Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh Lưu Tích Tứ không có Ly Nghiêu, hai tròng mắt đã khóc đêm qua rất sưng, Lưu Tích Tứ không để ý, rửa mặt chải đầu xong tùy tiện ăn mấy thứ liền xuất phủ. Bảo quản gia nói cho Ly Nghiêu hắn đi chỗ thái tử ca ca.
Đến Đông cung, Lưu Tích Tứ sai người đi thông báo thái tử, hắn lại có chút vô thần nhìn huyết ngọc Ly Nghiêu đưa cho hắn. Một lát sau, Lưu Tích Tứ không đợi được thái tử, lại đợi được nhị ca.
“Xảy ra chuyện gì?” Hai tròng mắt Lam Vận Vanh buồn ngủ sau khi nhìn thấy hai mắt Lưu Tích Tứ khóc sưng lên, trở nên sắc bén.
“Nhị ca…” Lưu Tích Tứ mếu máo, từ trong tay áo lấy ra lá thư đêm qua hắn nhận được đưa tới, khẩu khí có phần nghẹn ngào nói, “Ngươi xem xem, đêm qua người của ta gửi tới cho ta.”
Lam Vận Vanh mở thư ra, sau khi xem xong, trên mặt lại không có vẻ kinh ngạc, Lưu Tích Tứ thấy thế bất mãn kêu lên: “Ngươi đã sớm biết, có phải hay không? Không chỉ ngươi, thái tử ca ca, phụ hoàng cùng phụ vương, đều biết, có phải hay không?!”
“Phải” Lam Vận Vanh bỏ thư vào trong chậu than thiêu hủy, bình tĩnh trả lời.
“Vì sao không nói cho ta biết? Vì sao phải gạt ta?! Nếu không phải… Nếu không phải ta phái người, các ngươi còn muốn giấu giếm ta đến khi nào?” Lưu Tích Tứ cảm xúc kích động đi đến trước mặt nhị ca, đánh vào Lam Vận Vanh.
Lam Vận Vanh mặc hắn phát tiết, Lưu Tích Tứ đánh mệt ngồi xổm trên mặt đất, khóc lên: “Vì sao phải gạt ta?”
Một bàn tay kéo Lưu Tích Tứ đến, ôm hắn đi tới trước ghế mềm, đúng là thái tử Lưu Vận Tranh, thấy y đã trở lại, Lam Vận Vanh ngáp một cái nằm lên trường kỷ.
“Tích Tứ, nói cho ngươi thì như thế nào? Ly Nghiêu kia bất quá là người ngươi nhất thời ham mới mẻ, hay là ngươi thật sự thích hắn?” Trong mắt thái tử Lưu Vận Tranh lộ ra sắc bén, khẩu khí lạnh lùng cứng rắn, mặc cho Lưu Tích Tứ một cước đá qua.
“Ai nói ta là ham mới mẻ? Ta thích hắn!”
Lưu Vận Tranh nở nụ cười khó có được, lau lệ trên mặt Lưu Tích nói: “Tích Tứ, cái này phải trách ngươi, ngươi chưa bao giờ nói cho ta, ngươi thích hắn, ta đương nhiên sẽ không để bụng chuyện của hắn.”
“Thái tử ca ca, ngươi từ lúc nào trở nên gian trá giống như ta?” Lưu Tích Tứ bất mãn lau nước mắt của mình lên người đại ca, còn cố ý cũng bôi mồ hôi trên tay ra, để trả thù đại ca khi dễ mình.
“Hừ! Còn không biết là ai sau khi Hãn Triệt bị phụ thân đưa đi, không giúp ta nói chuyện.” Lưu Vận Tranh ở trước mặt thân huynh đệ có thêm vài phần nhân khí.
“Ai bảo ngươi và nhị ca mỗi ngày đều khi dễ Hãn Triệt, ta đương nhiên phải giúp Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ hít sâu mấy cái, “Chuyện này, các ngươi biết từ khi nào?”
“Chỉ sớm hơn ngươi một tháng.” Lưu Vận Tranh đổi thái tử phục đã bị dơ, thần thái cũng khôi phục nghiêm khắc thường ngày, “Tích Tứ, phụ thân có thai, thân mình hoàng gia gia cũng là ngày càng tệ, chuyện Ly Nghiêu đã là như vậy, cho dù ngươi khóc ngươi nháo, cũng vô dụng. Hiện giờ, ngươi vẫn là nên thành thành thật thật mà ở trong kinh, đừng làm cho lão nhân gia trong cung bận tâm vì ngươi.”
