Chương 17: Nghi ngờ
“Đã quyết vậy rồi thì… Thiên Long, ngươi trước hết ăn một chút đi. Ngươi cũng đói lắm rồi.” Liễu Dịch Trần dịu dàng cười nói.
“Ừ.” Lâm Thiên Long đồng ý, hắn là sơn tặc, chẳng có hứng thú với việc cãi qua cãi lại. Hơn nữa, trên đời quan trọng nhất là ăn, cứ đánh chén no say rồi tính sau.
Sụp sụp, một bát mì Dương Xuân, một đĩa thịt bò nhanh chóng sạch trơn. Lâm Thiên Long ăn no chùi mép, thỏa mãn ợ một tiếng, lâu lắm rồi mới ăn được bữa hợp khẩu vị.
“Hợp khẩu vị của ngươi lắm à?” Liễu Dịch Trần cười nói.
“Ngon lắm! Đầu bếp tiệm này rất có tay nghề.” Lâm Thiên Long vỗ vỗ bụng nói.
“Lần sau ngươi muốn ăn ta lại làm cho ngươi.” Liễu Dịch Trần cười cười
“Là ngươi làm hả?” Lâm Thiên Long kinh ngạc trợn trừng mắt, nghi ngờ đánh giá Liễu Dịch Trần.
Liễu Dịch Trần tươi cười gật đầu, Lâm Thiên Long cảm thấy khó mà tin được.
Ngơ ngác gật đầu theo, Lâm Thiên Long “ừ” một tiếng, trong lòng thầm cân nhắc: Cái tên này, vừa xinh đẹp, tay nghề lại khá, tính tình vô cùng dịu dàng, sao lại thích mình cơ chứ?
Không đúng!!! Cái tên này dịu dàng cái con khỉ khô!
Lâm Thiên Long đột nhiên phản ứng lại, tối qua trên giường y còn lưu manh hơn hắn ấy! Một tên nam nhân vẻ ngoài nho nhã lễ đồ tự dưng lại nói ra đủ thứ thô thiển, đúng là chẳng hợp lý tý nào!
Lâm Thiên Long cảnh giác nhìn Liễu Dịch Trần, dường như lo lắng y lại biến thành bộ dạng tối qua, phải biết, võ công của hắn không bằng y, lỡ như y đột nhiên biến thân, mình cũng không trốn đi đâu được.
“Thiên Long, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không tùy tiện biến thành bộ dạng tối qua đâu.” Liễu Dịch Trần hình như hơi xấu hổ. “Ta cam đoan, tối qua chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Ngoài ý muốn… hứ!” Lâm Thiên Long hừ lạnh một tiếng, hai ngày nay hắn đã chịu đựng hai lần ngoài ý muốn rồi đấy, ai biết được có lần thứ ba hay không.
Liễu Dịch Trần bất lực thở dài, chậm dãi nói: “Xin lỗi, tối qua ta uống say biến thành như vậy, ta cam đoan từ sau không uống rượu quá độ nữa.”
Lâm Thiên Long coi thường nháy mắt mấy cái, ngươi lừa quỷ à, uống say thì ngủ nhiều, có ai biến thân giống ngươi đâu.
Liễu Dịch Trần cười gượng bất đắc dĩ, coi bộ Lâm Thiên Long vừa thả lỏng được chút lại cảnh giác rồi, y cũng thật bất lực, thế nhưng may thay thời gian hai người ở bên nhau còn dài, y có đủ thời gian để chậm dãi dây dưa với hắn, nhất định sẽ thành công thôi.
“Khụ khụ…” Ho khẽ hai tiếng, Liễu Dịch Trần chuyển chủ đề. “Vụ án tối qua ngươi thây sao?”
Lâm Thiên Long liếc y một cái: “Nước lửa vô tình, còn sao nữa.”
“Ngươi cho là vụ hỏa hoạn này là bình thường sao?” Liễu Dịch Trần híp mắt.
“Ta không biết.” Lâm Thiên Long xua tay. “Ta không phải bộ khoái.”
“Ha ha, có cảm thấy gã gác đêm thoát khỏi biển lửa hôm đó kì lạ không.” Liễu Dịch Trần cười cười.
Lâm Thiên Long nhắm mắt hồi tưởng lại.
“Gã dường như rất hoảng hốt.” Nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Lâm Thiên Long bắt đầu phát giác ra điểm bất hợp lý. “Tuy nhìn bộ dạng thoát ra khỏi biển lửa của gã rất hoảng đấy, nhưng, phải đến khi ta hỏi còn có ai ở trong đó không, hắn mới thực sự hoảng hốt.”
Liễu Dịch Trần cười, luôn thấy tư chất của Lâm Thiên Long được lắm, trong cương có nhu, nếu như có thể, sẽ trở thành một bộ khoái tài ba.
“Có hứng đi giúp đỡ phá án không?” Liễu Dịch Trần nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
“Ta?” Lâm Thiên Long ngỡ ngàng chỉ tay vào mặt mình.
