Mấy ngày này, trên diễn đàn Tá Hữu võng có một topic luôn đứng top bình luận dó là: “818, Thủ khoa đại học Z tỉnh năm nay thực sự chói mù mắt người”. (818: tám nào tám nào, buôn chuyện bát quái nào)
Mở ra xem nội dung bài post, mọi người sẽ phát hiện lâu chủ (người mở topic) thật sự tận tâm, người này nhất định là fan não tàn của Thẩm Húc Thần. Bởi vì thông tin thật sự rất rất rất rất nhiều. Lầu 1, lâu chủ không nói lời vô nghĩa, đầu tiên up mấy bức ảnh chụp chân dung Thẩm Húc Thần, đều lấy từ các tài khoản vi ngôn, đẹp trai 3600 không góc chết. Theo như lời lâu chủ, rõ ràng có thể dùng mặt kiếm cơm thế mà cố tình cậu ấy lại dùng thành tích học tập tới ngược chết người, rất đáng ghét. Mấy bức ảnh đó cũng đã đủ khiến một đám người si mê la hét. (mỗi một lầu = 1 bài post hoặc cmt dưới bài chính trong diễn đàn)
Lầu 2, lâu chủ lưu loát cap lại thành tích điểm thi đại học của Thẩm Húc Thần. Lâu chủ dùng hẳn chữ đỏ in đâm viết hoa size to để biểu đạt tâm tình hâm mộ ghen tị hận của bản thân: THỦ KHOA ĐẠI HỌC ĐIỂM TỐI ĐA! ĐIỂM TỐI ĐA! Đây là cái khái niệm gì! Mấy người có biết đề toán năm nay khó thế nào không?! Các người có biết tốc độ bài nghe tiếng anh năm nay biến thái thế nào không?!
Lầu 3, lâu chủ đưa ra thành tích học tập cùng xếp hạng trong các kỳ thi hồi học trung học của Thẩm Húc Thần. Tuy rằng không tham gia thi robocon hay lắp ghép mô hình máy bay gì gì đó nhưng các kì thi vật lý cấp quốc gia đều có mặt cậu ấy! Thẩm Húc Thần đạt giải quốc gia, được cộng điểm thi đại học! Hơn nữa, Thẩm Húc Thần là con liệt sĩ, cậu ấy lại được cộng thêm 20 điểm trong kỳ thi đại học, nếu không phải kỳ thi đại học đặt hạn chế riêng cho các giải quốc gia thì tổng số điểm thi đại học của Thẩm Húc Thần có thể khủng bố tới mức nào?!
Lầu 4, lâu chủ up lên mấy cái link video, toàn bộ đều là các đoạn cắt của Thẩm Húc Thần trong cuộc thi tài năng trung học phổ thông. Lâu chủ thực có lương tâm tổng hợp, up link phi thường phi thường đầy đủ.
Lầu 5, lâu chủ dán thật nhiều ảnh chụp, đều là chụp các bài viết trên báo và tạp chí. Lâu chủ nói: Đó đều là các bài viết của Thẩm Húc Thần được đăng trên tạp chí và báo giấy mấy năm qua, lâu chủ sưu tập cũng không đủ toàn diện, nếu không sẽ phải chụp lại nhiều nhiều lắm. Lâu chủ nói, cảm giác Thẩm Húc Thần đã có thể phong Thần, ngu học như tôi chỉ có thể yên lặng khóc choáng trong wc. Sau đó, lâu chủ mới quăng link tài khoản vi ngôn của Thẩm Húc Thần.
Mọi người sau khi xem xong nội dung topic được phổ cập thông tin về sau đều trở thành fan não tàn của Thẩm Húc Thần, thi nhau tràn về tài khoản vi ngôn của Thẩm Húc Thần mà theo dõi. Các fan đã theo Thẩm Húc Thần từ lâu biết được topic đó lại kéo nhau ùa vào trong diễn đàn Tá Hữu võng bình luật. Vì thế, topic này nhanh chóng trở thành chủ đề hot nhất trong tuần.
