DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Nhật Triền Miên
Chương 101

Tô Tĩnh trừng lớn mắt, lửa giận phừng phừng trong dạ, chết tiệt, lần đầu tiên y tự nguyện hiến dâng lại bị từ chối, tên Lâm Thiên Long này có phải nam nhân hay không, thiếu niên mĩ miều ngon miệng đứng ngay trước mặt, hắn lại chỉ hôn mỗi trán.

Ngay lúc y không kiềm chế được tính động thủ, thì liền phát hiện một thân ảnh bạch sách đang bay về phía này.

“Liễu Dịch Trần?” Lâm Thiên Long trông thấy Liễu Dịch Trần thì vô cùng kinh ngạc, không phải y nói hôm nay cần đến nha môn làm việc sao? Vì lẽ gì lại tìm tới đây?

Liễu Dịch Trần cười như không cười nhìn Tô Tĩnh, Tô Tĩnh liền ra vẻ một “tình nhân” ghen tuông hoàn mĩ, tức giận nhìn lại y, tựa như bị y phá hỏng chuyện tốt nào đó.

“Ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi lúc nào cũng kè kè canh chừng Lâm đại ca sao?”

Miệng lưỡi Tô Tĩnh vô cùng linh hoạt, y tin rằng, không một người đàn ông nào lại chịu được việc bị người khác giám sát, cho dù đối phương có là phu nhân của mình đi chăng nữa.

“Tránh ra.” Liễu Dịch Trần lười biếng phun ra hai chữ.

Tô Tĩnh tức nghẹn họng. Y cắn môi, ra vẻ ai oán.

“Ta biết mình không sánh bằng ngươi… Lâm đại ca chỉ thích mỗi mình ngươi, thế nhưng ngươi quản nhiều chuyện quá rồi đấy, lẽ nào Lâm đại ca hôn tạm biệt ta thôi ngươi cũng phải xen vào?”

Thoáng chốc, ánh mắt Liễu Dịch Trần sắc tựa đao, lạnh lùng nhìn Tô Tĩnh chằm chằm.

Tô Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình tựa như chuột bị mèo nhắm trúng, mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng.

Liễu Dịch Trần đảo mắt, ánh nhìn dành cho Lâm Thiên Long có vài phần nguy hiểm, nhưng mặt lại nở nụ cười ưu nhã: “Ngươi muốn hôn y?”

Lâm Thiên Long đột nhiên rùng mình một cái, Tô Tĩnh đứng motoj bên lại chọc bị gậy: “Lâm đại ca chẳng qua chỉ hôn ta một chút mà thôi.”

Nục cười trên mặt Liễu Dịch Trần càng sâu, trong mắt tự như ngưng kết hàng băng ngàn năm, băng lãnh dị thường.

“Ta chỉ hôn trán đệ ấy thôi.” Lâm Thiên Long chỉ thấy đại sự không xong, vội vàng giải thích.

Liễu Dịch Trần lúc này mới tạm lui nộ hỏa, thế nhưng vẫn nhìn Tô Tĩnh chòng chọc một cách đầy nguy hiểm, cười mà rằng:

“Tiểu đệ đệ, người nhà đệ có từng nói cho đệ hay — đồ của người khác, không được tùy tiện động vào không? Bằng không, mất mạng như chơi đó.” Nói xong thì sát khí đã văng ra tứ phía.

Tô Tĩnh ngốc lăng đứng tại chỗ, không dám cử động, y không ngờ rằng, Liễu Dịch Trần nhìn có vẻ ôn văn nho nhã, lại có thể sinh ra sát khí cường liệt đến vậy, ngay đến sư phụ cũng chưa từng khiến y có cảm giác khủng bố như vậy. Tuy công phu của y không tồi, thế nhưng đói mặt với sát khí nồng nặc thế này, vẫn cảm thấy bản thân không có cửa thắng.

“Về sau… cách xa hắn một chút.” Lạnh lùng nói hết câu, sát khí quanh người Liễu Dịch Trần như bị quét sạch, quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Long cũng bị sát khí làm cho ngốc lăng tại chỗ, lòng không khỏi tức giận nan bình.

Nhanh chóng bước lại, một tay ôm chặt lấy hông hắn, hung hăng hôn môi hắn, đầu lưỡi đảo loạn, cho đến lúc Lâm Thiên Long nghẹn thở đến suýt ngất đi mới thả hắn ra.

“Khử trùng.” Nhẹ nhàng ném ra hai chữ, Liễu Dịch Trần kéo Lâm Thiên Long còn mơ mơ hồ hồ quay người rời đi, cũng chẳng thèm nhìn Tô Tĩnh lấy một cái.

Tô Tĩnh vẫn đứng yên tại chỗ, lưng áo bị mồ hôi thấm ướt đẫm, y đột nhiên phát hiện, võ lâm trung nguyên này có vẻ không vô dụng như y tưởng tượng… ít nhất, cái người ban nãy… y thực sự không dám chọc vào thêm lần nữa…

“Ngươi hôn y rồi hả?” Liễ Dịch Trần đầy vẻ bất mãn nói. Giờ phút này, hai người đang trên đường về thành.

