DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi
Chương 4: Không phụ ngươi

“Đây là vòi nước nóng, đây là vòi nước lạnh, còn kia là vòi phun mát xa, nhớ kỹ chưa?” Cung Phi Vũ cảm thấy mình như đang dạy dỗ một đứa trẻ. Nhưng không hiểu tại sao lại thích đến như vậy.

“Dạ, dạ, dạ.” Tiểu Lam mím môi liên tục gật đầu, không hiểu tại sao mình đối với những đồ vật này cảm thấy xa lạ? Thật giống như là lần đầu tiên nhìn thấy.

Cung Phi Vũ cảm giác được tình huống này, theo lí thuyết dù là mất trí nhớ thì mấy thứ này cũng sẽ không bị quên đi.

Bất quá mặc kệ đi! Chỉ cần cuộc sống của cậu về sau đều có hắn tham dự thì tốt rồi, Cung Phi Vũ lạc quan nghĩ.

“Đây là khăn tắm và đồ dùng vệ sinh cá nhân của em. (chỗ này ta chém). Cung Phi Vũ chỉ chỉ đồ dùng màu xanh lam trên kệ.

Tiểu Lam nhìn thấy toàn là màu lam mình yêu thích, vừa lòng gật gật đầu.

Nhìn thấy biểu cảm hài lòng trên mặt Tiểu Lam, Cung Phi Vũ nở nụ cười đắc ý, quả nhiên mình lựa chọn màu lam quả là một quyết định sáng suốt.

Sau đó, cả hai đều im lặng, Cung Phi Vũ yên lặng giúp Tiểu Lam chuẩn bị nước tắm thật tốt.

“Khụ, anh ra ngoài trước nha.” Cung Boss khó có lúc ngượng ngùng.

Tiểu Lam gật gật đầu.

Một lát sau.

“Anh hai, anh sao còn chưa đi.”

Cung Phi Vũ không cam lòng nói: “Tắm rửa đôi khi cũng gặp nguy hiểm, em nhớ cẩn thận.” Dứt lời gắt gao nhìn chầm chầm Tiểu Lam, lúc này không phải nên nói, anh ở lại giúp em tắm sao?

“Vâng.” Đáng tiếc Tiểu Lam không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Cung Phi Vũ, chính là khó hiểu gật gật đầu.

Cuối cùng Cung Phi Vũ ngạo kiều hừ lạnh một tiếng mở cửa đi ra ngoài. Quên đi, về sau còn nhiều cơ hội, không nên vừa mới bắt đầu đã dọa người ta sợ.

Trong lòng khó chịu không biết phải làm sao? Phải mau chóng tìm người trút giận, Cung Phi Vũ đi đến cầu thang, hơi hơi cúi đầu kêu” Cung Phi Dương, mau lên đây.”

Cung Phi Dương nghe được anh hai nhà mình đang gọi mình, vội vàng đi lên, đứng nghiêm trang, đôi mắt mở to ủy khuất chớp chớp chớp, tội nghiệp nói: “Anh hai, em cũng muốn quần áo của D&G, Gucci, CHANEL.”

“Gọi cho mẹ của em mua.”

Bị anh hai cực kì tàn nhẫn nhà mình rất nhanh cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ của mình, Cung Phi Dương bất mãn nói thầm: “Mẹ em không phải mẹ anh sao?”

“Cung Phi Dương.” Cung Phi Vũ nhanh chóng đề cao âm lương: “Anh đã nói đừng để anh nghe thấy em nhắc đến người phụ nữ đó.”

Vì thế Cung Phi Dương càng ủy khuất, không chút nghĩ ngời liền nói: “Rõ ràng chính là anh nhắc đến trước! Hơn nữa mẹ không có làm gì sai.”

Gương mặt tuấn mỹ của Cung Phi Vũ ngay lặp tức đen lại, đôi mắt đen thâm thúy không chút cảm tình, lạnh lùng nhìn Cung Phi Dương, toàn thân tỏa ra không khí lạnh như muốn đem người khác đông cứng.
Cung Phi Dương trước kia tuy rằng thường xuyên bị Cung Phi Vũ mắng, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên gặp anh hai nhà mình dùng anh mắt như người chết nhìn mình, không khỏi có chút sợ hãi, anh yếu ớt mở miệng nói: “Anh hai.”

