Ở trước mặt Cố Vọng Thư, Trình Dĩ Hoa một lần nữa chứng minh hắn không phải lãnh tình mà đại đa số thời gian là do hắn lười so đo cùng đám phàm nhân mà thôi.
Cố Vọng Thư ôm lo lắng hoài nghi lúc tới thì khi rời đi, cô đã chân chính tiếp nhận quan hệ giữa Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần. Đương nhiên, cũng không thể phân biệt rõ ràng về cảm tình với Trình Dĩ Hoa. Là một người phi thường tin tưởng giác quan thứ 6 của mình, nếu Cố Vọng Thư cảm thấy Trình Dĩ Hoa không thực lòng, cô nhất định sẽ kiên quyết phản đối quan hệ của cả hai.
Thấy Cố Vọng Thư và Trình Dĩ Hoa ở chung khá hòa thuận, Thẩm Húc Thần cũng thở phào một hơi.
Cơm nước xong, Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần tới trung tâm thú y đón Robert về nhà. Trước khi Trình Dĩ Hoa theo giáo sư hướng dẫn của mình cùng những người khác bế quan thì đã gửi Robert tới đó. Cũng không còn cách nào khác, Thẩm Húc Thần rất bận, Robert lại phải ăn thành nhiều bữa nhỏ, hắn căn bản không thể cứ cách vài tiếng lại trở về nhà cho Robert ăn được. Hơn nữa, nghĩ tới Robert thích nằm trong lòng Thần Thần như vậy, Trình Dĩ Hoa càng không muốn hai người bọn họ sớm chiều ở chung với nhau.
Hết cách, bản năng giống đực bảo vệ quyền lãnh thổ của Trình Dĩ Hoa vô cùng cường đại.
Trên cổ Robert đeo công cụ chuyển đổi tâm tình sủng vật, bởi vì đem gửi nuôi nên trước khi đem gửi, Thẩm Húc Thần đã tắt công năng đó đi, chính vì vậy mà người ngoài chỉ nghĩ rằng Robert chỉ đeo một cái vòng cổ cho thú cưng bình thường mà thôi. Ở trước mặt Thẩm Húc Thần, Robert vẫn thực ngoan. Không cần dùng dây xích hay lồng nhốt, Thẩm Húc Thần có thể trực tiếp bế Robert lên, điều chỉnh tư thế khiến nó cảm thấy thoải mái nhất, sau đó cùng Trình Dĩ Hoa đi về nhà.
Giống những cặp tình nhân bình thường khác, chỉ cần hai người sánh vai đi cùng nhau trên một con đường, cho dù cả hai không cần phải nói gì, cũng cảm thấy bầu không khí xung quanh vô cùng ấm áp.
“Mấy năm tới đây, em đừng lo lắng, ba mẹ sẽ đánh yểm hộ cho chúng ta. Bọn họ sẽ nói với người ngoài, đã nhờ cao tăng coi số mạng cho anh, anh không thích hợp cưới sớm, bởi vậy trước 35 tuổi sẽ chỉ tập trung vào công việc.” Trình Dĩ Hoa đột nhiên nói.
Cả nhà cụ nội, cũng chính là Trình gia ở thủ đô, ngoại trừ cụ nội, những người còn lại đều không có tư cách can thiệp vào hôn nhân của Trình Dĩ Hoa. Về phần Trình lão gia tử, tới tầm tuổi này của ông ấy, hầu như đều tin tưởng vào chuyện vận mệnh, bởi vậy lý do cao tăng đoán mệnh có thể hồ lộng cho qua.
Họ hàng bên Tần gia đều là phần tử tri thức, tuy không quá tin vào chuyện số mệnh gì đó nhưng bọn họ tương đối tôn trọng quyền riêng tư cá nhân. Đến Tần Ngọc là mẹ ruột còn không vội cưới vợ cho con trai thì người khác càng không có ý kiến gì. Còn về ông bà nội cũng chính là cha mẹ ruột của Trình Văn Hóa, đều có trình độ văn hóa không cao nhưng tính cách tương đối xởi lởi phóng khoáng, nếu cháu trai lớn không thích hợp cưới vợ sớm vậy thì không cưới cũng không sao. Bởi vậy Trình Dĩ Hoa có ít nhất 15 năm để chuẩn bị nền tảng cho hai người bọn họ. Chung quy, hiện tại hắn còn chưa tới 20.
