Tìm thám tử điều tra cũng cần mất một chút thời gian, trước khi có kết quả, Thẩm Húc Thần cũng không tính ôm thù hận vào lòng. Vẫn là câu nói kia, cuộc sống hiện tại của cậu đang rất tốt, không đáng vì một đám người… không bình thường mà hủy nhân sinh chính mình.
Nhưng điều đó cũng không đại diện cho việc cậu sẽ không trả thù. Cậu đang tạm thời ngủ đông. Cậu sẽ bắt lấy tật xấu của bọn họ sau đó để pháp luật phán xét bọn họ đi.
Rất nhanh đã tới ngày tổng duyệt trước ngày diễn ra tiệc tổ chức chào đón tân sinh viên, Thẩm Húc Thần là một người có tố chất tâm lý cường đại. Cho dù đã phát hiện ra một chút chân tướng chuyện đời trước, hơn nữa cũng thập phần không thích con người Tịch Viễn Chinh, nhưng khi đối mặt với hắn ta, cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.
Chỉ là bình tĩnh mà thôi, nhiều nhất là lịch sự mỉm cười, còn kêu Thẩm Húc Thần thân thiện với Tịch Viễn Chinh, đó là chuyện không thể.
Lúc tổng duyệt, Trình Dĩ Hoa vừa vặn có thời gian rảnh nên cũng tới tìm một chỗ dưới khán đài ngồi xem. Thẩm Húc Thần kết thúc vai trò làm MC, khi xuống dưới khán đài tìm Trình Dĩ Hoa cầu khen ngợi thì thấy một nữ sinh đang bám lấy Trình Dĩ Hoa nói chuyện. Cô gái kia tìm đủ đề tài để luyên tha luyên thuyên nhưng Trình Dĩ Hoa vẫn nhất mực im lặng. Thẩm Húc Thần đầu đầy hắc tuyến. Yah, vị cô nương này, cô tìm sai người rồi, soái ca cô coi trọng đã là người của tôi!
“Anh là sinh viên Quốc đại sao? Em thì không phải, hôm nay em tới xem bạn em… ha ha, bạn em nói, Quốc đại có rất nhiều soái ca chất lượng tốt, xem ra nó không lừa em!” cô gái hớn hở bắt chuyện.
“Anh cũng là tân sinh viên sao? Sẽ tham gia tiệc chào đón tối mai chứ? Anh đã chuẩn bị tiết mục gì? Có thể trộm nói cho em biết không? Em cảm thấy sinh viên Quốc đại đều rất có tài!” Cô gái tiếp tục luyên thuyên.
“Anh không thích nói chuyện à? Những nam sinh có cá tính đều không thích nói chuyện thì phải!” Cô gái vẫn tiếp tục kiên trì.
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé.”
Cô gái lập tức kích động vô cùng! Đều nói liệt nữ sợ triền lang, kỳ thật ngược lại cũng vậy thôi. Không ngờ vị huyễn khốc soái ca này cũng để ý tới mình, còn muốn kể chuyện cười cho mình nữa, trời ơi!!!! Không uổng công mình mặt dày bắt chuyện nãy giờ. Cô gái hưng phấn nói: “Được, anh kể đi, em nghe đây!”
Trình Dĩ Hoa tiếp tục mặt không biểu tình nói: “Trường tôi có một kẻ ngốc. Vì sao nói anh ta ngốc, vì anh ta đã đỗ đại học rồi còn bỏ ngang. Đại học đơn giản như vậy mà anh ta còn bỏ, thật khó tin. Cô nói xem có buồn cười không?” (Jer: 0.0 clgt?)
Cô gái sắc mặt cứng ngắc. Là một người cũng đã bỏ ngang việc học đại học, cô gái thật sự không cười nổi. Cô ha ha cười hai câu, ý đồ muốn lảng sang đề tài khác.
Trình Dĩ Hoa vẫn mặt không biểu tình nói: “Còn nữa, tôi không phải sinh viên Quốc đại, tôi là người nhà sinh viên Quốc đại.”
Đứng xem một màn này, Thẩm Húc Thần rốt cuộc đã hiểu vì sao dì Ngọc lại nói Trình Dĩ Hoa vô cùng khuyết thiếu phong độ thân sĩ. Chắc hẳn hiện tại trong lòng cô gái kia đang rất hận Trình Dĩ Hoa đi. Cậu nhịn cười, đợi sau khi cô gái kia đen mặt bỏ đi rồi, mới lại gần Trình Dĩ Hoa.