Lúc này trong lòng Cung Phi Vũ rất pức tạp, đối với em trai này hắn vừa yêu vừa hận, nhưng hôm nay hắn thật sự đối với anh thất vọng rồi.

“Ngày mai anh không muốn nhìn thấy em.” Lạnh lùng ném những câu này xong hắn liền xoay người rời đi.

Nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, Cung Phi Dương hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo, không thể tin toàn thân run nhè nhẹ, cho đến khi thân ảnh Cung Phi Vũ biến mất, anh mới phục hồi *** thần lại.

Anh hai có phải hay không rất ghét mình? Ghét đến mức có thể tùy tâm sở dục làm tổn thương trái tim mình.

Đi thì đi, em cũng không mặt dày tới mức không còn mặt mũi mà quấn quít lấy anh. Cung Phi Dương rất có khí chất đem những lời này ném ra sau đó bỏ chạy về phòng gian nan thu thập hành lý.

“Uy, mẹ giúp con đặt vé máy bay sớm sáng mai con về.” Cung Phi Dương rầu rĩ nói.

Vốn định giáo huấn con trai thật tốt một chút nhưng mẹ Cung nghe ra con mình tâm tình tựa hồ không tốt, ngữ khí liền hạ xuống, nói: “Làm sao vậy? Chơi không vui? Hay anh trai con lại khi dễ con?”

Cung Phi Dương không phải là đứa ngốc, tuy anh không hiểu rõ lắm, anh hai tại sao lại một mình sống ở thành phố B, tại sao nhắc đến mẹ lại tức giận, nhưng anh cũng biết có một số việc không tốt không nên nói với người ngoài.

“Không có gì, chính là nơi này không có gì vui để chơi.”

Mẹ Cung trầm mặc trong chốc lát nói: “Được rồi, ngày mai mẹ ra sân bay đón con.”

“Dạ, dạ, ngày mai gặp lại mẹ!” Sợ chính mình lộ ra cảm xúc khác, Cung Phi Dương cười ha hả qua loa liền nhanh chóng ngắt điện thoại.

Lúc này trời đã hoàn toàn đen, đêm nay bầu trời đêm không có nhiều sao, chỉ có vài ngôi sao cô đơn, phân bố rải rác, cả bầu trời như một mặc bàn, ánh sáng mặt trăng không soi rọi, vì vậy bầu trời đêm không sáng ngời mà tăng thêm một chút sương mù u ám.

Cung Phi Vũ lẳng lặng đứng bên cửa sổ, hồi lâu không nói.

Lấy ra di động hắn vẻ mắt thản nhiên gọi cho một người, điện thoại rất nhanh có người nghe máy, không chờ đối phuong mở miệng, Cung Phi Vũ liền nhanh chóng phân phó: “K, giúp anh điều tra cách đây vài ngày, nơi khu vực gần biển có người gặp nạn hay không, đem những người rủi ro có con một điều tra.”

“Lão Đại, anh khi nào thì có hứng thú với mấy chuyện này?” Đối phương cười hì hì trêu chọc.

“K, hiện tại tâm tình anh không tốt.” Cung Phi Vũ thản nhiên nói.

“À! Thì ra là vậy! Cam đoan với anh em sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.”

“Ừ.” Cung Phi Vũ lên tiếng sau đó ngắt điện thoại.

Sau đó anh cất bước về phòng, Tiểu Lam lúc này hẳn đã tẩy rửa xong rồi!

Đến gần phòng liền nhìn thấy má Trương đang canh giữ ngoài cửa.

Nghe tiếng bước chân truyền tới, má Trương lập tức xoay người nói: “Đại thiếu gia, quần áo đã sắp xếp xong rồi, đây là áo choàng  tắm cùng áo ngủ của Tiểu Lam.

Cung Phi Vũ  nghe vậy nhíu mày, quên mất cậu bé không có áo choàng tắm, bây giờ cậu không phải vẫn đứng ở bồn tắm lớn chứ! Nghĩ vậy liền cầm lấy áo ngủ cùng áo choàng tắm trong tay má Trương, đẩy của vào phòng.

