Học viện ma pháp Đế Đô của Nam Việt, cùng học viện tổng hợp Đế Á Sĩ của đế quốc Đông Chích, cùng học viện vô quốc gia, do một Ma Pháp Sư từ Tây La mở ra – học viện Khả La, được xưng là tam đại học viện nổi danh của Vân Trạch đại lục.
Trên đại lục, nổi danh nhất là mười ba vị Đại Ma Đạo Sư, mười chín vị Kiếm Thánh.
Trong đó, bốn vị Đại Ma Đạo Sư, năm vị Kiếm Thánh đều có chức vị trong học viện Đế Đô của Nam Việt, dàn giáo viên hùng hậu, là học viện đứng đầu trong tam đại học viện của Vân Trạch.
Học viện ma pháp Đế đô hôm nay vẫn như thường ngày, xe ngựa đông nghìn nghịt, đủ loại xe ngựa xa hoa, tuấn mã quý giá, nam nữ quý tộc quần áo ngăn nắp, còn một đội ngũ người hầu đi tới đi lui, ai cũng không lưu ý, một đội quân hoàng gia đang hộ vệ một đứa nhỏ 5, 6 tuổi tiến vào học viện.
“Học viện ma pháp Đế Đô vẫn lớn như vậy, hoa lệ như vậy a!”
Tạp Ân cảm khái nói.
“Ta nói Tạp Ân tổng quản a, tật xấu dài dòng của ngươi tới lúc nào mới sửa được a?”
Đội trưởng đội cận vệ hoàng gia——Kiệt Tây – Tháp, trêu chọc không thèm chừa mặt mũi cho Tạp Ân.
“Dài dòng cái gì a? Cái này gọi là cảm khái! Hồi xưa ngay cả lúc ngủ ta cũng mơ được tới đây học, chính là khi đó ta chỉ là một nô lệ, chỉ có thể thỉnh thoảng núp ở một chỗ xa xa nhìn trộm……”
Kiệt Tây thấy Tạp Ân có xu thế dài dòng tiếp, vội vàng đánh gãy hồi tưởng vô chừng mực của hắn.
“Tạp Ân đại tổng quản, ngươi không quên phân phó của bệ hạ đi? Bệ hạ bảo ngươi tới chiếu cố điện hạ chứ không phải tới để hồi tưởng! Dường như điện hạ cũng không thích người dài dòng đâu!”
“Hừ! Không cần ngươi nhắc!”
Tuy nói vậy, nhưng Tạp Ân vẫn ngậm miệng lại, thành thật dẫn đường cho Thanh Việt.
Viện trưởng Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa Viêm Liệt, phó viện trưởng Đại Ma Đạo Sư hệ thủy Duy Khắc Ti, bình thường rất hiếm khi thấy mặt, trừ phi bệ hạ tuyên triệu, hoặc là có sự kiện đặc biệt, nếu không đều đứng trong phòng thí nghiệm của mình, hôm nay không ngờ lại xuất hiện, hơn nữa còn tự mình nghênh đón Thánh Việt vào phòng viện trưởng.
Điều này làm Tạp Ân cùng Kiệt Tây rất khó hiểu cùng kinh ngạc. Nên biết là với thân phận của hai vị này, cho dù là bệ hạ tới học viện có thời gian thì ra tiếp chuyện, lúc bận thì nói một tiếng xin lỗi.
Kì thực, dựa vào năng lực cảm giác vô cùng nhạy bén với nguyên tố ma pháp, tri thức uyên bác và kinh nghiệm tích lũy hơn một trăm năm, Viêm Liệt cùng Duy Khắc Ti hôm qua, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Việt đã có cảm giác rất đặc biệt. Nhưng cụ thể là gì, hai người vẫn chưa thể xác định, theo lòng hiếu kì siêu cường không thể kiềm chế cùng với tinh thần cuồng nhiệt không có giới hạn đối với nghiên cứu, hai người dứt khoát quyết định phải làm rõ chuyện này.