Mà trong khoảng 15 năm tới, những chuyện bọn họ có thể làm vô cùng nhiều. Theo như lời Trình Dĩ Hoa, nếu như bọn họ trở thành tồn tại không thể thay thế ở bên cạnh đối phương thì người khác sao có thể can thiệp vào được?
Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười: “Cô chú thật là… tuyệt.” Ở xã hội nay, 35 tuổi còn độc thân cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Trình Dĩ Hoa mỉm cười theo: “Bọn họ… đích xác vẫn rất cường đại.”
Về tới nhà, Thẩm Húc Thần đặt Robert trên sô pha. Trình Dĩ Hoa bắt đầu tẩy rửa bát nước và bát ăn cho mèo. Thẩm Húc Thần do dự một chút nói: “Gần đây em có ý tưởng… vài năm sau ở Tây Nam bộ nước mình có một trận động đất mạnh không tưởng, số lượng người tử vong rất nhiều, tổn thất tài sản cực lớn. Sau khi tái sinh, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong đầu em. Ngay từ đầu, em không biết nên làm thế nào mới có thể cứu sống được đồng bào của mình. Dần dần, em có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì?” Trình Dĩ Hoa hỏi lại.
Thẩm Húc Thần tổ chức ngôn từ một chút nói: “Lúc đầu, suy nghĩ này còn chưa quá hoàn thiện, ví dụ như một tháng trước khi xảy ra động đất, liên tục gửi cảnh báo ở trên mạng… hoặc là, nếu như em có thể trở thành giám đốc một công ty, đến lúc đó tổ chức một hội diễn văn nghệ, thu hút dân chúng ở khu đó tới quảng trường trống trải xem buổi biểu diễn… nhưng tính khả thi không được cao lắm. Thế nhưng, em khẳng định không thể nói ra chuyện em trọng sinh được… hoặc là, cho dù có nói ra, người ta cũng sẽ nghĩ em bị bệnh thần kinh.”
Trình Dĩ Hoa gật đầu.
Thẩm Húc Thần tiếp tục: “Sau này, em nghĩ, nguyên nhân em biết tới trận động đất không thể nói, nhưng có thể biến nó có thể nói là tốt nhất. Nếu như chúng ta có thể phát minh ra dụng cụ cảnh báo động đất trước khi trận động đất phát sinh… nếu dùng khoa học để nói, cho dù bọn họ không tin em thì cũng nên tin tưởng khoa học.” Lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, dự báo động đất vẫn còn là một nan đề của cả thế giới, chưa có một quốc gia nào có thể dự báo chuẩn xác về những trận động đất mạnh. Thế nhưng, Thẩm Húc Thần sở hữu hệ thống thần kỳ! trong hệ thống có rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật vượt thời đại!
Trình Dĩ Hoa cũng có chút suy nghĩ.
Thẩm Húc Thần nghiêm túc nhìn Trình Dĩ Hoa nói: “Em tính sẽ làm nghiên cứu này…em đang đứng trên vai người khổng lồ, nhất định có thể nghiên cứu thành công.” Để phòng ngừa trận động đất gây ra thương vong vô số, nếu đến lúc đó nghiên cứu vẫn không thành công, cùng lắm thì cậu lại dùng thượng sách hoặc hạ sách. Nhưng hiện tại cậu muốn thử thượng sách trước.
“Anh có thể giúp em.” Trình Dĩ Hoa nói. Hắn luôn có hứng thú dày đặc với tất cả những thứ hắn không biết. Mà đặc biệt là đối với những thứ khoa học kỹ thuật vượt thời đại của Thẩm Húc Thần, hắn càng hiếu kỳ hơn tất thảy.
