Chỗ ngồi của Thẩm Húc Thần là vị trí thứ 2 từ dưới lên, ngồi cùng bàn cậu là Tưởng Hạo. Ngồi phía trước là Khương Nghệ và Tưởng Hương. Khương Nghệ là một nam sinh trắng nõn, luôn nói chuyện nhu mì nhỏ nhẹ. Tưởng Hương từ khi ngồi xuống đã bắt đầu ngẩn người. Đằng sau là Giang Sơn. Bởi vì trong lớp có 53 người, tất có sẽ có một người dư ra, mà thể hình Giang Sơn khá lớn, cô chủ nhiệm đơn giản xếp cậu ta một mình một chỗ ở cuối lớp.
Có thể ngồi cạnh Thẩm Húc Thần, Tưởng Hạo đặc biệt vui vẻ, nói: “Bài tập về sau đều nhờ ông cả!”
“Không thành vấn đề!” Thẩm Húc Thần biểu hiện thập phần hào phóng.
Cô Tống đứng trên bục giảng nhắc nhở rất nhiều công việc mà nhà trường an bài, cuối cùng nói: “Hai ngày tới, trường chúng ta sẽ tổ chức thi sát hạch, phòng thi đã dán trên bảng thông báo, các em nhớ chú ý số phòng thi của mình. Còn chuyện này nữa, dãy phòng thực nghiệm nằm ở khu giảng đường bên kia, nếu em nào bị phân tới đó thì nên tới đó trước cho quen đường, miễn cho lúc thi lại bị muộn. Giảng đường mới chính là khu phòng học này của chúng ta.”
Tin tức này vừa ban ra, phía dưới ồn ào kêu rên một mảnh.
“Các em đừng có kêu, tỉnh chúng ta là trọng điểm giáo dục, áp lực thi đại học vô cùng lớn, cho nên nhiệm vụ học tập thời phổ thông rất nặng nề. Về sau mỗi tháng đều có thi tháng để kiểm tra tình hình học hành của các em, các em phải chuẩn bị sẵn sàng. Được rồi, thời gian kế tiếp, các em theo trình tự chỗ ngồi lên bục tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân đi. Các em có thể viết tên mình lên bảng, để cho các bạn khác có thể nhớ kỹ. Còn chuyện cán bộ lớp, hy vọng các em có thể tự tiến cử bản thân, cán bộ lớp lâm thời do cả lớp bầu chọn.”
Thẩm Húc Thần nhớ rõ mọi người trong lớp, cho dù lúc đầu có chút ấn tượng mơ hồ nhưng sau khi mọi người tự giới thiệu, cậu cũng đã dần nhớ lại hết.
Đứng thứ nhất trong lớp là một nữ sinh tóc ngắn, tên Vạn Bảo Châu, là một cô bé tính cách vô cùng sáng sủa. Mọi người hiển nhiên cũng biết vị trí thứ nhất đại diện cho cái gì, chính là thành tích thi đầu vào của Vạn Bảo Châu tốt nhất lớp. Cho nên khi Vạn Bảo Châu nói muốn làm ủy viên học tập, cả lớp đều vỗ tay hoan nghênh, vì thế ủy viên học tập cứ thế định ra.
“Vương Khải Thư nhất định không cao hứng, nó bị một tiểu nha đầu hai lưng trèo lên đầu, chắc tức muốn chết. Thằng kia cực kỳ kiêu ngạo, vẫn luôn tỏ ra mình là thiên hạ đệ nhất. Tôi không thích nó.” Tưởng Hạo nhỏ giọng nói với Thẩm Húc Thần. Vương Khải Thư đứng thứ 2 toàn lớp, bề ngoài trông như một học trò ngoan ngoãn, nhưng kỳ thật làm người rất keo kiệt. Tống lão sư đề cử cậu ta làm cán sự môn toán của mình.