“Điện hạ, đến, đến đây, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Điện hạ muốn uống chút gì không?”
Hai lão nhân vô cùng nhiệt tình, dìu Thanh Việt tới ngồi trên chiếc ghế dài phủ đầy vải bông mềm mại. Tạp ân cùng Kiệt Tây để những thủ vệ khác canh giữ bên ngoài, hai người bọn họ theo Thanh Việt vào trong.
“Bắt đầu kiểm tra đi.”
Thanh Việt không muốn ì ạch với bọn họ.
“Ách, được, điện hạ.”
Kì thực, hai lão nhân so với bất kì ai càng nôn nóng hơn, Viêm Liệt vội vàng đưa quả cầu thủy tinh kiểm tra ma lực đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn đặt vào tay Thanh Việt.
“Điện hạ, chúng ta kiểm tra ma lực trước. Hai tay cầm chặt quả cầu thủy tinh, nhắm mắt lại, làm rỗng đầu óc là được.
Hai lão nhân dặn dò xong liền không chớp mắt chăm chú quan sát quả cầu thủy tinh trong tay Thanh Việt.
Ước chừng khoảng nửa phút, quả cầu trong tay Thanh Việt bắt đầu phát ra hào quang màu vàng chói mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì, quả cầu biến thành màu đen như mực, dường như thấy vậy vẫn chưa đủ kích thích, một loạt hào quang đỏ, xanh, lục, lam, xanh lá, vàng, đủ loại hào quang xuất hiện trong quả cầu thủy tinh, quang mang 7 sắc không ngừng lóng lánh, đại não mọi người trực tiếp lâm vào trạng thái choáng váng.
Một hồi lâu không có ai phản ứng, Thanh Việt mất kiên nhẫn mở mắt ra.
Lưu quang lóng lánh kì dị trong đôi mắt, cùng 7 sắc quang mang lấp lánh trong quả cầu thủy tinh tương tự nhau, lúc này hai lão nhân lập tức hiểu ra, vì cái gì lúc thấy ánh mắt Ngũ điện hạ, trừ bỏ kinh diễm còn có cảm giác kì dị. Bởi vì đôi mắt lóng lánh màu lưu ly 7 sắc kia hệt như màu sắc của các loại nguyên tố ma pháp.
“Toàn bộ….. toàn bộ….. hệ ma pháp….. duy….. duy…….”
Tự nhận là đã trải qua vô số trường hợp, Viêm Liệt xử sự lúc nào cũng bình tĩnh, lúc này đang lắp bắp túm lấy tay áo Duy Khắc Tư, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Mau, đi thông tri bệ hạ tới đây, chuyện này giữ bí mật trước, chờ bệ hạ tới rồi định đoạt.”
Thời khắc mấu chốt vẫn có thể bình tĩnh, thân là Đại Thần ngoại giao, tâm lí của Duy Khắc Ti vẫn rất vững vàng. Nói xong, Duy Khắc Ti làm hai câu chú thủy cầu thuật, Tạp Ân cùng Kiệt Tây đang dại ra lập tức thanh tỉnh, tiếp đó lại làm tiếp băng trùy thuật làm hai người hoảng sợ lao như bay ra ngoài.
“Oa ha ha………”
Duy Khắc Ti bị tiếng cười kinh dị của Viêm Liệt dọa tới mức sợ run.
“Điện hạ nhất định là Tinh Linh Vương chuyển thế, không……. không không, chính là Tinh Linh Vương cũng rất hiếm có hai nguyên tố ma pháp quang minh cùng hắc ám a!!! Oa ha ha…… toàn hệ a! Toàn hệ ma pháp a!!!”
Duy Khắc Ti vội vàng quăng cho Viêm Liệt một cái băng đống thuật, sợ lão không chịu nỗi kích thích.
“Kiểm tra xong chưa? Sao lại cao hứng như vậy?”
Hiện tại ở nơi này, đại khái cũng chỉ có Thanh Việt tỉnh táo nhất.