Thẩm Húc Thần đi tới trước mặt Trình Dĩ Hoa, ngồi xổm xuống, nói: “Anh đương nhiên phải giúp em. Em cần trí tuệ của anh.”
Được người trong lòng cần mình, khiến Trình Dĩ Hoa vô cùng sung sướng. Hắn nghiêng người tới gần, muốn làm gì đó, thì cái đuôi Robert lại quẫy qua quẫy lại giữa cả hai. Nếu không phải Trình Dĩ Hoa có phản ứng nhanh, phỏng chừng miệng hắn đã dính đầy lông mèo rồi. Trình Dĩ Hoa tựa như một người cha uy quyền bị thằng con hỗn láo khiêu chiến, tức giận trừng trừng mắt lườm Robert.
Robert không thèm để ý meo một tiếng. Meo meo, đủ rồi nhá, mấy người đừng có vừa cầm bát cơm của ta vừa nói chuyện yêu đương có được không, buông ngay cái bát cơm của ta xuống, ta còn đang chờ được ăn đây nè, meo.
Thấy Trình Dĩ Hoa và Robert lại giằng co với nhau, Thẩm Húc Thần nén cười, đặt cái bát cơm cho mèo xuống đất, sau đó kéo Trình Dĩ Hoa đứng dậy, hai người tới sô pha ngồi xuống. Thẩm Húc Thần tiếp tục câu chuyện lúc nãy: “Nếu chúng ta định làm nghiên cứu…thì chúng ta sẽ phải đổi nhà, sau đó thiết lập lại toàn bộ hệ thống an ninh một lần nữa.”
Bọn họ có rất nhiều bí mật, không thể để người ngoài biết được.
Trình Dĩ Hoa hỏi: “Vậy em có ý tưởng gì chưa?”
“Hiện tại, chúng ta có hai lựa chọn. Thứ nhất là tới Kinh Giao, mua một khu đất rộng ở gần đó, tự xây nhà. Thứ hai mua một căn nhà ở khu biệt thự cao cấp sau đó sửa chữa lại.” Thẩm Húc Thần hiển nhiên đã nghĩ xong: “Về sau, anh không thể tùy tiện rời khỏi thủ đô, bởi vậy chúng ta vẫn nên mua nhà ở thu đô.” Tự mình xây nhà thì càng có tâm ý hơn một chút nhưng như vậy lại không biết hàng xóm của mình sẽ là ai. Nếu mua nhà ở khu biệt thự cao cấp thì tính bảo mật sẽ càng cao hơn một chút, nhưng có thể sẽ không hợp ý mình, còn phải mất công trang hoàng lại toàn bộ.
Trình Dĩ Hoa phi thường là người thuộc phái hành động, nghe Thẩm Húc Thần nói xong, hắn trực tiếp quyết luôn: “Vậy mua nhà ở khu cao cấp trong thành phố đi, ở ẩn trong thành phố.”
Thấy Trình Dĩ Hoa đã quyết định, Thẩm Húc Thần lười biếng duỗi eo, nói: “Được, đều nghe theo anh. Đúng rồi, lần này anh được nghỉ mấy ngày? Lúc nào đi?”
“Thời gian ba, năm ngày đều có…” Trình Dĩ Hoa nói: “Mai anh đi học cùng em.”
“Huh?”
Trình Dĩ Hoa nói: “Anh thấy các cặp tình nhân khác đều như vậy, cùng đi học, cùng lên lớp, cùng tới thư viện, sau đó cùng đi ăn.”
“Đó đều là mấy cặp thích dính lấy nhau, còn chúng ta là nam nhân thành thục.” Thẩm Húc Thần miệng tiện nói. Nghĩ tới Trình Dĩ Hoa có lẽ đã tự trách vì anh ấy quá bận, Thẩm Húc Thần lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Con người em tương đối độc lập, tuy rằng anh không dành nhiều thời gian cho em nhưng em cảm thấy không sao cả. Trên thực tế, bình thường em cũng bề bộn nhiều việc. Chúng ta đã quyết định nghiêm túc sống cùng nhau, tiếp tục sống lâu dài là bình thường, căn bản không cần phải hâm mộ người khác ân ân ái ái.”