Thẩm Húc Thần đấm nhẹ lên vai Trình Dĩ Hoa một cái, nói: “Được lắm! Dám trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Trình Dĩ Hoa vẫn bộ dạng mặt không biểu tình: “Anh đã từng nghiên cứu qua về sắc mặt con người. Quan sát một buổi chiều, anh có thể khẳng định 100%, Tịch Viễn Chinh có hứng thú với em. Cho nên, người thực sự trêu hoa ghẹo nguyệt là em mới đúng.”
Thẩm Húc Thần vô tình nói: “Thứ nhất, em không cảm thấy hắn ta có hứng thú với em, bởi vì em chưa từng để ý tới hắn ta. Thứ hai, cứ cho là anh đúng, hắn ta có hứng thú với em thiệt thì sao?! Cũng có liên quan gì tới em đâu? Hắn để ý không phải con người em mà là bộ dạng bên ngoài… chỉ có anh mới hoàn toàn yêu cả con người em.”
Nam nhân một khi đã buồn nôn lên cũng rất lợi hại. Câu cuối cùng, Thẩm Húc Thần cố ý ghé sát vào tai Trình Dĩ Hoa thấp giọng thì thầm. Khi Thẩm Húc Thần nói chuyện, nhiệt khí phả lên tai Trình Dĩ Hoa khiến hắn ngứa ngáy lan tận vào trong tim.
Hai người đứng đối diện nhau khoảng ba giây, sau đó lại ngượng ngùng quay mặt đi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bữa tiệc chào đón tân sinh viên hoàn mỹ chấm dứt. Thân là MC chương trình, Thẩm Húc Thần thành công xoát đủ mặt trước toàn bộ sinh viên trong trường. Bình thường, các trường đại học vừa khai giảng cũng là lúc các câu lạc bộ bắt đầu tuyển sinh thành viên mới, nhưng bởi vì tân sinh viên Quốc đại vừa vào trường đã bị tống tới một nơi hoang dã phong bế tập quân huấn cả tháng trời, nên thời gian chiêu sinh bị đẩy lùi ra sau đó. Thẩm Húc Thần đã nhận được lời mời của mười mấy câu lạc bộ, cậu do dự một chút, suy xét tới thời gian sau này mình sẽ khá là bận rộn nên đã khéo léo từ chối toàn bộ.
Này cũng không có gì đáng tiếc, câu lạc bộ sinh viên mở ra là nơi để các sinh viên gặp gỡ giao lưu với nhau, nếu Thẩm Húc Thần có hứng thú với cái gì đều có thể luyện tập trong phòng tối, mà đối với ‘danh nhân trường học’ như cậu mà nói, muốn giao lưu cũng không nhất thiết phải gia nhập câu lạc bộ sinh viên. Ngược lại bởi vì Thẩm Húc Thần không thuộc về bất cứ câu lạc bộ nào nên mỗi khi câu lạc bộ có hoạt động nào đó đều có thể liên lạc với Thẩm Húc Thần, nếu Thẩm Húc Thần có thời gian rảnh, nói không chừng có thể tới viện trợ một tay!
Tháng thứ 2 sau khi khai giảng, Trình Dĩ Hoa cũng dần trở nên bận rộn hơn, không còn nhiều thời gian dán ở bên cạnh Thẩm Húc Thần nữa, may mà cả hai đều là nam nhân, Thẩm Húc Thần có thể hiểu cho sự bận rộn không ngừng nghỉ của Trình Dĩ Hoa. Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ*. Hơn nữa, bọn họ có nhẫn và vòng cổ được hệ thống tặng, cho dù Trình Dĩ Hoa có ở bất cứ đâu hay không thể dùng được điện thoại di động thì bọn họ vẫn có thể thông qua vòng cổ và nhân để nói chuyện với nhau. (*hai câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên của Tần Quán; dịch nghĩa: Hai mối tình đã thật sự là lâu dài / Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm)
Cho dù có bận rộn tới đâu, nhưng mỗi khi rời giường đều chúc nhau buổi sáng bình an. Sau đó, trước khi đi ngủ cũng sẽ chúc nhau ngủ ngon. Cho dù nhiều ngày liên tiếp bọn họ chỉ nói với nhau bốn câu này nhưng cả hai cũng không vì thế mà tức giận hay bất an. Năng lượng tình yêu quả nhiên là vĩ đại, trong mắt giáo sư hướng dẫn cho Trình Dĩ Hoa, thằng bé này mỗi ngày đều tràn ngập tinh thần nghênh đón một ngày mới, không hổ là học trò ưng ý nhất của ổng!
