DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 121

Quân Hành Tuyệt rốt cuộc hoàn thành danh sách trên tay mình, đem đồ vật này nọ giao cho người phụ trách rồi trở lại Ám Cung, giây đầu tiên liền tìm kiếm thân ảnh của Thượng Quan Khiêm. Phòng ngủ, không có, nhìn thời gian, Khiêm tuyệt đối không có ở trong phòng ngủ; đi tới dược viên, cũng không có ai; kỳ quái, đi tới thư phòng, cũng không có ai; hỏi bọn người hầu, nói không thấy, hơn nữa bọn họ cũng không có tư cách hỏi hành tung của Thượng Quan Khiêm. Cuối cùng chỉ có thể hỏi Diêm La, rốt cuộc cũng có được đáp án. Trong lòng thực sự không thoải mái, Khiêm của hắn ở nơi nào, Diêm La đều biết nhất thanh nhị sở. Tuy rằng hiểu được ăn dấm chua của Diêm La thì thực nhàm chán, cũng không tất yếu, thế nhưng bản thân vẫn là không nhịn được.

Tìm được vị trí của Khiêm, như vậy phải đi tìm Khiêm. Hắn không có thuấn di, mà bay ở trên không trung, lòng nghĩ Khiêm có thể hay không nhớ hắn, có thể hay không sẽ chủ động cho hắn một cái hôn. Một bên ảo tưởng, một bên cười, cảm giác được hơi thở của Khiêm, biểu tình càng thêm ôn nhu.

Ngay tại thời điểm tiếp cận, nghe được một giọng nữ hét lớn: "Ta yêu chính là ngươi.". Trong cung từ khi nào thì xuát hiện loại nữ nhân như thế này, rõ ràng là ban ngày ban mặt lại la hét thực lớn như vậy. Đối với nữ nhân đánh gãy ảo tưởng của mình, Quân Hành Tuyệt không có nửa điểm hảo cảm.

Tiếp theo lại nghe được một thanh âm quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, thanh âm giống như gió xuân ôn hòa mà bản thân đã từng nghe qua vô số lần, chỉ là lời nói vô cùng lãnh khốc: "Ta không yêu ngươi." Là Khiêm, người được nữ nhân kia bày tỏ chính là Khiêm. Chuyện này vọt nhanh vào trong não, Quân Hành Tuyệt không có biện pháp bảo trì được hành động bình thản, nháy mắt xuất hiện ở vị trí bên trên, nhìn tới nữ nhân vô sỉ kia đang hướng Khiêm của hắn cầu yêu, cầu hôn. Dây thần kinh lý trí nháy mắt đứt đoạn, lửa giận ngập trời bắt đầu khởi động, hơi thở cuồng nộ thổi quét thế giới này.

Chính là lửa cháy đổ thêm dầu bởi vì hành động che chở nữ nhân kia của Khiêm. Tuy rằng nghe được giải thích của Khiêm, nhưng mà vẫn phẫn nộ như cũ. Nữ nhân này dựa vào cái gì, nhìn tướng mạo của nàng, quả thực không tồi. Nghĩ tới có thể dựa vào khuôn mặt để đả động tới Khiêm của hắn sao? Nực cười, Công chúa Đông Li, hừ, Đông Li không cần tồn tại nữa.

Tuyên cáo quyền sở hữu, ngay tại trước mặt nữ nhân này hôn Khiêm, nhìn thấy sắc mặt của nữ nhân này tái nhợt, vẻ mặt không thể tin được. Hừ hừ, cứ như vậy mà cũng dám cùng hắn tranh Khiêm, một nữ nhân yếu đuối.

Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm biến mất ở trước mặt Công chúa Đông Li, xuất hiện trong tẩm cung của hai người.

Quân Hành Tuyệt không có nửa điểm ôn nhu đem Thượng Quan Khiêm áp đảo tại trên giường, hôn một cách thô bạo lên môi của Thượng Quan Khiêm. Là phẫn nộ, là ghen tị, là chứng minh quyền sở hữu.

Hôn một cách giận dữ, không hề có áp lực, không hề ban tâm, thô lỗ xé ra quần áo màu nguyệt sắc của Thượng Quan Khiêm, lộ ra da thịt như ngọc. Rời đi môi của Thượng Quan Khiêm, dọc theo xuống dưới, từ cổ đi xuống, miệng nỉ non: "Khiêm, ngươi là của ta, là của ta."