“Anh không phải nam nhân thành thục, anh vừa mới trưởng thành.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói.
Nghe Trình Dĩ Hoa nói như vậy, Thẩm Húc Thần chưa thể hiểu ra ý hắn ngay lập tức, cậu mờ mịt nhìn Trình Dĩ Hoa. Qua vài giây sau, Thẩm Húc Thần mới tỉnh ngộ, hỏi: “Ý anh là… anh muốn hưởng thụ cuộc sống yêu đương vườn trường?” Emma, không phải anh muộn tao sao?! Không phải anh trung nhị sao?! Sao có thể dễ dàng thống khoái thừa nhận mình còn chưa mọc đủ lông như thế, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Trình Dĩ Hoa gật gật đầu: “Thời gian chúng ta ở cạnh nhau so với các cặp tình nhân khác ít hơn rất nhiều. Chúng ta còn chưa từng chân chính hẹn hò nữa.”
Thẩm Húc Thần vỗ vỗ đùi mình, trêu đùa nói: “Hẹn hò không phải là thế sao… so với ra ngoài người chen người, còn không bằng ở nhà thân thiết. Nè, có muốn gối đầu lên đùi em không? Bình thường mỗi khi Robert nằm trên đùi em, dường như anh rất hâm mộ nó mà.”
Cảm giác vấn đề này rất xấu hổ có được không… kỳ thật, mỗi khi Trình ngây thơ đối mặt với Thẩm đùa giỡn lưu manh đều có một chút không quá thích ứng. Nhưng hắn vẫn dũng cảm nằm gối lên. Hán tử cao hơn 1m8 gần 1m9 như Trình Dĩ Hoa đương nhiên không thể cuộn tròn người nằm gọn trên đùi Thẩm Húc Thần được thế nhưng cũng không trở ngại hắn treo cả người mình lên người Thẩm Húc Thần, vai dựa vai, cánh tay kề cánh tay, tay cầm tay, mười ngón đan xen.
Thẩm Húc Thần cảm thấy mình có chút khát nước.
Trình Dĩ Hoa đầy mặt vô tội nhìn Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần vụng trộm nuốt nước bọt, nói: “Có muốn… có muốn em dạy anh cách hôn của người lớn không?” lời này vừa nói xong, mặt cậu lập tức nóng bừng lên như bị thiêu. Trong không khí tựa như có rất nhiều đóa hoa nở rộ. Cho dù là tay tình trường già đời thì khi đối mặt với người mình yêu thật lòng cũng sẽ trở nên khẩn trương vô thố như người mới yêu. Huống chi, Thẩm Húc Thần tuy là trùng sinh lão quỷ nhưng trong việc yêu đương hoàn toàn triệt để là một người mới. Cậu cảm thấy tim mình như sắp bay ra khỏi lồng ngực tới nơi.
Trình Dĩ Hoa đầy mặt vô tội nhìn Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần đưa đầu mình qua, tới khi hai đôi môi sắp chạm nhau, cậu tạm dừng một phần ba giây, tựa như cho Trình Dĩ Hoa cơ hội đào thoát cuối cùng. Sau đó, cậu rốt cuộc hôn lên. Đây là một nụ hôn rất tuyệt, cho dù cả hai đều còn rất vụng về. Thẩm Húc Thần vươn tay ra, bịt mắt Trình Dĩ Hoa sau đó cậu cũng nhắm mắt lại.
Trình Dĩ Hoa là người rất giỏi trong việc học tập. Rất nhanh hắn đã giành lại quyền chủ đạo, đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Thẩm Húc Thần cảm thấy mọi giác quan của mình đều được phóng đại, đặc biệt là thính lực. Tiếng hít thở dồn dập, tiếng tim đập kịch liệt… dường như đều như muốn bùng nổ ở bên tai cậu. Trong nháy mắt, thậm chí cậu cũng đã quên luôn giờ là sáng hay chiều.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu.
Hết chương 113
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Bá Tái Sinh
Chương 113: Ở ẩn trong thành phố
Chương 113: Ở ẩn trong thành phố