“Không có cách nào sao? Chẳng lẽ, thực để hắn bị khối ngọc nắm lấy?” Lưu Tích Tứ thương tâm hỏi.
Lam Vận Vanh lắc đầu, mệt mỏi nói: “Phương bắc cách Huệ Diệu quá xa, lại là nơi hoang dã, lần này nếu không phải vì ngươi, phụ hoàng cũng sẽ không bảo ta đi tra thân thế hắn. Hắn ở phương bắc cũng coi là một nhân vật, mẫu thân là vu nữ của ‘Quan Tử tộc’, phụ thân Ly Thiên, là giáo chủ Ly giáo, nghe nói là bị Ly Nghiêu giết. Nhân quả bên trong này, người của ta cũng tra không ra, chỉ biết khối huyết ngọc hắn đưa cho ngươi kia đúng là tín vật của giáo chủ Ly giáo, không chỉ có lợi rất lớn đối với thân thể, lại là bảo vật luyện công người khó có được. Sau khi sinh Ly Nghiêu, Ly Thiên liền đem ngọc này cho hắn, mọi người Ly giáo đều rõ, ngọc vỡ, Ly Nghiêu cũng không sống được, về phần rốt cuộc là vì sao, cái này có lẽ phải hỏi bản thân Ly Nghiêu. Đây là bí mật trước đây lúc Ly Nghiêu giết Ly Thiên, Ly Thiên nói ra. trước khi lâm chung Bất quá sau khi Ly Nghiêu giết chết Ly Thiên không lâu cũng rời khỏi Ly giáo.”
“Vì sao không tự mình đi hỏi Ly Nghiêu?” Lưu Vận Tranh hỏi.
Lưu Tích Tứ cẩn thận vuốt huyết ngọc trong tay, thấp giọng nói: “Ta không hỏi, hắn lúc mỗi lần nghĩ muốn nói cho ta biết, ta đều cảm thấy tim hắn đang chảy máu, cho nên ta không hỏi, ta sẽ tự làm rõ.”
“Tích Tứ, vậy tùy ý ngươi, ta cùng Vận Vanh sẽ giúp đỡ ngươi tra, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không thể làm ẩu, không thể để cho chính mình rơi vào nơi nguy hiểm.” Lưu Vận Tranh nghiêm túc căn dặn.
Lưu Tích Tứ trừng hắn một cái, chu miệng lên: “Ta chính là ngoan nhất, làm sao làm ẩu, đến là thái tử ca ca cùng nhị ca, mới là làm ẩu chứ.” Nói xong cười khẽ, nước mắt Lưu Tích Tứ lại rơi xuống.
“Nghe nói công phu Ly Nghiêu kia không tầm thường, người cũng tà khí, bộ dạng ngươi thế này, hắn cũng không sinh nghi?” Lưu Vận Tranh tiếp tục giúp Lưu Tích Tứ lau nước mắt, thấy nước mắt Lưu Tích Tứ, ánh mắt Lưu Vận Tranh có chút mơ hồ, hắn nghĩ tới nước mắt người kia, nước mắt ấy, khiến cho hắn đau.
“Ta nói cho hắn con ngựa ta nuôi chết già.”
Tay Lưu Vận Tranh uống trà dừng lại, hỏi, “Hắn tin?”
“Vì sao không tin?” Lưu Tích Tứ thu lại huyết ngọc, “Lời của ta, hắn cho tới bây giờ đều tin.” Lúc nói câu này, trong lời nói Lưu Tích Tứ mang theo ngọt ngào hắn cũng không nhận ra.
“Theo ta thấy Ly Nghiêu kia cũng không phải cái người thông minh gì.” Lam Vận Vanh ngáp nói một câu, lập tức nhận được cái gật đầu phụ họa của Lưu Vận Tranh.
“Chậc, hai người các ngươi thì thông minh? Hãn Triệt nói với các ngươi cái gì, các ngươi cũng không tin?” Lưu Tích Tứ một bước cũng bác lại, hài lòng chứng kiến vẻ mặt hai người thay đổi.