Vừa vào cửa Cung Phi Vũ liền nhìn thấy một cảnh đẹp.

Tắm rửa xong tóc Tiểu Lam rủ xuống, tóc máy dán vào trán mịn màng, đôi mắt sáng như nước gơn nhộn nhạo, môi đỏ mọng không hài lòng chu ra.

Bởi vì cậu không có áo choàng tắm nên đành mặc của Cung Phi Vũ, đai lưng rộng thùng thình từ ngục xuống thắt lưng, để lộ một mảnh da thịt trắng nôn hồng hào trước ngực, mà phía sau áo choàng kéo dài, rất có phong vị phi tần cổ đại chờ thị tẩm.

Cung Phi Vũ không thể kiềm chế được khóe môi giương lên, tà tà nở nụ cười, đối với sự thất vọng của Tiểu Lam đưa tay ra, cười nói: “Áo ngủ của em ở đây, lại đây anh giúp em thay.”

“Hắn nhất định muốn nhìn xem bộ dạng không mặc quần áo của em đấy Tiểu Lam à! Em cần phải chú ý cẩn thận, không được để hắn thực hiện được ý đồ” Lời cảnh báo của Cung Phi Dương vang lên trong đầu óc Tiểu Lam.

Vì thế cảm tình tốt đối với Cung Phi Vũ vất vả tăng lên, giờ phút này, đã giảm xuống không ít.

“Tự em mặc.” Tiểu Lam lui về sau vài bước đề phòng nói.

Cung Phi Vũ: Ai có thể nói cho ta biết sự tình tại sao lại diễn ra như vậy? Lúc này tiểu thụ không phải nên ngượng ngùng chạy tới? Biểu tình trên mặt Tiểu Lam là sao chuyện gì đã xảy ra?

Cung Phi Vũ nghiêm mặt lạnh lùng không nói, Tiểu Lam tiến hành “địch bất động, ta bất động” theo đúng nguyên tắc cũng đứng im không nhúc nhích, chẳng qua biểu tình đề phòng trên mặt càng thêm sâu sắc. 

Được rồi! Ăn xong em, Cung Phi Vũ đi đến gần, đem áo ngủ thảy lên người Tiểu Lam nói: “Em ở đây thay, anh đi tắm.”

Tiểu Lam cầm lấy áo ngủ của mình, gật gật đầu, nhìn Cung Phi Vũ đi vào phòng tắm mói nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu thay quần áo.

Áo ngủ không phải là màu xanh Tiểu Lam thích, mà là màu hồng nhạt đáng yêu, rất xứng với Tiểu Lam xinh đẹp lại đáng yêu. Tiểu lam giật nhẹ, áo ngủ mặc thật thoải mái, liền vui vẻ chuẩn bị đi tìm Cung Phi Dương.

Ra khỏi phòng, Tiểu Lam đi tìm một chút, nghi hoặc nói: “Nhiều phòng như vậy đều đầy sao? Chẳng lẽ anh trai lớn là chủ cho thuê phòng? Nhưng mà anh trai đang ở phòng nào.”

Tiểu Lam đi một chút đình đình, tay nhỏ bé không ngừng chỉ loạn, cuối cùng dừng lại trước một cái phòng, chính là nó! Nghĩ muốn vào cậu liền dừng lại đi đến gần kiễn chân tay nắm lấy nắm cửa đẩy vào.

Cửa không khóa, Tiểu Lam đẩy liền mở. Trong phòng thực tối, Tiểu lam sờ soạng mở đèn, nhất thời cậu hốt hoảng kêu lên một tiếng, vì trong phòng thật sư rất ảo mộng, tựa như trong thần thoại miêu tả, đại dương màu hồng.

“Ơ, đây là anh trai lớn, cô gái kia là ai?” Tiểu Lam phát hiện một khung ảnh trên bàn học, đến gần xem lại phát hiện ra anh trai lớn cùng một cô gái chụp ảnh chung.

Trong ảnh hai người đều cười thật hạnh phúc, Tiểu lam bĩu môi, thì ra anh trai lớn cũng có thễ cười như vậy.

Dạo quanh một vòng, mất hứng thú. Tiểu Lam liền tắt đèn rời khỏi phòng, đóng cửa lại xoay người liền đụng phải một người.