Qua một ngày, lâu chủ lại trở về, up thêm một lầu thông tin mới. Lâu chủ up một link liên kết, nói đây là những tập phim trong 《 Trường kiếm hành hiệp 》 có sự tham gia của Thẩm Húc Thần làm vai diễn khách mời. Trời ạ, chỉ là một diễn viên không chuyên tham gia diễn vai phụ mà đã đẹp trai như thế, có còn cho các diễn viên khác đường sống nữa hay không?
Những lời này kỳ thật rất dễ gây war, tung hê Thẩm Húc Thần lại dìm những diễn viên khác xuống như vậy, không phải đang kích fan của các diễn viên khác trở thành antifan của cậu sao? Nhưng Thẩm Húc Thần đóng vai cổ trang không hề gây ra bất cứ một cảm giác gượng gạo nào, khi mọi người nhìn cậu, trong nháy mắt không còn một từ nào khác ngoài 2 từ “mỹ nhân”. Hơn nữa nhân vật Thẩm Húc Thần diễn lại vừa đáng thương vừa đáng trách thực sự gợi ra vô số người tới hoa si.
Chưa tới một ngày, trên mạng tuồn ra vô số video được cắt nối biên tập tỉ mỉ. Nội dung thế nào, mọi người đều tự đoán được.
Có một nick tên “Manh manh đát Bố Bố” thậm chí còn chạy tới dưới vi ngôn của Thẩm Húc Thần comment (cmt) nói: “Nơi này có một cái khổ bức chuẩn cẩu cuối cấp, cầu học thần phù hộ thi đại học năm nay đạt được thành tích cao.” Cmt này không hiểu sao được vô số người like và ủng hộ. Chuyện này còn trở thành một đề tài hot trên vi ngôn.
Vì thế, vi ngôn của Thẩm Húc Thần rất nhanh lại bị các cẩu năm cuối thi nhau đổ bộ vào cầu khấn, từ đó về sau trở thành một truyền kỳ cho các học sinh cuối cấp. Hàng năm đều có một đám cẩu cuối cấp đều chạy tới vi ngôn của Thẩm Húc Thần cầu khấn được học thần phù hộ thi đỗ đạt cao. Có người còn làm một tấm bùa may mắn viết tên Thẩm Húc Thần, mỗi lần đi thi hay kiểm tra đều lôi ra cầu khấn thậm chí còn mang theo người vào phòng thi.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này, hiện tại Thẩm Húc Thần đã trở thành niềm kiêu ngạo của Quốc đại.
Mọi người đều biết, là hai trường đại học đỉnh nhất Hoa quốc, Hoa đại và Quốc đại luôn ganh đua hơn thua với nhau, bởi vậy mà học sinh hai bên đều bắt đầu trở nên tương ái tương sát, hàng năm đều có vài cuộc đại chiến tinh phong huyết vũ trên diễn đàn trường. Đương nhiên, nguyên tắc chính của hai trường đại học này chính là, trường đối phương chỉ có thể để trường ta ức hiếp, nếu như có một trường nào dám lanh chanh bon chen vào 1 chân tuyệt đối sẽ bị song phương hợp tác đuổi giết tới tận chân trời góc bể.
Đặc biệt trong những mùa chiêu sinh, hai bên không từ thủ đoạn tranh đoạt người tài, hàng năm vào thời điểm này luôn diễn ra cuộc chiến cạnh tranh khốc liệt nhất giữa hai bên. Nhưng riêng năm nay, vô luận sinh viên Hoa đại có khiêu khích thế nào, Quốc đại đều lấy bất biến ứng vạn biến, vững vạng giữ lợi thế.
“Bọn tôi đã cướp được học sinh tốt nghiệp xuất sắc nhất trường trung học phụ thuộc trường các người, ha ha ha!” Hoa đại nói
“À, bọn tôi có Thẩm Húc Thần.” Quốc đại đáp.