Không đấu võ mồm nữa, Lưu Tích Tứ nghiêm túc nói: “Thái tử ca ca, thủ hạ ta sắp tới có hỉ sự, ta muốn chọn cho hắn mấy thứ, chỗ ta không có thứ thích hợp, khố phòng của ngươi cho ta chọn chọn.”
“Tùy ngươi, thích cái gì thì cứ đem đi đi.” Thấy Lưu Tích Tứ không sao, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cũng không quản hắn, ra khỏi Đông cung. Lưu Tích Tứ ước chừng chọn hai canh giờ, mới chọn được thứ mình hài lòng.
………
Hồi phủ, biết được Ly Nghiêu đã trở lại rồi, Lưu Tích Tứ giao đồ đã chọn xong cho Vương Thuận nhi, cũng dặn dò mấy câu, quay về Thanh Liễu cư. Ly Nghiêu đã chờ hắn ở cửa, trông thấy dáng vẻ của hắn, Ly Nghiêu lộ ra vẻ rất không cao hứng.
“Vừa khóc?” Tự nhiên ôm lấy người, Ly Nghiêu vuốt hai tròng mắt vẫn sưng của Lưu Tích Tứ.
“Ngươi đi đâu vậy? Sao sáng sớm đã không thấy người?” Gặp lại Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ đã có rất nhiều tình cảm khác.
Ly Nghiêu ôm Lưu Tích Tứ đi tới chuồng ngựa, “Sáng nay đi chợ phiên chọn cho ngươi con ngựa, ngươi nhìn xem, có thích?”
Lưu Tích Tứ nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Ly Nghiêu, hai tròng mắt lại ướt, “Nếu không đẹp mắt, ta cũng không cần.”
“Được.”
Khi Lưu Tích Tứ nhìn thấy con ngựa toàn thân ngăm đen, trên trán có một nhúm lông trắng trong chuồng kia, kéo cổ Ly Nghiêu xuống ngay trước mặt mọi người cho Ly Nghiêu một nụ hôn sâu, Ly Nghiêu không khách khí nhận lấy chủ động Lưu Tích Tứ khó có được.
“Ly Nghiêu, ngươi có từng dùng chiêu này lấy niềm vui cho người khác?” Biết rõ đối phương chưa từng, Lưu Tích Tứ vẫn hỏi.
“Ngoại trừ Hiển thân vương, ta còn đi lấy niềm vui cho ai?” Lời của Ly Nghiêu khiến cho Lưu Tích Tứ cực kỳ dễ chịu, cũng khiến cho Lưu Tích Tứ hạ xuống quyết định gì đó.
………
Nhìn người quỳ gối trước mặt mình, Lưu Tích Tứ cũng không quan tâm chút nào mà ăn hạt dưa, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu với Ly Nghiêu, thấy thời gian không tệ lắm, Lưu Tích Tứ mới mở miệng: “Lão Nhất, ngươi đây là có ý gì? Bổn vương ghét nhất bị người khác không có việc gì cũng quỳ gối trước mặt bổn vương, còn là quỳ quỳ một đêm, bổn vương còn chưa có chết đâu, vái sớm như vậy a.”
“Thuộc hạ không dám, thỉnh vương gia thành toàn.” Lão Nhất dập đầu, nhưng vẫn là không đứng dậy.
“Thành toàn cái gì? Chính là coi trọng nha đầu nhà ai, không dám mở miệng, để bổn vương đi cầu hôn cho ngươi?” Lưu Tích Tứ hơi có vẻ khó khăn nói, “Lão Nhất, ngươi chính là ám vệ của bổn vương, chuyện thành gia này ngươi chớ có nghĩ, trừ phi ngươi sau này không làm ám vệ của bổn vương nữa, hoặc có người thay vị trí của ngươi. Nhưng việc này bổn vương không thể làm chủ, ngươi phải đi tìm Vanh vương gia, dù sao ngươi là người hắn đưa đến chỗ bổn vương.”
Lão Nhất cúi đầu, không trông thấy Lưu Tích Tứ cười đã sắp nhịn không nổi, Ly Nghiêu thì tâm tình thả lỏng cùng Lưu Tích Tứ xem trò vui.
“Vương gia… Thuộc hạ… muốn chuộc thân cho Liên Y.”