Hắn thật sự kinh ngạc, tuy rất ghét bộ khoái, nhưng thực chất, ngày trước khi học võ, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là trở thành một bộ khoái trừ gian diệt ác, chỉ tiếc về sau xảy ra chuyện ấy, hắn trở thành sơn tặc, ước mơ bộ khoái đương nhiên cũng chỉ có thể chôn chặt dưới đáy lòng, dù lúc đối mặt với Hoa Hùng và Liễu Dịch Trần hắn luôn ra vẻ khó chịu, thực ra, chỉ là hắn ghen tị mà thôi.
“Được lắm. Chúng ta theo Hoa đại ca góp vui.” Liễu Dịch Trần đứng dậy, kéo Lâm Thiên Long đến nhà kho bị thiêu hủy kia.
Lúc hai người tới, vừa hay Hoa Hùng và Quan Nhạc Vũ cũng bước ra khỏi nhà kho, trên tay Hoa Hùng còn cầm một khối đen xì xì.
“Hoa huynh.” Liễu Dịch Trần chắp tay với Hoa Hùng.
Hoa Hùng xua tay nói: “Huynh đệ chúng ta không cần câu nệ tiểu tiết. Ngươi đến làm gì.”
Liễu Dịch Trần gãi gãi mũi: “Đến góp vui với huynh đó.”
“Hừ, nói mau, có phát hiện gì nào.” Hoa Hùng ra chiều không vừa lòng, cũng phải nói, hắn thích bộ dạng Liễu Dịch Trần lúc say hơn, thô lỗ thì thô lỗ thật đấy, nhưng không có phí lời vô ích như thế này.
“Là như vậy, lúc ta và Lâm huynh tới cứu hỏa, phát hiện có một gã gác đêm chạy ra từ đám lửa vẻ mặt không chính đáng.”
“Hử” Hoa Hùng và Quan Nhạc Vũ nhìn nhau, ánh mắt dương như đã vài phần thấu tỏ.
“Xem chừng, Hoa huynh cũng có phát hiện của riêng mình rồi.” Liễu Dịch Trần nói.
“Ha ha, chính thế.” Hoa Hùng cười ha ha, chỉ về Quan Nhạc Vũ nói.
“Tiểu Quan phát hiện, Trần Tứ kia bị người ta dùng gậy đánh ngất sau đó mới bị lửa thiêu chết.”
“A? Vậy gã gác đêm kia có khả năng là hung thủ nhất rồi.” Liễu Dịch Trần trầm tư nói.
“Ừ, ít nhất thì cũng là nghi phạm lớn nhất.” Dứt lời, Hoa Hùng quay người nói với hai bộ khoái đứng sau lưng: “Mặt Rỗ, Hắc Tam, đi, trước tiên cứ bắt tên kia về huyện nha giam lại trước đã.”
“Tuân lệnh.” Hai bộ khoái chắp tay, lập tức y lệnh hành động.
“Đi thôi, Liễu lão đệ, chúng ta đi uống một ly.” Hoa Hùng nháy nháy mắt, vừa cười lớn vừa nói.
Khóe mắt Lâm Thiên Long co rút lại, hung dữ trứng mắt với Hoa Hùng. Mới rồi Liễu Dịch Trần nói rồi, chỉ khi say rượu y mới biến thành như vậy, cũng chính là nói, hôm qua Liễu Dịch Trần thế này thế nọ, thế nọ thế kia, tất cả đều do lỗi của con gấu* này, huống chi, hôm qua hắn còn cố ý đưa Liễu Dịch Trần về phòng, rõ ràng là phường bất lương mà!!!
*Hoa Hùng, Hùng = con gấu
Liễu Dịch Trần vừa nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Long thì không khỏi cười khổ: “Hoa huynh, tối qua huynh uống còn chưa đủ sao, tha cho ta đi.”
“Ha ha!” Hoa Hùng nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Lâm Thiên Long, tâm tình lại càng tốt hơn, tuy không biết tối qua hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng coi bộ dạng của Liễu lão đệ chỉ e chiếm được không ít tiện nghi của người ta.
“Hoa huynh…” Liễu Dịch Trần dở khóc dở cười, gã bằng hữu này của mình thiệt là…
“Được rồi, được rồi. Trở lại vấn đề chính.” Hoa Hùng thu lại nụ cười, vỗ vỗ vai Liễu Dịch Trần, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Long nói: “Liễu lão để, các ngươi khi nào thì về?”
“Phía Lưu đại nhân còn chưa có đủ chứng cứ xác thực.” Liễu Dịch Trần trầm ngâm một chút. “Ta thấy trước mắt chưa cần vội quay về cũng được, dù sao…” Ánh mắt chuyển hướng sang Lâm Thiên Long. “Hiện giờ hắn quá gây chú ý, nếu trở về, ta sợ rằng không bảo vệ được hắn. Nhưng nếu không về, thì lại sợ đám người bên cạnh Lưu đại nhân lời ra tiếng vào.”
“Ừm.” Hoa Hùng cúi đầu suy nghĩ một lát, đồng tử mắt đảo một vòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Nhật Triền Miên
Chương 17: Nghi ngờ
Chương 17: Nghi ngờ