“Năm nay trường bọn tôi mời được chuyên gia quốc tế XXX đầy quyền uy tới giao lưu nói chuyện, đó là một người vô cùng vĩ đại!” Hoa đại nói.
“À, bọn tôi có Thẩm Húc Thần.” Quốc đại đáp.
“Học sinh cũ ngôi sao của trường bọn tôi quay về hồi báo trường cũ, năm nay sẽ cho xây một tòa nhà thực nghiệm giá trị trăm ngàn đô!” Hoa đại nói.
“À, bọn tôi có Thẩm Húc Thần.” Quốc đại đáp.
…….
Tuy rằng đây chỉ mang tính chất vui đùa nhưng không thể không nói, Thẩm Húc Thần thật sự đã chiếm được vạn sự chú mục ở Quốc đại. Bởi vậy, giá trị danh vọng của cậu lại không ngừng được tăng lên, thậm chí lực ảnh hưởng cũng đã chậm rãi nhích đều đều cách điểm xuất phát được một khoảng nhỏ. Nhưng lực ảnh hưởng rất khó để tăng lên, với tốc tăng trưởng kiểu này chắc phải dùng kính lúp để soi may ra mới nhìn rõ. (Lực ảnh hưởng không có trị số cụ thể, chỉ có thanh tiến độ, trước mắt vẫn chưa biết có lợi ích gì.)
Trong kỳ nghỉ hè, bản thân Thẩm Húc Thần cũng không mấy chú ý tới cái đó. Cậu và Cố Vọng Thư về Phần Thủy trấn để thắp hương và quét mộ cho mẹ Khương Tiểu Nguyệt trước, rồi lại tới nghĩa trang liệt sĩ thắp hương quét mộ cho cha Lục Kiến Tinh. Sau đó, Cố Vọng Thư đi học Tán đả. Thẩm Húc Thần thì theo bác Thẩm Tư học piano.
Thẩm Tư không hề biết đời trước Thẩm Húc Thần đã từng học qua đàn dương cầm, đời này còn từng luyện tập trong phòng tối, nên vô cùng kinh ngạc với khả năng chơi đàn của cậu. Mà người trong nhà biết chuyện nhà mình nên mỗi khi bác Thẩm Tư khen cậu, Thẩm Húc Thần đều cảm thấy ngại ngùng, bởi vậy mà học piano càng dụng tâm lương khổ.
Thẩm Húc Thần đã lâu chưa liên hệ với Trình Dĩ Hoa. Đương nhiên không phải do bọn họ cãi nhau mà là vì trong kỳ nghỉ hè, Trình Dĩ Hoa phải tới địa phương bí mật nào đó thực tập, chỗ đó nghiêm cấm mang theo công cụ truyền tin. Vì thế, bọn họ đã cắt liên lạc một thời gian. May mà Thẩm Húc Thần không phải là một nữ sinh dính người, bằng không có một người bạn trai như Trình Dĩ Hoa hở tý liền mất tích không dấu vết thế này, căn bản vô pháp tạo cảm giác an toàn cho người ta.
Từ sau khi biết được tâm ý của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần cũng đã nhận rõ thuộc tính muộn tao của hắn. Là một lão quỷ trùng sinh, ở rất nhiều thời điểm Thẩm Húc Thần đều có thể bao dung Trình Dĩ Hoa, bởi vì cậu rất rõ ràng, Trình Dĩ Hoa thập phần để ý tới mình.
Có thể nói, trước khi gặp được Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa chưa từng lo lắng việc mình là người không bình thường, cậu cảm thấy không hề gì, cho dù bác sĩ tâm lý có nói cậu rất nguy hiểm đi chăng nữa, Trình Dĩ Hoa cũng không chút để tâm. Đối với Trình Dĩ Hoa mà nói, cái nhìn của đám người trần tục có liên quan gì tới cậu ta đâu? Hơn nữa, có đôi khi Trình Dĩ Hoa lại rất đắc ý, cậu cảm thấy mình có thể ngụy trang giống người bình thường, để cha mẹ không phải lo lắng về mình. Ai có thể phát hiện ra lớp vỏ ngụy trang của cậu có vấn đề?