Thẩm Húc Thần quyết định sẽ lấy thật nhiều học vị, bởi vậy mỗi ngày lượng kiến thức thu nạp vô cùng nhiều. Không những thế, cậu còn phải bỏ ra một lượng lớn chất xám để lên kế hoạch, viết dự án, mời chào nhân tài mới về cho công ty thiết kế game online của Trình Dĩ Hoa. Cùng lúc đó còn phải theo kịp tiến độ sản xuất phim hoạt hình của Phó đạo diễn, để có thể tiến hành PR tuyên truyền tương ứng.
Ở khoảng cách gần nhất quan sát tiết tấu sinh hoạt của Thẩm nam thần, ba thằng bạn cùng phòng chỉ có thể cảm khái không thôi.
Có những người rõ ràng đã ưu tú hơn hẳn người thường vậy mà trong mỗi phương diện bọn họ còn nỗ lực cố gắng gấp mấy lần người thường… Bọn họ không trở thành thiên chi kiêu tử thì còn ai là thiên chi kiêu tử nữa?
Vì thế, dưới sự tác động của Thẩm Húc Thần, bầu không khí học tập của phòng này phi thường tốt. A, dù có chăm học tới mấy thì cũng không thể tránh khỏi việc trốn học, mà Âu Dương Húc cơ hồ trốn học phi thường lợi hại.
Đảo mắt đã tới mùa thu, mùa thu là mùa đẹp nhất 4 mùa trong năm của thủ đô. Nhớ Cố Vọng Thư từng nói muốn đi thăm quan Cố cung, Thẩm Húc Thần cố ý xem dự báo thời tiết, chọn một cuối tuần có thời tiết đẹp gọi điện thoại cho Cố Vọng Thư. Kết quả, Cố Vọng Thư bên kia ấp a ấp úng nói không rảnh.
Rada chị gái (con gái) khống của Thẩm Húc Thần lập tức hoạt động. Cậu bất động thanh sắc hỏi: “Duyệt Duyệt ra ngoài chơi với bạn cùng phòng hay đi cùng Lục Thấm Nhã?”
Tuy rằng Lục Thấm Nhã một lòng muốn thi Tỉnh đại nhưng cuối cùng lại được một trường đại học trên thủ đô gọi vào, tuy rằng không đỉnh bằng Hoa đại hay Quốc đại nhưng cũng không tệ. Điều đáng nói hơn là, Quân Khải Uy cũng không vào Tỉnh đại mà chọn một trường đại học ở Ngân Đô. Ngân Đô cách thủ đô không xa, có thể đi đi về về trong ngày.
Cố Vọng Thư khó được khi rầm rì hai tiếng nói: “Không phải đi cùng bọn họ… chị đi cùng Triệu Quân Dã. Lúc nghỉ hè, em đăng kí cho chị tham gia lớp Tán đả, chị cảm thấy chưa đã nghiền, Triệu Quân Dã vừa vặn am hiểu môn này nên chị đã bái anh ấy làm sư phụ! Mỗi cuối tuần, bọn chị đều hẹn gặp ở công viên, tìm một chỗ không người, rồi dạy chị các phương thức cận chiến.”
Nhớ tới Tán đả là do mình đăng kí cho Cố Vọng Thư luyện tập, vì sợ sau này Cố Vọng Thư đi làm sẽ gặp những trường hợp tranh chấp không đáng có… Thẩm Húc Thần ở trong lòng thầm vô lực ha ha hai tiếng. Ở các nhà khác, em vợ gì đó đều rất khó chơi, đổi lại nhà bọn họ, cậu là em vợ tương lại ngược lại đã vô tình trở thành hỗ trợ đắc lực cho Triệu Quân Dã… Vừa nghĩ vậy, cứ cảm thấy khó chịu đâu đó trong người, con gái nhà chúng tôi dễ gả đi như vậy sao?!
“Triệu Quân Dã thật sự rất tốt… lúc trước khi còn chưa lên đại học, chị vẫn viết thư cho anh ấy, anh ấy cũng đều nghiêm túc trả lời thư chị. Chị cảm thấy, nếu chúng ta có anh trai chắc cũng sẽ giống anh ấy vậy đó!” Cố Vọng Thư ngữ khí vui vẻ nói: “Đúng rồi, hay cuối tuần này, em cũng tới tham gia đi? Cũng đã lâu không gặp em rồi, rõ ràng trường chúng ta cách nhau không xa mà lại ít khi gặp được nhau. Từ nhỏ tới lớn chúng ta chưa từng tách ra lâu như vậy!”