Tống Điềm tự ứng cử làm ủy viên kỷ luật. Nhỏ là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp. Đương nhiên, đây là cái nhìn của nhóm thẳng nam. Nhưng trong mắt Thẩm Húc Thần, vẫn là Tề Thanh Thư ưa nhìn hơn một chút.
Tống Điềm giống một cây ớt hiểm, diện mạo diễm lệ, dáng người phát dục vô cùng tốt, tính cách trương dương lại càng phát huy thêm thế mạnh. Còn Tề Thanh Thư lại giống như Tiểu Long Nữ, có vẻ đẹp theo kiểu cổ điển, khí chất phát ra cũng giống vậy. Ngoại trừ hai cô bé này ra, nữ sinh xinh đẹp trong lớp cũng không ít. Di Tương huyền xuất mỹ nhân, lời này quả thật không phải nói quá.
Hiện tại, nữ sinh xinh đẹp tự tiến cử trở thành ủy viên kỷ luật, các nam sinh thực sự vừa yêu vừa hận!
Ủy viên đời sống là nam sinh tên Tống Duệ Minh, bởi vì khi tự giới thiệu, cậu ta có nói “mình là một nam sinh rất cẩn thận” chữ ‘nam’ ngữ khí còn nhấn mạnh vô cùng. Tống lão sư mỉm cười để cậu ta làm ủy viên đời sống. Ủy viên đời sống chính là tay cầm chìa khóa, làm thủ quỹ chi tiêu đồ cho lớp, còn quản vệ sinh của lớp, phải là người vô cùng cẩn thận mới có thể đảm nhiệm.
Ủy viên văn nghệ là Hứa Mẫn Mân, lúc nói chuyện có chút tinh quái. Nữ sinh này rất biết ăn diện, tóc của nhỏ nhất định đã từng ép thẳng, tóc trời sinh không có khả năng thẳng tưng như vậy.
Tưởng Hạo lại nhỏ giọng bình luận: “Hứa Mẫn Mân này có chút giả tạo. Trước kia nhỏ từng là bạn thân của Tống Điềm, nhưng hiện tại bọn họ căn bản không thèm nhìn mặt nhau. Tôi thấy Tống Điềm tuy rằng có chút dữ dằn nhưng không giống loại người ngấm ngầm đâm sau lưng, cho nên nhất định nhỏ này có vấn đề.”
Thẩm Húc Thần câu được câu không nghe Tưởng Hạo phân tích, nhưng cũng không để mấy lời Tưởng Hạo nói ở trong lòng. Dùng ánh mắt người trưởng thành mà nhìn, con gái tuổi này thường có chút kiêu căng, nhưng dù có làm chuyện xấu gì thì cũng không đến mức bị người cường điệu áp đặt. Nhưng tính cách Tưởng Hạo yêu ghét phân minh cũng không tính là chuyện xấu.
Quân Khải Uy giống như trong trí nhớ của Thẩm Húc Thần trở thành ủy viên thể dục.
Tưởng Hương thực tàn khốc, nhỏ đứng trên bục, toàn bộ nội dung giới thiệu về bản thân chỉ vẻn vẹn có 7 chữ: “Chào mọi người, tớ là Tưởng Hương.” Vừa nói xong, nhỏ liền rời khỏi bục giảng. Bời vì nhỏ quá cá tính, cô Tống cũng không biết nên nói gì với nhỏ, chỉ có thể cười ha ha gọi bạn tiếp theo đi lên.
Đến phiên Tưởng Hạo, cậu ta tề mi lộng nhãn khoe khoang phong tình, cuối cùng khiến cả lớp cười vang như ý nguyện được bầu làm lớp trưởng, sau khi cậu ta trở về chỗ ngồi liền tới phiên Thẩm Húc Thần.
