Không hề biết,sau khi hắn đi, người đàn ông trung niên mở đôi mắt sáng quắc, nhìn theo hướng hắn đi thở dài một hơi, lắc đầu, dường như có chút xót xa cho hắn, sau đó thì nhắm mắt lại.
Không giải thích được ý định chạy sang nhìn trộm của mình, Tân Tiêu Lộ an ủi bản thân, hắn chẳng qua chỉ qua ngắm nụ cười của mỹ nhân cái nữa thôi. Không ngờ rằng. Nụ cười mỹ nhân chẳng thấy đâu, lại chứng kiến một màn xuân cung rõ mồn một.
“Hà… Giỏi quá đi thôi…” Vừa mới ra khỏi bụi cây, Tân Tiêu Lộ liền nghe thấy tiếng rên rỉ khàn khàn của mỹ nhân. Sau đó là tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn của nam nhân thô lỗ kia.
Tiếng va chạm xác thịt lúc này đây nghe quá mức chối tai, khiến Tân Tiêu Lộ chuyển ánh mắt tràn ngập ghen tị về phía bên suối.
Bên bờ xuống đen như mực, ánh trăng trốn mình sau tầng mây dày, dưới ánh sáng mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau.
Một người úp sấp trên tảng đá, một người khác thì đang nắm lấy eo đối phương luật động hạ thân của mình, hết mình tận hưởng thân thể kia.
Hô hấp của Tân Tiêu Lộ ngày một gấp gáp, khóe mặt đỏ lên, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh cơ thể nõn nà trần trụi của mỹ nhân, bị gã đại hán thô lỗ kia đè xuống trên tảng đá mà chơi đùa.
“Ưm… Thiên Long, dễ chịu quá.” Liễu Dịch Trần vừa đong đưa eo, vừa cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng cắn lấy gáy Lâm Thiên Long, để lại trên đó một dấu răng nhàn nhạt.
“A ư… Không… không được rồi…” Gáy truyền đến cảm giác tê dại, như đau như ngứa khiến Lâm Thiên Long không sao chịu nổi.
“A… Dễ chịu quá… Thiên Long giỏi quá đi.” Liễu Dịch Trần bị hậu huyệt kẹp chặt tới sảng khoái vô cùng, gương mặt diễm lệ đỏ ửng, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
“A… Aaaaaaaa….” Điểm mẫn cảm bị quy đầu cọ xát một cách hung tợn, bàn tay cầm côn th*t chính mình của Lâm Thiên Long nắm chặt lại, trầm giọng hét một tiếng, chất lỏng trắng sáng phun mạnh ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt đá.
Đạt được cao trào khiến cơ thể hắn cả lên, tràng bích tham lam co rút càng thêm mãnh liệt, hút chặt lấy côn th*t vào sâu bên trong.
“Ưm a…” côn th*t của Liễu Dịch Trần bị hậu huyệt đang co rúm lại kẹp chặt cứng, sự co rút tựa như hút lấy ấy đẩy khoái cảm của y lên tới đỉnh, không chút do dự tiết ra một lượng lớn chất lỏng đặc dính.
Lâm Thiên Long thở hồng hộc bò ra trên tảng đá, sự mệt mỏi sau khi hoan ái khiến hắn lười biếng không muốn cử động nữa. Liễu Dịch Trần liền đè lên người hắn, côn th*t đã mềm nhũn vẫn cắm trong hậu huyệt chưa rút ra, cảm giác chướng bụng sau khi khoái cảm đã trôi qua có chút kì dị.
“Thiên Long, thiệt là sướng quá, ngươi lợi hại chết được.” Liễu Dịch Trần mỉm cười thoải mãn, vừa liếm lưng hắn, vừa thì thầm bên tai hắn.
Lâm Thiên Long đỏ mặt không nói, chỉ quay đầu sang một bên, hai tay chống dậy tính đứng lên, lại bởi một cái ưỡn eo nhè nhẹ của Liễu Dịch Trần mà nhũn cả xuống.
“Mau rút cái món hàng kia của ngươi ra đi…” Giận dữ lườm y một cái, Lâm Thiên Long nhỏ giọng nói, hắn hoàn toàn không dám tin, mình lại có thể làm với Liễu Dịch Trần ở một nơi có thể có người qua lại như thé này, thậm chí còn rên rỉ lớn tiếng nữa…
“Thiên Long, ngươi đang câu dẫn ta sao?” Thỏa mãn được dục vọng, lí trí lại phục hồi, Liễu Dịch Trần đè thấp giọng nói. “Hơn nữa…”
Y ngừng một chút, giương ra nụ cười có chút không đứng đắn. “Ngươi chẳng nói, nó chỉ thuộc về mình ngươi sao, đương nhiên phải được cất kĩ bên trong cơ thể ngươi rồi.”
