“Ừ! Ừ!” Cụ già gật đầu, nghiêng người mở cửa, đón hai người vào trong.
Hai người đi theo cụ già, men theo một con đường trải đầy đá nhỏ, băng qua sảnh trước, rốt cuộc đi ra hậu viện.
“Cụ à, chúng ta đang đi đâu vậy?” Liễu Dịch Trần nghi ngờ hỏi, bình thường ra người ta đều tiếp khách ở sảnh lớn, cụ già này sao lại dẫn họ tới hậu viện chứ? Thường thì, hậu viện là nơi nữ quyến ở.
“Ầy… từ ngày xảy ra vụ hỏa hoạn, lão gia nhà chúng ta sinh bệnh, không dậy nổi khỏi giường, hôm nay cũng chỉ đành dẫn các vị̣ đến hậu viện mà thôi.” Cụ già thở dài, chậm rãi giải thích cho bọn họ.
“Vâng.” Liễu Dịch Trần gật đầu thể hiện mình hiểu rồi.
Ba người im lặng như tờ, đi đến hậu viện, Lâm Thiên Long để ý hoa viên nơi này như bị bỏ quên vậy, cỏ dại mọc trên đất dường như lâu rồi không có người nhổ bỏ, nước trong hồ thoạt nhìn đục ngầu, bên trong còn có mấy con cá gầy gò yếu ớt quẫy trên mặt nước nhả ra bong bóng trắng.
Lâm Thiên Long huých huých vai với Liễu Dịch Trần, ý bảo y coi thử cảnh vật xung quanh, Liễu Dịch Trần gật đầu với hắn. Hai người theo sát sau lưng cụ già, đi đến một mảnh sân yên tĩnh.
Ba người đi một hàng, trên đường không thấy bất cứ một nha hoàn hay gia đinh nào, điều này khiến Liễu Dịch Trần lại có một suy đoán khác.
Kẽo kẹt…
Cục già mở một bên cửa, ý bảo hai người đợi ở ngoài một lát. Rồi một mình đi vào.
“Lão gia?”
“Phúc bá? Có chuyện gì à?” Một giọng nói yếu ớt vang lên. “Lẽ nào bọn họ lại đến giục nợ?”
“Không phải ạ, lão gia, có hai vị quan gia đến tìm, muốn hỏi chúng ta về vụ hỏa hoạn ở nhà kho.” Cụ già cung cung kính kính đáp lại.
“Gì cơ? Lẽ nào nhà kho cháy là có người cố ý phóng hỏa?” Giọng nói yếu ớt đột nhiên trở nên kích động. “Mau mời vào, mau mời hai vị ấy vào đây.”
Thúc bá lui ra, khom người mở hai người vào.
Liễu Dịch Trần đi phía trước, Lâm Thiên Long theo sau y.
Sa sút!
Đó là ấn tượng đầu tiên của Liễu Dịch Trần về ông chủ Chu. Căn phòng trống không, không có bất cứ vật quý nào, ông chủ Chu gầy yếu đang cố gắng gượng ngồi dậy.
Liễu Dịch Trần vội cản lại: “Ông chủ Chu không cần phải dậy đâu.”
“Khụ khụ… nhị vị quan gia, chuyện có nhà kho có phải do người khác cố y phóng hỏa không?” Ông chủ Chu lòng đầy hi vọng nhìn hai người, nếu là có người chỉ thị phóng hỏa, có lẽ còn có thể đòi hung thủ bồi thường.
“Việc này đến giờ vẫn chưa khẳng định được.” Liễu Dịch Trần trầm ngâm một lát. “Chỉ là cái chết của gác đêm Trần Tứ rất đáng nghi.”
“Phải phải! Ta cũng cảm thấy vậy.” Ông chủ Chu dường như đã lấy lại được kha khá tinh thần, ngồi dựa đầu vào giường.
“Các vị nói xem, hai người gác đêm, Trần Tứ và Lưu Bình, quan hệ thường ngày của họ cũng bình thường, nhưng Trần Tứ là một hán tử sức dài vai rộng, mà Lưu Bình kia, chỉ cần có chút tiền đều đưa hết cho ả tình nhân cách vách, cơ thể cũng sớm bị ả ta bào mòn rồi, chẳng lí gì người cường tráng như Trần Tứ không thoát được mà Lưu Bình lại thoát được cả.” Ông chủ Chu kích động khoa chân múa tay nói.
“Hơn nữa, ta vốn đã thấy tay Lưu Bình này không ổn.” Vẻ mặt ông chủ Chu vô cùng căm giận. “Hừ, trong kho nhà ta có cất giữ rượu, cất giữ gạo, lúc nào cũng bị thiếu hụt đi một chút, ta biết là do tiểu tử kia tay chân không sạch sẽ.”