Hành vi của Quân Hành Tuyệt càng ngày càng thêm làm càn, Thượng Quan Khiêm không để cho hắn tiếp tục đi xuống, hai tay chống lại đẩy ra, bất quá lập tức lại bị Quân Hành Tuyệt đè lại. Đối với chống cự của Thượng Quan Khiêm, càng đem lửa giân trong lòng của Quân Hành Tuyệt bùng lên, cắn ở trên xương quai xanh tinh xảo. Bộ vị mẫn cảm, khiến cho Thượng Quan Khiêm hừ một tiếng. Một tiếng này đối với Quân Hành Tuyệt mà nói tuyệt đối là một viên thuốc thúc tình. Một cỗ lửa ở trong lòng Quân Hành Tuyệt sôi trào, lửa giận cùng lòng đố kị bị áp chế xuống.

"Khiêm." Tiếng nói ám ách, trong mắt tràn ngập dục vọng nhìn xuống người dưới thân; đôi môi bị chính mình hôn thô lỗ, hồng tới tiên diễm (tươi đẹp); trên cổ đã có không ít hôn ngân, là vừa rồi bản thân lưu lại; trên xương quai xanh có dấu vết thủy ngân (nước bọt) kiều diễm, là thành quả vừa rồi của mình; quần áo bị xé mở hiện ra trước mắt là da thịt như ngọc, theo hô hấp phần phồng, hai điểm anh đào như ẩn như hiện.

Thực muốn, thực sự rất muốn. Nhưng mà, nhưng mà, bản thân có thể được sao? Cố gắng làm cho bản thân khắc chế, buông tay đang chạm trên mặt của Thượng Quan Khiêm ra, vẻ mặt bi thương nói, "Khiêm, ta ghen tị, cho dù ngươi đối với nữ nhân kia không có tình cảm gì, ta vẫn ghen tị. Khiêm, thật sự muốn đem ngươi nhốt lại, không để cho người khác nhìn thấy ngươi, không thấy được sự tốt đẹp của ngươi, để cho ngươi chỉ thuộc về một mình ta. Khiêm, không nên nhìn người khác, chỉ cần nhìn một mình ta là tốt rồi." Tay đều run lên, thanh âm đã mang theo âm khóc. Tới tột cùng phải như thế nào, bản thân mới có thể không có loại cảm giác bất an này. Tới tột cùng phải như thế nào mới có thể chứng minh Khiêm là của hắn.

"Ta thuộc về bản thân mình, không thuộc về bất kì kẻ nào. Yêu cầu của ngươi, ta không làm được." Thượng Quan Khiêm không có nói dối, cũng không có an ủi, chỉ là thản nhiên mà chân thành nhìn Quân Hành Tuyệt. Nhìn thấy biểu tình như vậy của Quân Hành Tuyệt, trong lòng của Thượng Quan Khiêm có một cơn đau nhàn nhạt, không phải rất rõ ràng thế nhưng có tồn tại. Còn có một cỗ thỏa mãn vì được người khác quan tâm.

"Ta biết, ta vẫn luôn biết. Khiêm, ngươi sẽ không bị bất kì kẻ nào trói buộc, cũng không thuộc về bất kì ai, cho nên ta mới có thể bất an, ngươi như vậy phải như thế nào mới có thể có được." Đối mặt với Khiêm, bản thân căn bản không thể tự tin. Nhưng mà lại luôn thôi miên cố thuyết phục bản than rằng phải tự tin, bởi vì mình là đối tinh của Khiêm, là đồng bạn của Khiêm, một ngày nào đó, Khiêm sẽ yêu thương mình. Chỉ là một màn ngày hôm nay đã đánh vỡ tự tin của hắn, không phải bởi vì nữ nhân kia đối với Khiêm bày tỏ, mà một khắc kia, hắn trong lòng sinh ra tuyệt vọng sợ Khiêm yêu thương nữ nhân kia, sợ hãi Khiêm không thuộc về mình. Hành động vừa rồi là bởi vì ghen tị chứ không phải bởi vì sợ hãi.