“Chào mọi người, tớ là Thẩm Húc Thần, Húc trong mặt trời mọc đằng đông, Thần trong tinh thần đại hải. Tớ rất vinh hạnh có thể trở thành một thành viên của lớp 6, cuộc sống học tập về sau, tớ hy vọng mọi người có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau lấy vinh quang về cho lớp 6. Cám ơn mọi người.” Thẩm Húc Thần tự giới thiệu khá ngắn gọn, cũng không nhắc tới mình yêu ghét cái gì, tính cách ra sao, chỉ xem như một lời giới thiệu quy củ máy móc. Nhưng bởi vì thường xuyên luyện thư pháp nên khi cậu viết tên mình lên bảng, từng chữ từng chữ phi thường ngay ngắn đẹp đẽ, hoàn toàn đối lập với dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Tưởng Hạo.
Cô chủ nhiệm tươi cười trêu đùa một câu: “Xem ra về sau không cần phát sầu người viết thông báo lên bảng rồi.”
Thẩm Húc Thần cười cười, ngữ khí ôn hòa nói: “Nếu viết chữ thì không thành vấn đề, nhưng em không vẽ đâu.”
“Vậy cũng được.” Tống lão sư nói.
Chờ mọi người trong lớp đều giới thiệu bản thân xong, xét thấy hôm sau còn có một kỳ thi sát hạch, hơn nữa trường học muốn các học sinh mau chóng tiến vào trạng thái học tập, Tống lão sư liền để cho mọi người tự học. Thẩm Húc Thần sau giờ tập trung tranh thủ tới văn phòng giáo viên, nộp học phí. Cậu vốn định nộp lúc chiều nhưng cậu tới quá muộn, cô chủ nhiệm đã khóa cửa đi mất.
Mãi cho tới 9h40’ tối, tiếng chuông vang lên, giờ tự học mới chấm dứt, mọi người lục tục rời khỏi lớp học, trở về phòng ngủ.
Trường học chia làm hai loại thời gian làm việc và nghỉ ngơi theo mùa, hiện tại đang theo giờ làm việc và nghỉ ngơi mùa hè. Thời gian tắt đèn buổi tối là 10h, sau khi tắt đèn không thể nói chuyện, sẽ có giáo viên đi tuần kiểm tra, thời gian dậy vào buổi sáng là 5h40’. Giữa trưa có nửa tiếng để nghỉ ngơi, có thể về phòng kí túc để ngủ.
Hôm sau là kì thi sát hạch, tuy rằng không phải lên lớp, nhưng trên cơ bản thời gian làm việc và nghỉ ngơi vẫn phải tuân thủ đúng giờ giấc, tất cả đều dậy lúc 5h40’, trong vòng 20p phải làm vệ sinh cá nhân hoàn tất và chạy tới sân thể dục. Làm xong thể dục cũng tới giờ đọc sáng buổi sáng. Giờ đọc sách kết thúc là tới giờ ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, mọi người không cần trở về lớp mà trực tiếp tới phòng thi của mình.
Lúc thi, mỗi người một bàn, mỗi phòng thi có hơn hai mươi thí sinh. Cố Vọng Thư thi ở phòng thứ hai. Thẩm Húc Thần thi ở phòng thứ 3. Hai ngày thi căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua, Thẩm Húc Thần cảm giác mình nghỉ hè vẫn thường xuyên ôn tập là quá chuẩn, mỗi môn thi đều làm bài rất tốt. Thi xong, Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư gặp nhau ở hành lang liền đứng tán gẫu một lát, Cố Vọng Thư thi cũng không tệ chút nào.
Ngày thứ 4 bắt đầu chính thức lên lớp.
Đúng rồi, khóa bọn Thẩm Húc Thần không có huấn luyện quân sự, bởi vì quân huấn năm ngoái, lớp 11 trường phổ thông bình thường có một học sinh chết đột ngột, thế cho nên năm nay các trường đều bị áp lực nặng nề, đơn giản đều hủy bỏ quân huấn đầu năm.
Chương trình học của lớp 10 rất nặng, kể cả các môn từ ngoại ngữ, toán, văn, lý, hóa, sinh, sử… thì có tất cả 9 môn chính. Ngoại trừ những môn đó, mỗi tuần còn có 3 tiết thể dục, một tiết tin học, một tiết âm nhạc, một tiết đọc sách. Thời gian buổi tối không phải lên lớp, toàn bộ đều là giờ tự học.