Dứt lời, vẻ mặt ông chủ Chu lại thật tang thương: “Nếu không phải ta không có tiền thuê nhà kho tốt một chút, cũng không đến nỗi một mồi lửa đốt sạch chỗ hàng gỡ vốn của ta…”
“Hửm? Nghe ý tứ của ông chủ Chu, lô hàng ông chất trong kho, hẳn rất đáng giá?” Lâm Thiên Long tiếp lời hỏi.
“Ầy, đừng nhắc đến nữa.” Ông chủ Chu bất lực lắc đầu. “Lần này ta tiêu tốn toàn bộ gia tài, ngay đến căn nhà này cũng mang đi thế chấp, khó khăn lắm mới gom được năm nghìn lượng bạc, mua một lô dược liệu từ Vân Nam, một thương gia ở thành Nguyệt Ấn đang thu mua vị thảo dược này với giá cao, vốn định bán lại cho ông ta, ngờ đâu… một mồi lửa, tất cả đều tan thành tro bụi. Xem chừng, Chu gia bị hủy trong tay ta rồi. Thương thay đến căn nhà tổ truyền ta cũng không giữ lại được.”
Lúc này, nước mắt rơi đầy mặt ông chủ Chu, đôi mắt đầy vẻ thê lương.
Liễu Dịch Trần thở dài, định quay người rời đi. Lâm Thiên Long lại vô cùng đồng cảm với người đàn ông đáng thương này, thế nhưng đối với một tên giặc cướp như hắn mà nói, những chuyện như thế này, muốn giúp mà lực bất tòng tâm. Chỉ có thể an ủi vỗ vỗ vai ông chủ Chu. Có phần vụng về nói:
“Ông chủ Chu, chỗ thảo dược kia của ông, sau vụ hỏa hoạn chẳng lẽ không còn thừa chút nào sao? Bán đi một phần, có lẽ cũng đủ sống qua ngày.”
Lâm Thiên Long nhớ mang máng, ở một góc nhà kho, hình như còn chất một đống bao tải đen xì. Mong rằng có thể giúp ông chủ Chu đổi lại được chút tổn thất.
“Vô ích thôi.” Ông chủ Chu lắc đầu. “Loại dược liệu này vô cùng đặc biệt, lúc đầu người bán còn dặn ta rằng, loại dược liệu này cần phòng lửa tuyệt đối, nếu không chỉ cần bén chút lửa thì lập tức biến thành tro bụi.”
“Hử?” Liễu Dịch Trần lần đầu tiên nghe thấy thứ như vậy. “Loại dược liệu này tên là gì?”
“Tôi cũng không biết nữa, lúc đó thương nhân ở thành Nguyệt Ấn chỉ đưa cho tôi một bức vẽ. Sau đó ta dựa vào bức vẽ đó mua được dược liệu ở Vân Nam.” Ông chủ Chu vừa nói, vừa tìm trong ngực áo, rút ra một tờ giấy.
Liễu Dịch Trần nhận lấy tờ giấy, phía trên vẽ một loại thực vật kì lạ, thân cây thấp lùn, rất nhỏ, mọc vài phiến lá hình thoi, màu sắc của lá cây rất lạ lùng, giữa màu xanh của lá lại có đốm đen, mà những đốm đen đặc ấy lại tạo thành hình đầu lâu.
Liễu Dịch Trần nhìn loại cây kì dị đó, trong lòng vô cùng kinh ngạc, y trước giờ chưa từng thấy loại cây như vậy. Lòng chợt lóe lên, theo phản xạ hỏi:
“Vị thuốc này chữa bệnh gì?”
Ông chủ Chu lại lắc đầu: “Thương nhân đó không nói, thế nhưng từng nhắc nhở chúng ta, loại dược liệu này có độc tính cao, chỉ ông ta có cách pha chế, bảo chúng ta tốt nhất không nên thử.” Dừng một chút nói thêm. “Đương nhiên ta không tin hoàn toàn, thế nhưng sau đó ta cho một con chó ăn thử loại dược liệu này, ban đầu nó không việc gì, nhưng được một lúc thì đột nhiên phát điên, cắn bị thương vài gia nhân nhà ta, sau khi nhiều người cùng bắt trói nó lại, chẳng được một nén hương, nó run rẩy sùi bọt mép mà chết, sau đó chúng ta cũng không dám thử nữa.”
“Phát điên?” Mắt Liễu Dịch Trần đột nhiên tỏa ra hàn quang. Lập tức truy hỏi: “Ông có quen thương nhân ở thành Nguyệt Ấn kia không?”
“Không quen, ngày trước chưa từng nghe đến vị thương nhân này.” Ông chủ Chu thành thật trả lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Nhật Triền Miên
Chương 24: Thảo dược đáng ngờ
Chương 24: Thảo dược đáng ngờ