“Tiểu Lam sao em lại ở đây? Anh còn tưởng là anh hai?” Tiếng Cung Phi Dương vang lên trên đỉnh đầu.

Tiểu Lam sờ sờ cái mũi có chút đau, ngửa đầu nói: “Em nghĩ anh trai ở đây.”

Cung Phi Dương bĩu môi, khinh thường nói: ” Anh hai mới không cho anh ở đây đâu!”  Dứt lời trên mặt nhanh chóng thay đổi biểu tĩnh, chọn mi cười nói: “Em đi vào, nói cho anh nghe bên trong có cái gì, sao anh hai lại coi trọng như vậy.”

“Không có gì, khắp nơi đều là màu hồng, rất đẹp, à, còn có thật nhiều búp bê.” Tiểu Lam suy tư sau đó thành thật nói.

“Búp bê?” Cung Phi Dương sợ cả người run lên, anh hai không phải là người hai mặt chứ? Kỳ thật trong lòng có nhựng đam mê như những nữ sinh bé bỏng.

“Ha ha, sao lại như vậy được.” Cung Phi Dương thật sự rất khó tưởng tượng, cảnh tượng anh hai cao quý lãnh diễm nhà mình ở tại căn phòng màu hồng nhạt.

Anh cười xong đột nhiên lôi kéo Tiểu Lam đi xa vài bước, cúi xuống nghiêm túc nói: “Tiểu Lam, tuyệt đối không được nói với anh hai biết em đã vào phòng này.”

“Tại sao?”

“Bởi vì, bởi vì mỗi người đều có một bí mật không thể cho người khác biết.” Cung Phi Dương đại não nhanh chóng hoạt động nói.

“Vâng.”

Gặp em trai nghe lời như vậy, Cung Phi Dương trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tự hào, vỗ vỗ đỉnh đầu cậu nói: “Anh trai ngày mai có việc gấp phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, em ở đây phải hảo hảo nghe lời.”

Vừa nghe Cung Phi Dương phải đi, Tiểu Lam liền nóng nảy, tay nhỏ bé nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của anh, hốc mắt ửng đó kiên quyết nói: “Em phải ở cùng một chỗ với anh trai.”

Cung Phi Dương cảm động sờ sờ đỉnh đầu cậu, trong lòng bắt đầu hoài nghi việc chính mình kiên trì muốn mang Tiểu Lam về đây, nhưng anh rất rõ ràng, hiện tại anh hai tuyệt đối sẽ không buông tha Tiểu Lam.

Nghĩ nghĩ anh liền ngồi xuống, thản nhiên cười nói: “Không được đâu! Tiểu lam phải ở đây, anh hai sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Tiểu lam hít hít cái mũi hồng hồng, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, rất nhanh làm ướt cả khuôn mặt, cậu nức nở cầu xin: “Em không cần, em muốn đi cùng anh.”

Cách đó không xa một thân ảnh chậm rãi hiện ra.

Cung Phi Vũ vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người, thần sắc phức tạp mở miệng nói: “Cậu có thể ở đây thêm một thời gian.”

Cung Phi Dương vừa nghe thấy thanh âm lạnh băng của anh hai nhà mình liền phản xạ có điều kiên nhảy dựng lên, trời ạ! Anh hai xuất hiện lúc nào, hắn hẳn là không có nhìn thấy Tiểu Lam đi vào căn phòng kia đúng không!

Nhìn hắn như vậy hẳn là không thấy, nghĩ vậy lá gan Cung Phi Dương liền lớn lên không ít, anh lắc đầu nói: “Không, vé máy bay đã đặt xong.”

Nói xong anh liền lôi kéo Tiểu Lam đến trước mặt Cung Phi Vũ, đem tay Tiểu Lam bỏ vào trong tay Cung Phi Vũ, ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc nói: “Anh hai, Tiểu Lam liền giao cho anh, anh không được phụ em ấy.”

Tiểu Lam cho rằng anh trai lớn để anh trai rời đi, ức nở muốn đem tay thu hồi, thoạt nhìn cực kì đáng thương.

Cung Phi Vũ nhân được ý đồ của Tiểu Lam, bật người nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Tất nhiên.”

Đọc truyện chữ Full