"Ngươi là đồng bạn của ta, ta sẽ một mực ở cạnh bên ngươi." Cảm nhận được tuyệt vọng trong lời nói của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm cố làm cho Quân Hành Tuyệt an tâm. Bởi vì y không rõ bản thân đối với Quân Hành Tuyệt rốt cuộc là loại tình cảm gì. Nói là đồng bạn, chỉ là sau khi rời đi đồng bạn, y cũng không có sinh ra cảm giác tịnh mịch. Chính là thời gian mà Quân Hành Tuyệt rời đi, y liền cảm nhận được sự tịnh mịch, khiến cho y ý thức được mình đối với Quân Hành Tuyệt là bất đồng. Nói là yêu, chính là lại giống như kém một chút gì đó, hơn nữa trên ngực của mình còn chưa xuất hiện tên của Quân Hành Tuyệt. Như vậy hiện tại, y đối với Quân Hành Tuyệt là như thế nào?

Quân Hành Tuyệt đang bi thương, không có nhìn thấy mê mang nháy mắt xuất hiện dưới đáy mắt của Thượng Quan Khiêm, một loại cảm tình không nên xuất hiện trong mắt của Thượng Quan Khiêm.

"Khiêm, ta không muốn thế này, ngươi có biết ta muốn không phải thế này." Quân Hành Tuyệt bao hàm thống khổ nói. Đồng bạn, hắn không muốn điều này, hắn muốn càng phải đặc biệt hơn a. Cho dù hiểu được yêu Khiêm, bản thân cũng sẽ không thể quan trọng hơn những người khác trong Vô Xá, nhưng hắn vẫn muốn có được vị trí đặc biệt duy nhất kia, "Khiêm, ta nghĩ muốn ngươi. Nghĩ muốn điên rồi a." Mỗi ngày mỗi đêm, không có lúc nào là không muốn có được người này.

"Khiêm, ta muốn ôm ngươi a." Cơ hồ là muốn tới sụp đổ, Quân Hành Tuyệt tựa đầu chôn ở cần cổ của Thượng Quan Khiêm, không để cho y nhìn thấy chật vật của bản thân, bởi vì điên cuồng muốn sụp đổ này chẳng khác nào một trò hề.

"Có thể a." Thượng Quan Khiêm bình tĩnh lên tiếng.

Quân Hành Tuyệt nằm ở trên người Thượng Quan Khiêm cứng đờ, nghĩ tới vừa rồi tai mình xuất hiện ảo giác, bản thân vừa rồi vừa nghe thấy cái gì? Thực nhiều lửa giận cùng tuyệt vọng, ở trong câu trả lời của Thượng Quan Khiêm liền biến mất vô tung vô ảnh. Hắn thầm nghĩ muốn xác nhận câu trả lời vừa rồi mình nghe thấy.

Ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thượng Quan Khiêm nằm dưới thân, tuấn dung nhu hòa kia ngay tại trong đáy mắt, biểu tình cũng không có gì kỳ quái, còn thật sự cùng bản thân đối mặt.

"Khiêm, ngươi... vừa rồi... nói... cái gì?" Quân Hành Tuyệt không dám tin tưởng, chần chờ mãi mới hỏi.

"Ta nói là có thể a." Thượng Quan Khiêm lặp lại một lần, ý bảo Quân Hành Tuyệt không có nghe sai.

"Khiêm, ta nói ôm ngươi, đó là..." Quân Hành Tuyệt nghĩ tới chắc Thượng Quan Khiêm hiểu sai ý.

"Ta biết, ngươi nói chính là muốn làm tình." Không có gì ngượng ngùng, Thượng Quan Khiêm nói ra ẩn ý hàm chứa bên trong lời của Quân Hành Tuyệt, "Hay là nói ngươi không muốn?"

"Như thế nào lại không muốn." Quân Hành Tuyệt vội vã nói, sau đó lấy hành động thực tế để cho y thấy được sự cấp bách của mình.

Ngăn chặn môi của Thượng Quan Khiêm, vội vã cởi ra quần áo của Thượng Quan Khiêm, tay ở trên da thịt mềm mại tinh tế không ngừng di chuyển. Cảm nhận được xúc cảm ôn nhuận như ngọc, da thịt của Khiêm cảm giác là như vậy a, một khi chạm tới liền luyến tiếc buông ra.