“Ngươi…” Lâm Thiên Long xấu hổ muốn chết, cái thằng cha này đứt hẳn dây thần kinh xấu hổ rồi. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng biết mình trúng phải gió nào, hôm đó lại cầm côn th*t của y mà hét rằng: Sau nay “thú vui” này của ngươi là của lão tử, nếu dám tùy tiện chơi kẻ khác, lão tử thiến ngươi.
Thấy vẻ túng quẫn trên gương mặt Lâm Thiên Long, tâm tình của Liễu Dịch Trần vô cùng tốt. Còn đang định tiếp tục bông đùa đôi ba câu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cành cây gãy vang lên trên bờ. Mắt lóe hàn quang, sắc mặt Liễu Dịch Trần lạnh đi.
Lâm Thiên Long thấy vẻ mặt y biến đổi, còn đang định hỏi, lại đột nhiên bị y bịt miệng, ngạc nhiên nhìn y cúi đầu xuống, thì thầm bên tai mình một câu: “Trên bờ có người…”
Mặt Lâm Thiên Long theo tốc độ mắt thường có thể thấy được lại đỏ ửng thêm một tầng, lúc này hắn vạn phần hối hận, ban nãy sao lại không đè nén dục vọng, giữa ban ngày ban mặt… chậc, giữa ban ngày ban mặt lại đi cùng y hoan hảo. Nghĩ đến việc dáng vẻ mình bị Liễu Dịch Trần chơi đùa đều bị người khác nhìn thấy hết, Lâm Thiên Long không chịu nổi mà che kín mặt, chằng thà giết hắn cho xong.
Liều Dịch Trần sầm mặt xuống, híp mắt nhìn về phía lùm cây, nhanh chóng suy nghĩ xem đó có thể là ai. Nháy mắt, hình ảnh một gã thanh niên nhìn y với ánh mắt si mê đột nhiên nảy ra.
Mím chặt môi, Liễu Dịch Trần có chút tức giận. Mình cầu hoan ở nơi này là sai mười mươi rồi, thế nhưng ấy chính là cái gọi là không hợp lễ thì đừng nhìn, nửa đêm nửa hôm chạy ra chỗ phu thê người ta cắm trại, chỉ e là không có ý tốt.
“Yên tâm, hắn không nhìn thấy chúng ta đâu.” Thấy Lâm Thiên Long không chịu nổi mà che mặt, Liễu Dịch Trần liền an ủi.
“Thật sao?” Lâm Thiên Long vội vàng mở mắt, căng thẳng hỏi lại.
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Liễu Dịch Trần chắc chắn phía xa kia có người, dưới ánh trăng mờ mịt này, không thể thấy rõ hai người họ được.
“Lấy y phục qua đây mau.” Lâm Thiên Long đẩy ngực Liễu Dịch Trần, hắn biết rõ, tuy không nhìn thấy hai người, nhưng tiếng rên rỉ ban nãy của bọn họ chắc chắn bị nghe rõ mồn một rồi.
Bang một tiếng, côn th*t mềm nhũn trượt khỏi hậu huyệt, lượng lớn chất lỏng màu trắng chầm chậm chảy ra khỏi hậu huyệt bị kéo căng. Chất lỏng uốn lượt trượt xuống theo cặp đùi, màu trắng sáng vô cùng bắt mắt trên nước da ngăm đen, cảm giác dính nhớp ấy khiến Lâm Thiên Long mất tự nhiên mà co hậu huyệt lại.
Liễu Dịch Trần cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi vừa nuốt lấy dục vọng của mình, cửa động nho nhỏ có hơi co rút lại trước ánh nhìn của y, càng thêm nhiều chất lỏng màu trắng chảy ra ngoài.
Đồng tử mắt càng tối màu lại, Liễu Dịch Trần thấy mình dường như rất khát, rất đói khát…
“Ngươi…” Người đứng đằng sau đột nhiên không có động tĩnh, Lâm Thiên Long khó hiểu mà quay đầu lại, vừa hay đối diện với ánh mắt đang sôi trào dục vọng cuồng điên.
“Khốn kiếp nhà ngươi.” Lâm Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không cần mặt mũi nhưng lão tử cần. Còn không mau mặc đồ vào.”
“Được rồi…” Tặc lưỡi bất mãn, Liễu Dịch Trần chỉ cảm thấy bữa ăn đã dâng đến miệng còn vuột mất ngay trước mặt mình. Tức giận nhìn trừng trừng về phía bờ bên kia, tên khốn đáng chết, nếu không phải có người nhìn trộm, thì y có thể làm thêm mấy lần nữa rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Nhật Triền Miên
Chương 43: Có người nhìn trộm
Chương 43: Có người nhìn trộm