Trong lòng Thẩm Húc Thần lập tức cân bằng trở lại. Hắc hắc, xem ra, Cố Vọng Thư vẫn chưa thông suốt!
Tuy là năm nhất nhưng chương trình học của Cố Vọng Thư đã dày đặc. Sinh viên y khoa đều là các thiên sứ gãy cánh, những thứ phải ghi nhớ gì đó phi thường phi thường nhiều. Hơn nữa, Cố Vọng Thư còn phải vượt qua chút chướng ngại tâm lý — để sinh viên năm nhất vừa bước vào trường có lá gan lớn một chút, nên việc khuân vác thi thể đều để bọn họ làm. Cho dù Cố Vọng Thư là Ngự tỷ cầm roi da nhưng hiện tại cô vẫn còn khá sợ hãi thi thể.
Đời trước Thẩm Húc Thần cũng học y, cậu cũng từng trải qua giai đoạn này, bởi vậy rất hiểu tâm lý Cố Vọng Thư lúc này, nên thường xuyên khuyến khích Cố Vọng Thư cố gắng thích ứng.
Bởi vì lịch học dày đặc nên dù trường hai chị em dù ở khá gần nhau, thậm chí căn nhà lúc trước chú Trâu Tề mua cho, bọn họ dứt khoát mua luôn cả tầng, nhưng cũng đã rất nhiều ngày hai chị em không gặp được nhau. Bọn họ đều không có thời gian hoặc là khi Thẩm Húc Thần rảnh thì Cố Vọng Thư lại bận và ngược lại.
Thẩm Húc Thần cũng có chút nhớ Cố Vọng Thư.
“Được, vậy cuối tuần này em sẽ chờ Duyệt Duyệt ở cổng phía Đông trường Duyệt Duyệt.” Thẩm Húc Thần nói.
Cố Vọng Thư rất cao hứng: “Được…đúng rồi, phòng chị có một mĩ nữ, bộ dạng rất xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, cô ấy muốn làm quen với em… có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề, lần sau chị sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Thẩm Húc Thần trêu đùa: “Nếu Duyệt Duyệt muốn làm bà mai, em đương nhiên có vấn đề. Bởi vì, em đã có người yêu.”
“Em nói gì? Chúng ta chỉ mới 1 tháng không gặp nhau chứ không phải 1 năm?!!! Em có bạn gái từ khi nào? Sao chị không biết? là bạn cùng cấp 3 của chúng ta sao? Hay là bạn đại học của em?” Cố Vọng Thư bắn liên thanh như súng máy ào ào tuôn ra một đống câu hỏi.
Thẩm Húc Thần cười nói: “Lúc nào gặp em sẽ nói cho Duyệt Duyệt biết. Tóm lại, không gạt Duyệt Duyệt, em thật sự đã có người yêu, em muốn ở cùng người đó suốt đời.”
Rõ ràng ngữ khí Thẩm Húc Thần không chút gợn sóng, nhưng Cố Vọng Thư hiểu rõ Thẩm Húc Thần lại cảm thấy ngữ khí giọng nói của em trai mình vô cùng nghiêm túc. Cố Vọng Thư nhịn không được mỉm cười: “Lúc trước chị luôn trộm nghĩ, em trai ưu tú của chị không biết sẽ tiện nghi cho cô gái may mắn nào…Bây giờ nghe em nói như vậy, chị cảm thấy hẳn là kiếp trước cô gái kia đã cứu cả dải ngân hà. Ha ha, nói thật, chị cảm thấy cạnh chị có ông nội còn có em như vậy, thật sự khiến chị về sau rất khó kiếm được bạn trai… Bởi vì, chị sẽ bất giác mà so sánh anh ta với em và ông nội, sau đó anh ta sẽ bị em và ông nội một kích tất sát!”
Nghe Cố Vọng Thư vui đùa, Thẩm Húc Thần cũng nhịn không được cười rộ lên. Duyệt Duyệt thân ái, hi vọng đến lúc đó, Duyệt Duyệt sẽ không bị “em dâu” mình dọa nhảy dựng.
Hết chương 108
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Bá Tái Sinh
Chương 108: Em dâu
Chương 108: Em dâu