Trình Dĩ Hoa cảm thấy tình yêu không hợp logic, nhưng cậu thật sự đã yêu một người. Mà yêu là một quá trình rơi rớt chỉ số thông minh. Trình Dĩ Hoa căn bản không thèm để ý cái nhìn người khác, thế nhưng ở trước mặt Thẩm Húc Thần, cậu lại không bàn quan được như vậy. Vì thế, nhiều khi Trình Dĩ Hoa sẽ theo bản năng cảm thấy, nếu như mình không yêu Thẩm Húc Thần giống như người bình thường, vậy liệu Thẩm Húc Thần có chạy trốn mình hay không? Cho nên, Trình Dĩ Hoa mới hướng tới đám phàm nhân vốn không được cậu để trong mắt học hỏi kinh nghiệm yêu đương. Cậu đọc rất nhiều loại sách, xem rất nhiều bộ phim, tóm lại có bất cứ cách nào có thể học hỏi là cậu đều tìm tới, từ đó rút ra kinh nghiệm cho bản thân, rồi xác định thế nào mới là hành vi yêu đương bình thường.
Dưới tình huống đó, Thẩm Húc Thần suy đoán, có lẽ ở một mức độ nào đó Trình Dĩ Hoa có thể đã… đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Có lẽ thật sự tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thế nên trong mắt Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa như vậy manh không chịu nổi.
Giữa tháng 8, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư lên thủ đô chuẩn bị nhập học. Bọn họ ở Trâu gia chơi nửa tháng, là tới lúc khai giảng.
Tuy rằng Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư đã có nhà riêng ở thủ đô (chính là căn nhà lúc trước chú Trâu Tề tặng, trên danh nghĩa nói là dùng tiền trợ cấp của Lục Kiến Tinh) nhưng bọn họ vẫn quyết định ở trong kí túc xá trường. Có nhà riêng thì vẫn là chuyện tốt, ít nhất hai chị em không cần phải tha lôi vali lớn vali nhỏ tới trường học. Ngày nhập học, Thẩm Húc Thần chỉ vách theo một cái balo, nhìn qua thập phần nhẹ nhàng tiêu sái.
Nhận bản đồ vườn trường cùng chìa khóa phòng, Thẩm Húc Thần thuận lợi tìm tới căn phòng kí túc mình sẽ ở. Khi cậu đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn đang chỉ huy mấy người thân của mình thu xếp đồ đạc: “Anh cả gấp gọn chăn để trên nóc tủ, hiện tại chưa cần dùng tới. Anh hai, lau sạch sẽ giường xong rồi mới trải chiếu. Nhóc con, em tới đây, làm xong phiếu nhập học chưa?”
Thẩm Húc Thần chủ động chào hỏi với nam sinh kia: “Xin chào, chắc chúng ta là bạn cùng phòng? Mình là Thẩm Húc Thần.”
Nam sinh cao lớn nheo mắt đánh giá Thẩm Húc Thần một cái: “Con mắt nào của cậu nhìn ra tôi là bạn cùng phòng cậu? Không phải tôi, mà là em trai tôi mới đúng. Nhóc con, lại đây, chào hỏi với bạn cùng phòng em đi.”
Một nam hài ngượng ngùng như tiểu bạch thỏ giơ móng vuốt lên vẫy vẫy nói: “Xin…xin chào, mình là Phương Duyên, Duyên trong duyên phận. Rất vui được quen biết cậu. Mình, mình biết cậu, cậu, cậu là thủ khoa đại học.”
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, nói câu xin lỗi với nam sinh cao lớn, sau đó vẫy vẫy tay với Phương Duyên: “Chào cậu. Nghe khẩu âm của cậu, cậu là người địa phương?”