“… chỉ hôn trán thôi mà.” Lâm Thiên Long vẫn chưa định thần lại trước sát khí cực đại ban nãy, trả lời theo phản xạ.

“Vậy cũng tính là hôn rồi.” Mắt Liễu Dịch Trần lóe lên tia nguy hiểm.

“…” Lâm Thiên Long hết nói nổi.

“Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, ta sẽ trói ngươi trên giường, ngày ngày chơi ngươi đến khi không xuống được giường thì thôi.” Liễu Dịch Trần uy hiếp.

Lâm Thiên Long bất lực nhìn y, tựa như đang kháng nghị đối phương không nói lý lẽ, nhưng sau cùng vẫn bị vẻ nghiêm túc của Liễu Dịch Trần đánh bại.

“… Bộ ngươi tưởng ngày nào cũng có người bị đui mắt sao?” Lâm Thiên Long thì thào.

“Ngươi nói gì?” Liễu Dịch Trần đương nhiên không bỏ qua lời ban nãy của Lâm Thiên Long.

“Ta nói tốt thôi, ngươi tốt nhất chơi ta không xuống được giường luôn đi.” Lâm Thiên Long đảo mắt, cá tên này đúng là máu ghen nồng nặc.

“Là ngươi nói đấy nhé…” Mắt phượng híp lại, phóng ra tia nhìn có thể xem là hưng phấn. Kéo Lâm Thiên Long lẩn và một rừng cây ven đường.

Lâm Thiên Long chỉ thấy nổi hết da gà, mắt thấy Liễu Dịch Trần đi sâu vào trong rừng, cuối cùng thậm chí còn có chút vội vàng mà khiêng mình lên dùng khinh công bay đi, lòng không khỏi thầm nhủ, tên này chắc không định làm thật chứ…

“Này, ngươi… không định…” Còn chưa nói hết lời, đã bị Liễu Dịch Trần thả xuống, còn chưa đứng bước, lảo đảo lùi về sau hai bước, lưng liền chạm vào một gốc đại thụ.

“Này…” Môi bị khoát chặt, hai cơ thể dán chặt tại một chỗ, Lâm Thiên Long có thể cảm nhận rõ ràng một thứ nóng rực giữa hai chân mình.

“Thiên Long… ta muốn ngươi.” Liễu Dịch Trần hơi vội vàng xé rách y phục của Lâm Thiên Long, ngón tay lành lạnh sờ vào điểm nhô lên trên ngực hắn, mau chóng khiến hai viên đậu đỏ dựng đứng lên.

“Khốn kiếp… biết lạnh lắm không… A….” Hàm hàm hồ hồ nói ra mấy chữ, hai tay Lâm Thiên Long chống lên ngực Liễu Dịch Trần, nhẹ đẩy y ra.

Liễu Dịch Trần hoàn toàn không màng tới sự chống cự như có như không của hắn, đôi môi nóng như lửa men theo cổ đặt xuống vô số nụ hôn. Nút buộc trường sam bị gỡ ra, lưu lại trên bờ ngực màu đồng từng dấu hôn màu tím.

Đầu ngón tay linh hoạt nhanh chóng tháo nút thắt đai lưng, du d từ vùng thắt lưng tinh mĩ men ra đằng sau, cuối cùng khi tiếp xúc với bờ mông căng mẩy thì dồn lực vuốt ve.

Đầu lưỡi chợt nếm có vị mặn, chiếc cổ của Lâm Thiên Long ngập tràn hương vị nam tính. Liễu Dịch Trần nhẹ liếm lên động mạch đang đập, tựa như có thể cảm nhận được máu đang dâng lên bên trong.

“Muốn làm thì làm lẹ đi, lão tử chết rét rồ đây.” Bên tai vang lên giọng nói nghiêng thùng đổ nước của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần không khỏi bật cười.

“Cười cái đầu ngươi. Không làm thì cút.” Lâm Thiên Long nổi giận đùng đùng, ngươi người dán sát như vậy, hắn có thể cảm thấy được lồng ngực phập phồng của Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần không hề đáp lại hắn, chỉ không ngừng dùng hạ thân cách một lớp vải của mình nhẹ nhàng chọc vào hạ thân của đối phương, hai tay từ từ lần xuống kẽ hở giữa hai cánh mông.

“Ưm…” Hai tay Lâm Thiêng Long chống trước ngực Liễu Dịch Trần, muốn đổi vị trí nhưng lại không biết nên đặt tay ở chỗ nào, lại thấy Liễu Dịch Trần sờ soạng khắp người mình đến là hăng say, hắn lền lanh trs, thọc tay qua lớp y phục của đối phương.

“A…” Liễu Dịch Trần rên lên một tiếng, rùng mình một cái, đột nhiên bị đôi tay lạnh lẽo mó vào người, bất cứ ai cũng đều thấy khó chịu thôi.

Đọc truyện chữ Full