DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Nhật Triền Miên
Chương 19: Lấy vợ

“Những kẻ kia bị bắt lại hết, việc này gây chấn động kinh thành, nhưng may là phát hiện ra sớm, cũng chưa gây ra biến động lớn nào. Cơ mà… đáng sợ nhất ấy là, những kẻ kia, trước đó, đều chưa từng có hành vi nào xấu xa cả. Có vẻ như mấy tháng mới bắt đầu ngược đãi trẻ em.”

“Ý ngươi là… có kẻ thôi miên bọn họ?” Lâm Thiên Long nhướng mày hỏi.

Liễu Dịch Trần lắc lắc đầu: “Thông qua điều tra, thì thấy giống bị — hạ độc hơn.”

“Hạ độc?” Lam Thiên Long nhíu chặt mày, cũng có loại độc dược như vậy sao?

Liễu Dịch Trần gật đầu. “Những kẻ kia sau khi bị bắt nhốt một thời gian, thời gian đầu bị giam giữ thì biểu hiện của bọn họ rất bình thường, thế nhưng vài ngày sau, thì bắt đầu lo lắng sốt ruột, cũng khỏe mạnh hơn bình thường, bắt đầu đánh đấm lẫn nhau, ngay cả khi cai ngục của hình bộ xông vào cũng suýt nữa không cản được bọn họ.

“Sau này đại nhân vì muốn quan sát bọn họ, nên giam ở các phòng khác nhau, rồi đưa cho mỗi người một con dê sống. Rồi… đám dê kia bị bọn họ xé xác không ra hình dáng, thế nhưng, sau khi xé xác con dê kia, bọn họ lại khôi phục dáng vẻ nhã nhặn.”

“Sao lại có loại độc này cơ chứ…” Lâm Thiên Long có chút sững sờ, thế gian sao lại có thứ độc ác ôn như vậy.

“Qua thẩm tra, bọn họ thú nhận,cứ cách vài ngày, sẽ xảy ra tình huống cuồng bạo như vậy, nhưng chỉ cần ngược đãi một ai đó xong, thì cảm giác kia sẽ biến mất, hơn nữa sức khỏe của bọn họ trở nên cường tráng hơn, đầu óc cũng linh hoạt hơn.”

“Nhưng, trong thời gian phát điên ấy làm việc gì, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng nào, thậm chí ngay cả căn nhà ngoại thành và đám trẻ nhỏ, bọn họ cũng không biết. Về sau Lưu đại nhân lần lượt thẩm vấn từng người, có vẻ bọn họ đều từng dùng một thứ tên là “Bột trường sinh”, mua từ một tiệm thuốc, chỉ tiếc, tới lúc chúng ta tìm ra được hiệu thuốc đó rồi, thì nó đã bị lửa thiêu rụi.” Liễu Dịch Trần bất lực lắc đầu, tiếp tục nói.

“Cho nên, Lưu đại nhân kết luận, đằng sau chuyện này ắt phải do một tổ chức thần bí nào đó giật dây. Hơn nữa, nếu kinh thành đã có hiện tượng này, thì các địa phương khác cũng vậy.”

“Ngươi nghi ngờ những kẻ ta giết cũng bị ảnh hưởng bởi độc dược?” Lâm Thiên Long lập tức hiểu ra ý tứ trong lời của Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần gật gật đầu:

“Điều tra ban đầu về Lan quán kia, thì manh mối đứt đoạn ở huyện Quan Hà, nên hoàng thượng mới cử Lưu đại nhân đến đó, thế nhưng đã qua nửa năm, vẫn chỉ tìm ra được ít manh mối lẻ tẻ, có một vài người cũng rất có khả năng trúng độc, nhưng đại nhân vẫn chưa có căn cứ xác thực, chẳng ngờ, ngươi lại thay trời hành đạo mở ra cửa đột phá.”

“Vậy rốt cuộc Lưu đại nhân muốn ta làm gì?” Lâm Thiên Long không hiểu, tuy hắn phá tan việc làm của đám người kia, thế nhưng cũng chẳng rõ có thể giúp được gì cho Lưu đại nhân.

“Rất đơn giản.” Liễu Dịch Trần nhếch mép cười. “Ngươi không cần làm gì cả.”

“Là ý gì?” Chân mày Lâm Thiên Long dựng ngược lên. Khó hiểu nhìn Liễu Dịch Trần.

“Ngươi ngươi giết người xong, còn để lại đại danh của mình đúng không.” Liễu Dịch Trần nói.

“Phải.” Lâm Thiên Long gật đầu thừa nhận.

“Thế nhưng ngươi không biết, người đầu tiên tới hiện trường hôm đó là ta, mà ta lại phát hiện trên xác một kẻ mà ngươi giết có một bản danh sách.”

“Danh sách gì cơ?” Lâm Thiên Long vội hỏi, lờ mờ nhận ra điều gì đó.