"Khiêm, ngươi hiện tại ngăn cản ta còn kịp." Lời nói của Quân Hành Tuyệt không có chút lực thuyết phục nào cả, môi ở trên người Thượng Quan Khiêm không ngừng dao động, tay cũng va chạm tới hai điểm nổi lên. Cảm thụ được phân cảm nhận kia, dục vọng cũng càng thêm mãnh liệt. Lần đầu tiên, hắn chạm vào thân thể của Khiêm, không phải nằm mơ, mà là sự thật. Phân xúc cảm này cùng độ ấm nói cho bản thân, đây không phải là mộng.

"Tiếp tục." Thượng Quan Khiêm cũng không ngăn cản, ngược lại cổ vũ nói. Vì sao sẽ cho phép hành động của Quân Hành Tuyệt, bản thân Thượng Quan Khiêm cũng không hiểu được, bất quá nếu đã đồng ý thì sẽ không hối hận.

Nghe được sự cổ vũ của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt không khắc chế, động tác càng thêm lớn mật. Môi ở trước ngực lưu luyến, hàm trụ trái anh hồng kia, làm cho nó càng thêm no đủ dựng thẳng dậy. Cúi đầu, vừa lòng nghe được thanh âm tới từ Thượng Quan Khiêm.

Môi dời về bên trên một trái anh hồng khác, tay bắt đầu đi xuống dưới, ở trên bụng xoay chuyển, môi bắt đầu mò xuống. Thân mình di động cũng theo, tay cũng giống như vậy, cởi bỏ đai lưng, cởi ra quần của đối phương.

Hai chân như bạch ngọc bại lộ ở trong không khí, Quân Hành Tuyệt si ngốc nhìn hai chân của Thượng Quan Khiêm, liền ngay cả bộ vị nam nhân xấu xí mà Khiêm cũng có thể hoàn mĩ như vậy, thân trụ như bạch ngọc, hình cầu mượt mà, cùng bản thân tráng kiện dữ tợn hoàn toàn không giống.

Quân Hành Tuyệt đứng lên, cởi ra quần áo của mình, cũng đem quần áo của Thượng Quan Khiêm hoàn toàn cởi bỏ. Sau đó ôm người đi vào bên trong, lại dựa sát vào thân thể của Thượng Quan Khiêm, da thịt xích lõa hấp thu ấm áp với đối phương.

Quỳ khối trước hai chân của Thượng Quan Khiêm, cúi người, hàm trụ địa phương vẫn không có phản ứng gì của đối phương.

Thượng Quan Khiêm cảm giác được nơi đó của bản thân bị bao bọc bởi thứ gì đó ướt át mà ấm áp, một cỗ nhiệt lưu cũng từ nơi này dâng lên. Đè lại đầu của Quân Hành Tuyệt, không có che dấu nói cho đối phương biết cảm giác bản thân tốt lắm.

Quân Hành Tuyệt được đáp lại càng thêm ra sức, thứ gì đó trong miệng càng ngày càng lớn, bắt đầu kiên định ngạnh đứng lên. Không có ghê tởm, không có bất mãn, đối với việc mình có thể làm cho đối phương thoải mái, Quân Hành Tuyệt thực tự đắc. Hắn làm Hoàng đế chưa bao giờ đối với người khác làm ra loại sự tình này, nhưng mà nữ nhân ở bên người đã đối với hắn làm, cho nên hắn biết rõ nam nhân cảm giác trong lúc này có bao nhiêu cảm giác sung sướng.

Phun ra nuốt vào liên tục, dùng lưỡi liếm lộng, ẩn nhẫn ngưng lại dục vọng của chính mình, muốn để cho đối phương thoải mái trước.

Rốt cuộc, đối phương ở trong miệng của mình phun trào.

Thượng Quan Khiêm thở phì phò, thân thể hoàn toàn thả lỏng.

Quân Hành Tuyệt đem miệng mình dời đi, trong khoang miệng toàn là chất lỏng. Hắn cũng không có nuốt xuống mà đem thứ dính dấp đó phun ra trên tay mình, hướng địa phương bí ẩn ở giữa hai chân mà vươn đến.

Nhẹ nhàng mà chạm vào nhụy hoa kia, cảm giác được thân thể của Thượng Quan Khiêm buộc chặt lại, không phải khẩn trường mà là hành vi có tính phản xạ.

"Chờ một chút." Thượng Quan Khiêm ở thời điểm này kêu lên.

Đọc truyện chữ Full