Tiết đầu tiên mỗi môn, các thầy cô đều không lựa chọn giảng bài mới, mà bọn họ dùng tiết đầu này để tâm sự với đám học trò, nói về tầm quang trọng của môn học cũng như cả 3 năm cấp 3, còn nói cả những yêu cầu của họ đối với môn của mình. Nếu thời gian còn thừa, bọn họ sẽ nhắc tới mấy đề tài đại loại như ước mơ tương lại hoặc các chủ đề cao cấp khác. Các thầy cô nói thực thư thái, mà học sinh ngồi dưới nghe cũng thấy thoải mái.
Ngoại trừ giáo viên địa lý.
Giáo viên địa lý là một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, nhìn qua hơi gầy, quần áo ăn mặc khá già dặn, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ. Khi cô bước vào lớp, tùy tay chỉ định một cán sự môn, rồi bắt đầu giảng bài luôn. Cô địa nói: “Trường học sắp xếp tiết dạy vô cùng bất hợp lý, môn địa kỳ này nặng như vậy, mà thời khóa biểu mỗi tuần chỉ có mấy tiết, cho nên chúng ta không thể lãng phí thời gian, hy vọng các em tập trung tư tưởng, bây giờ bắt đầu học luôn.”
“Cô giáo này nhìn qua thật đáng sợ.” Tưởng Hạo nhỏ giọng nói.
“Tôi cảm thấy… cô ấy cũng bình thường, yên tâm, cô ấy nhất định không hung dữ như chủ nhiệm lớp chúng ta.” Thẩm Húc Thần có kinh nghiệm kiếp trước, bình chân như vại mà nói.
Đến ngày thứ năm, bài thi sát hạch đã chấm xong, thậm chí còn vào điểm xong và trả bài thi cho học sinh, hiệu suất làm việc của các thầy cô chính là cao như vậy đấy! Bảng điểm của kỳ thi sát hạch cũng giống như lúc thi đầu vào, môn ngoại ngữ điểm tối đa là 100, điểm tối đa các môn khoa học tự nhiên là 180, chính trị và lịch sử mỗi môn điểm tối đa là 100, tổng điểm các môn là 730. Chắc là vì không muốn đả kích sự tích cực của đám học trò mà lúc chấm có chút nới lỏng.
Thẩm Húc Thần nhìn bài thi môn văn của mình, bài luận ngữ văn không ngờ được điểm tối đa. Viết văn giống như nửa đề xuất, lấy của người ta biến thành của mình, thêm thắt một chút thiếu sót sẽ thành hoàn hảo, không viên mãn cũng sẽ thành viên mãn. Thẩm Húc Thần lúc nghỉ hè đọc nhiều sách lúc này đây liền phát huy tác dụng, cậu lựa chọn sử dụng câu thơ của Lý Thương Ẩn để làm nổi bật lên đề bài đưa ra về 『 Tàn Hà Thính Vũ 』, lưu loát phân tích viết kín cả tờ giấy không còn một chỗ trống.
“Đệt, ông không phải người, ngữ văn thi được 147 điểm?!” Tưởng Hạo trộm liếc điểm thi của Thẩm Húc Thần, nhịn không được hét ầm lên: “Còn toán, tiếng anh đâu? Lôi ra hết xem, ông dứt khoát đả kích tôi luôn một lần cho xong đi!”
Toán học, tự nhiên điểm tối đa.
Tiếng anh, đương nhiên cũng tối đa.
Tưởng Hạo xùy xùy phẩy phẩy tay với Thẩm Húc Thần giống như đang xua vịt, nói: “Ông mau về hành tinh của ông đi, tôi không muốn làm bạn với người ngoài hành tinh!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Bá Tái Sinh
Chương 7: Thi sát hạch
Chương 7: Thi sát hạch