“Bản danh sách chuyển hàng.”

“Chuyển hàng?”

“Những người bị bọn chúng ngược đãi đều xuất phát từ một tổ chức, tri phủ huyện Bình Dương bị ngươi giết có vẻ như là một thành viên thuộc tổ chức đó, gã chịu trách nhiệm đưa đám trẻ nhỏ đến tay những kẻ bị chúng khống chế.”

Ánh mắt Lâm Thiên Long phát sáng: “Có được bản danh sách, vậy các ngươi biết có những ai bị khống chế rồi phải không?”

“Phải. Tổ chức kia không biết bản danh sách này đã ở chỗ chúng ta, bởi sau khi có được nó ta liền đưa thẳng đến tay Lưu đại nhân, sau đó chúng ta coi đây như một vụ ám sát bình thường để xử lý, rồi thì ta được cử đi bắt truy nã ngươi, như vậy bọn chúng sẽ cho rằng ngươi đang giữ bản danh sách.” Liễu Dịch Trần cười nói.

“Vậy là bọn chúng sẽ đuổi giết ta hả?” Lâm Thiên Long có chút chộn rộn.

“Hẳn là vậy.” Liễu Dịch Trần nói. “Cho nên, thực ra nên coi ta là vệ sĩ của ngươi.”

“Hừ.” Lâm Thiên Long chẳng thèm quan tâm đến cách nói “vệ sĩ” của Liễu Dịch Trần. Mắt phóng sát khí ra tứ phía. “Cái lũ chó má trời đánh! Đến đi, vừa hay để lão tử thay trời hành đạo, làm thịt chúng bay!”

“Yên tâm, nhất định có cơ hội…” Liễu Dịch Trần thấp giọng nói, ánh mắt giá lạnh. Dùng độc hại người, đáng giết lắm!

“Hừ… được rồi, lão tử biết rồi, lão tử sẽ giúp ngươi.” Lâm Thiên Long hào khí ngút trời vỗ vỗ vai Liễu Dịch Trần, quyết định cùng y đứng chung một chiến tuyến.

Liễu Dịch Trần nở nụ cười, chiều nay sau khi lâm Thiên Long tỉnh dậy, y cứ lo vì chuyện đêm qua, hắn sẽ nảy sinh ác cảm với việc đụng chạm giữa hai người, giờ xem chừng… Thiên Long, vẫn chẳng nhạy bén gì cả.

“Ây…” Duỗi mạnh thắt lưng, Lâm Thiên Long xoay cổ, phát ra tiếng răng rắc. “Nói cả nửa ngày, đói chết rồi. Này, ở đây có gì ăn không?”

“Thiên Long, tên ta không phải là “này”. Ngươi có thể gọi ta là Dịch Trần, đương nhiên, nếu ngươi muốn gọi “Trần” thôi thì ta cũng không phản đối.” Liễu Dịch Trần dịu dàng mỉm cười.

Động tác của Lâm Thiên Long chững lại, hắn hình như quên mất, giữa hắn và Liễu Dịch Trần, ngoài quan hệ vệ sĩ, ngoài quan hệ liên quan tới vụ án ra, còn có… một mối quan hệ rất mờ ám.

Hồi chiều tên Liễu Dịch Trần kia nói cái gì ấy nhỉ? Hình như nói bọn họ coi như đã thành thân? Vậy Liễu Dịch Trần đã là vợ của hắn rồi nhỉ. Đã thế, nam nhân có vợ còn có thể bị bỏ đói sao?

“Khụ khụ… Này, Liễu Dịch Trần.” Lâm Thiên Long giả bộ ho hai tiếng.

“Hả?” Liễu Dịch Trần mỉm cười.

“Ngươi nói chúng ta đã thành thân rồi phải không?” Lâm Thiên Long nghiêm túc nhìn y.

“Phải. Chúng ta đã động phòng rồi.” Liễu Dịch Trần cười không khép được miệng.

“Vậy ngươi cũng nên là vợ ta rồi.” Lâm Thiên long nói.

Liễu Dịch Trần cứng họng, rầu rĩ nói: “Sao ta lại là vợ ngươi?”

Lâm Thiên Long nhìn y mấy lượt, bĩu môi nói: “Người xinh đẹp ấy chính là vợ, điều này ai chẳng biết. Ngươi đã thấy nhà nào mà chồng đẹp hơn vợ chưa?”

“…” Liễu Dịch Trần trầm ngâm không nói, được rồi, y lừa hắn bảo hai người đàn ông có thể thành thân là y sai, thế nhưng báo ứng có cần đến nhanh vậy không. Quên đi, vợ thì vợ, trước tiên cứ phải trói chặt Lâm Thiên Long lại với mình cái đã.

—-

Thực ra thì… nhan sắc không quyết định công thụ đâu:

Đọc truyện chữ Full