“A, đúng vậy. A, cũng, cũng không hẳn như vậy, mình quê ở Kinh Giao.” Phương Duyên đáp.
“Em trai tôi tương đối hướng nội, về sau nhờ các cậu chiếu cố nó giùm tôi.” Nam sinh cao lớn nói. Anh ta vừa dứt lời, hai người anh cả và anh hai cũng tới chào hỏi với Thẩm Húc Thần, đều dùng ngữ khí chân thành nhờ Thẩm Húc Thần chiếu cố Phương Duyên nhà bọn họ. Anh cả, anh hai nhìn qua thực thành thật, phỏng chừng trình độ văn hóa không cao lắm.
“Đều chung phòng ngủ, mọi người cùng chiếu cố lẫn nhau.” Thẩm Húc Thần cười nói. Cậu nhìn nam sinh cao lớn hai cái, cười nói: “Anh từng tập gym sao, dáng người không tệ!”
“Chị, chị ấy là người mẫu, dáng người đương, đương nhiên đẹp.” Phương Duyên chen vào.
Thẩm Húc Thần có chút kinh ngạc, cậu thấy nam sinh này cao nhiều nhất cũng chỉ mét tám là cùng, tuy rằng không thấp nhưng khi đứng cùng với ba anh em, đúng là hạc giữa bầy gà, nhưng để làm người mẫu thì vẫn còn kém một chút. Theo như Thẩm Húc Thần biết, người mẫu nam bình thường ít nhất cũng phải từ 1m86 trở lên.
Nam sinh cao lớn nháy mắt với Thẩm Húc Thần một cái: “Coi như cậu có mắt.”
Thẩm Húc Thần trợn mắt há mồm.
Nam sinh cao lớn cười ha hả. Phương Duyên đứng một bên bất đắc dĩ khuyên bảo: “Chị đừng hù dọa người ta nữa.”
Chị? Thẩm Húc Thần liếc nhìn kiểu tóc cắt củn lủn, lại liếc qua ngũ quan soái khí, cuối cùng dừng ở lồng ngực phẳng lỳ của nam sinh cao lớn. Nhìn thế nào cũng không giống con gái a! Chẳng lẽ bây giờ người mẫu nữ không yêu cầu có ngực sao? Nếu phụ nữ còn có thể đẹp trai soái khí như vậy thì tính hương cong queo của mình hoàn toàn có thể cứu vớt lại một chút! Khụ, khụ, nói đùa, nói đùa thôi, trăm ngàn lần đừng để Trình Dĩ Hoa biết.
Nam sinh cao lớn vươn tay với Thẩm Húc Thần nói: “Làm quen một chút, Phương Trân, Trân trong trân châu. Là nữ 100%, tôi là chị gái của Phương Duyên, có cần xem chứng minh thư không?”
Thẩm Húc Thần có chút lúng túng bắt tay với Phương Trân: “Xin lỗi.”
“Không sao, tôi luôn bị nhận nhầm như vậy.” Phương Trân nháy mắt với Thẩm Húc Thần một cái.
Không bao lâu sau, hai thành viên còn lại trong phòng cũng đã tới. Một người tên Âu Dương Húc, là một nam sinh rất soái khí, tính cách phi thường hướng ngoại, hoàn toàn tương phản với Phương Duyên, nhưng nhìn qua có vẻ dễ ở chung. Người còn lại tên Hoắc Khải (huò kǎi), tên này mà đọc nhanh nghe chẳng khác gì đáng đời (Huógāi), là một thanh niên người Miêu, theo như lời anh ta nói thì vốn đã đi học muộn, kết quả còn phải học lại một năm, bởi vậy, anh ta lớn hơn bọn Thẩm Húc Thần khoảng ba, bốn tuổi, hoàn toàn xứng đáng với vị trí lão đại trong phòng.
Hết chương 92
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Bá Tái Sinh
Chương 92: Lên đại học
Chương 92: Lên đại học