dù làm đến hai ba lần vẫn chưa thấy thỏa mãn, cho đến khi Bùi Ngọc Thư *** bì lực tẫn, lâm vào giấc ngủ thâm trầm.

“Ân......”

Chu công đang ngoắc tay với y, muốn dẫn y đi du sơn ngoạn thủy nha! Chính là, giống như có cái gì đang nhiễu giấc ngủ của y, Bùi Ngọc Thư nháy mắt lại bị một lực đạo xỏ xuyên vào dũng đạo kích thích.

“A, ngươi, ngươi cũng không biết mệt a?” Người này không phải mới vừa lâm hạnh mấy tần phi a? Sao giờ này lại còn khí lực kinh người như vậy?

“Trẫm tâm tình hảo, lại đến vài lần cũng không có vấn đề gì.”

“Không cần...... Ta không thể lực.”

Lưu Tuần khẽ đẩy dục vọng đang chôn sâu trong cơ thể y vào dũng đạo ướt át.”Lại đến một hồi thôi......”

“Không, không...... cần......”

Không lay chuyển được Lưu Tuần cường thế, Bùi Ngọc Thư chỉ phải thỏa hiệp, rất nhanh, y lại trầm luân vào cơn lốc kích tình muôn màu muôn vẻ.

“Thân thân, nói cho trẫm, ngươi rốt cuộc dùng chiến thuật loại tập kích bất ngờ nào đánh bại Hung nô?”

Kích tình qua đi, Lưu Tuần ôm Bùi Ngọc Thư vào lòng, nhất thời hứng khởi hỏi vấn đề này. khi Ngọc Thư khải hoàn hồi triều không hề không đề cập tới việc làm sao thắng được Hung nô, hắn rất hiếu kì a.

“Ta...... Chính là...... Lục Trung Phu đề nghị quân đội rải tin đương triều hoàng hậu lĩnh quân, muốn Hung nô tưởng hạng nữ lưu dẫn quân mà khinh địch, ai ngờ Lang Nha Thiền Vu vừa thấy ta cư nhiên giễu cợt Đại Hán thiên tử có mắt không tròng, lập một nam tử vi hậu, còn nói Hán triều khí số đã tận, ta tức giận quá liền giết gã hoa rơi nước chảy, tiêu diệt đại quân của Lang Nha Thiền Vu.” Bùi Ngọc Thư khó khăn nói ra bí mật mà y nghiêm cấm thủ hạ mình nói ra.

“Ha ha! Khá lắm Lục Trung Phu! Quả nhiên là biện pháp hay.” Thật tuyệt! Lịch sử chưa bao giờ nghe nói có loại chiến thuật này. Lưu Tuần cười to, ở trên mặt Bùi Ngọc Thư hôn một cái.

“Ngươi còn dám cười! Ta rất tức giận, Hung nô man tộc dám giễu cợt đương kim hoàng thượng, thật sự là buồn cười!” Bùi ngọc Thư liếc hắn một cái, đường đường Đại Hán thiên tử bị người nhục nhã hắn thế nhưng còn cười được.

“Hảo, hảo, không cười là được.”

Lưu Tuần cố nín cười ý, an ủi Bùi Ngọc Thư tức giận vô cùng.

“Thân thân, ngươi vừa rồi nói yêu trẫm ác.”

Lưu Tuần bướng bỉnh ở bên tai Bùi Ngọc Thư thổi khí, hạ thân mẫn cảm của Bùi Ngọc Thư lập tức nổi lên phản ứng.

“Mới không......”

Một mạt mây đỏ hiện ra trên mặt, Bùi Ngọc Thư đang muốn phủ nhận, đối diện với con ngươi chứa đầyhoang mang tĩnh mịch lại nhu tình như nước Lưu Tuần.

“Có......”

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Bùi Ngọc Thư nưng một hồi mới nói ra từ cuối cùng, thế nhưng đầu y cuối càng thấp hơn, khuôn mặt tuấn lãng sớm hồng thấu.

“Trẫm cũng rất yêu ngươi ác, từ thật lâu trước kia khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền yêu ngươi.” Lưu Tuần nâng lên cằm y hôn lên cánh môi.

“Ân......”

. Bổn thư hoàn.

Đọc truyện chữ Full