“Điện hạ, có lẽ ngài còn chưa biết, trước tiên nói tới hai nguyên tố quang minh cùng hắc ám, này cơ hồ là độc quyền của hai tộc Thần Ma, nhân loại rất hiếm khi sở hữu nguyên tố này. Chính là cũng có vài người có thiên phú ma pháp có được, nhưng chỉ là một trong vạn người. Có được hai loại, thậm chí trời sinh sở hữu ba loại nguyên tố lại càng hiếm hơn. Từ xưa tới nay, trên đại lục ghi chép lại người sở hữu nhiều loại nguyên tố ma pháp nhất tời giờ cũng chỉ được 4 loại, chưa từng nghe nói có người có được toàn hệ ma pháp.”
Duy Khắc Ti cố gắng khắc chế tình tự kích động, kiên nhẫn giải thích cho Thanh Việt.
“Hơn nữa, nếu có thiên phú sở hữu nhiều loại nguyên tố ma pháp, nhưng không có sức mạnh khống chế ma lực thì cũng không có đạt được nhiều thành tựu. Nhưng theo tình trạng của quả cầu thủy tinh lúc điện hạ kiểm tra, theo cường độ quang mang phát ra có thể đoán được lực khống chế nguyên tố ma pháp của điện hạ, theo ta thì không ai bằng được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy nhất định không thể tin được.”
“Nói như vậy, sau này ta sẽ rất lợi hại?”
Mặc dù thời khắc kiểm tra có chút khó chịu, nhưng Thanh Việt rất hài lòng với hết quả.
“Tư chất của điện hạ tuyệt đối không có vấn đề, bất quá…….”
Duy Khắc Ti nhìn về phía Viêm Liệt đã tỉnh táo lại, hai lão cáo già lập tức có chung nhận thức.
Viêm Liệt bật người tiếp lời.
“Điện hạ a, ngài cũng biết, phàm là bất kì người thành công nào trên đại lục này, bọn họ đều có một điểm chung——một lão sư giỏi! Người có thiên phú như điện hạ lại càng không thể không có một lão sư giỏi!”
Duy Khắc Ti cũng vội vàng bổ sung.
“Đúng vậy điện hạ, ngài xem ta cùng Viêm Liệt, ma pháp của chúng ta trên đại lục cũng là số một số hai, không phải khoe khoang, chúng ta…….”
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo tới, trực tiếp đánh gãy lời hai lão nhân đang cố sức diễn thuyết. Y mới vừa thương nghị chính sự xong, còn chưa kịp quay về Bàn Long điện đã thấy Tạp Ân cùng Kiệt Tây đổ đầy mồ hơi, vội vội vàng vàng chạy tới, lắp bắp nói suốt nửa ngày mới hiểu được.
“Phụ hoàng.”
Thanh Việt lập tức nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, hai lão nhân dài dòng hết nửa ngày, bé đã sớm không chịu nổi.
Hoàng Phủ Ngạo thấy biểu tình Việt nhi, biết đứa con bảo bối đang bực bội, nhẹ nhàng xoa lưng Thanh Việt, để bé con thoải mái một ít.
“Bệ hạ, ngài xem……”
“Tạp Ân cùng Kiệt Tây đã nói qua với trẫm, chuyện này thỉnh hai vị tạm thời giữ bí mật.”
“Như vậy, bệ hạ, về chuyện lão sư của điện hạ……..”
“Ách, việc này không gấp, không phải có hai vị sao?”
Hoàng Phủ Ngạo nói lời này làm hai lão nhân lập tức cười hăm hở.
“Chi tiết cụ thể, hai vị cứ thương nghị vơi nhau, có kết quả thì tiến cung nói cho trẫm biết, trẫm mệt mỏi phải về cung.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt vội vàng chạy khỏi hai lão nhân dài dòng không có điểm dừng, như ong thấy mật này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song
Quyển 1 - Chương 12: Thiên phú
Quyển 1 - Chương 12: Thiên phú