“Ngươi nói cái gì? Bổn vương không có nghe rõ.” Lưu Tích Tứ thực “kinh ngạc”.
“Thuộc hạ… muốn chuộc thân cho Liên Y.” Lão Nhất lại dập đầu lần nữa.
“Nha, bổn vương cứ tưởng đại sự gì đấy chứ, cái này dễ thôi, khế bán thân của Liên Y vừa lúc ở trong tay bổn vương.” Ngay trước mặt lão Nhất, Lưu Tích Tứ cuối cùng lấy ra khế bán thân của Liên Y, hai tròng mắt lão Nhất lộ ở ngoài miếng vải đen hí lên, cảm giác chính mình bị người bóc vỏ.
“Ngươi đây là ánh mắt gì,” Lưu Tích Tứ trừng mắt một cái, “Đổi ý cứ việc nói thẳng, dù sao Liên Y nếu được người bên ngoài coi trọng, bạc này chính là bổn vương kiếm, bổn vương còn nghĩ người của mình thôi, giá này liền thấp chút xuống cho thoả đáng, nhưng nhìn ngươi như vậy, bổn vương lại không muốn bán.” Nói xong, Lưu Tích Tứ liền muốn lấy về, kết quả lão Nhất nhảy lên, đoạt lấy khế ước bán thân, lại quỳ xuống đất, tất cả động tác làm liền một mạch, đến mức làm Lưu Tích Tứ hoảng sợ.
“Vương gia nếu đã đáp ứng, tuyệt đối không thể nuốt lời.” Lão Nhất không mảy may sợ Lưu Tích Tứ giáng tội, mà hắn cũng dám chắc mình bị vương gia đùa bỡn.
“Hừ, bổn vương thật sự là tính tình quá tốt, cho một đám các ngươi đều trèo lên trên đầu bổn vương.” Lưu Tích Tứ nổi giận nói, còn liếc mắt Ly Nghiêu, chìa tay nói với lão Nhất, “Một ngàn lượng bạc.” Đây rõ là công phu sư tử ngoạm.
Lão Nhất sửng sốt, lạnh lùng quan sát từ trong ngực lấy ra mấy tấm ngân phiếu giao cho Lưu Tích Tứ, đợi sau khi Lưu Tích Tứ nhận lấy, lão Nhất lấy ra khế bán thân vận công trên tay, tờ giấy trói buộc Liên Y biến thành từng mảnh vụn.
“Ha ha, lão Nhất ơi, lão Nhất, một ngàn lượng này cũng xem như là tất cả gia sản của ngươi đi.” Lưu Tích Tứ cười đến hớn hở, ánh mắt lão Nhất lại có vẻ bình tĩnh, nói, “Một ngàn lượng, mua tự do của hắn, đáng giá.”
“Ai, đáng tiếc a… Liên Y kia dù cho hôm nay được ngươi chuộc, sau này sợ rằng còn bị kẻ khác bán đi. Ngoại trừ bản lĩnh hầu hạ nam nhân, hắn còn có thể làm gì? Ngươi chuộc hắn, đã nghĩ tới hắn sau này nên sống như thế nào?” Cầm ngân phiếu xem như quạt giấy, Lưu Tích Tứ vừa tiếc hận vừa cười trên nỗi đau của người khác.
“Không nhọc vương gia lo lắng.” Yên lặng một hồi, lão Nhất trả lời, sau đó, người chợt lóe lên rời khỏi viện của Lưu Tích Tứ.
Lưu Tích Tứ cười ngã vào trong lòng Ly Nghiêu, hỏi, “Ngươi nói một ngàn lượng bạc này… Liên Y có ngốc nghếch mà trả lại cho lão Nhất?”
“Bọn họ đã cùng một chỗ, vật ngoài thân này còn phân chia cái gì?” Ly Nghiêu cũng không quan tâm, hắn cảm giác thái độ Lưu Tích Tứ đối với hắn thay đổi, hắn không nghĩ ra là vì sao, nhưng điều này với hắn mà nói là một chuyện tốt.
“Ly Nghiêu… Ngày mai ta phải ở trong cung cả ngày, lúc cơm chiều trở về, ngươi đến thẳng thuyền phường đi, buổi tối chúng ta qua đêm ở đằng kia, ta muốn ăn cá tươi.”
“Được.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hồng Phúc Dao
Chương 19
Chương 19