Ngón tay điệu nghệ vuốt ngược lên từ dưới đáy chậu*, liền chạm tới hai “viên ngọc”* mềm mại, lúc này hai “viên ngọc” đó đã co tròn lại, như chuẩn bị bạo phát tới đỉnh điểm. Nhẹ nhàng vuốt ve một chốc, cơ thể Lâm Thiên Long lập tức run rẩy.
*Đáy chậu: khu vực giữa hậu môn và bộ phận sinh dục
*Viên ngọc: hai túi tinh hoàn =_=
“Ha a… Ha a…” Liễu Dịch Trần cảm thấy bản thân cũng sắp lên đỉnh, ra tăng lực công kích, nhưng y hạ quyết tâm, trước khi mình tiết ra nhất định phải làm cho Lâm Thiên Long thấy sung sướng.
“A… A… tuyệt quá!” Lâm Thiên Long lúc này chỉ có thể gào thét rên rỉ, “đường hầm” bị cọ xát tới tê dại, lại vô cùng thoải mái, co rút vào như không ngừng run rẩy, thế nhưng côn th*t to lớn kia xâm nhập không có chừng mực, quy đầu cực lớn cọ xát tại điểm mẫn cảm chí mạng, nếu như không phải tay chân hắn không thể cử động, chỉ e đã ôm chặn lấy Liễu Dịch Trần để y tiến vào sâu hơn nữa rồi.
Hài lòng làm cho hậu huyệt của Lâm Thiên Long co cụm lại như bị chuột rút, bàn tay Liễu Dịch Trần nắm chặt lấy côn th*t của hắn vuốt nhanh hai lượt, rồi mới xoa nắn.
“A… a… ra rồi…” Lâm Thiên Long hét lên, mãnh liệt tiết ra. Lượng lớn tinh dịch đặc sệt dính trên bụng hắn.
Hậu huyệt càng co lại ôm kịch liệt, khiến Liễu Dịch Trần sướng tới không gì sánh bằng, “vách hầm” liên tục động đậy, khiến y rốt cuộc không nhịn được nữa mà tiết ra.
“Hộc hộc… sướng thật. Sướng chết lão tử rồi.” Liễu Dịch Trần bò trên người Lâm Thiên Long, thở hồng hộc. Phân thân đã mềm một nữa vẫn chưa rút ra, hưởng thụ nhưng đợt co rút ngẫu nhiên của tiểu huyệt.
“Lâm Thiên Long, lão tử rất thích ngươi, làm người của lão tử đi.” Liễu Dịch Trần híp mắt nói xong câu đó, chờ nửa ngày cũng không thấy trả lời, bất mãn ngẩng đầu lên lại ngỡ ngàng phát hiện ra, Lâm Thiên Long đã bị cơn khoái cảm cuồng liệt ban nãy đánh gục rồi.
“Mẹ nó, lão tử lần đầu tiên tỏ tình với người ta, nhà ngươi lại không thèm nghe hả.” Liễu Dịch Trần bất đắc dĩ thở dài. Sau đó xốc người dậy, rút côn th*t của mình ra.
Huyệt khẩu bị khai phá nhất thời không khép lại được, chất dịch màu trắng ào ào chảy ra, Liễu Dịch Trần thấy vậy lại cảm thấy phấn khích.
Thở dài thườn thượt, Liễu Dịch Trần mặc lại y phục, múc một chậu nước, cẩn thận giúp Lâm Thiên Long rửa sạch thân thể. Xong xuôi, y có chút ưu tư nhìn Lâm Thiên long đang ngủ say.
Giờ thì bí mật của mình khó giữ kín rồi, hơn nữa, lúc say rượu còn nói ra rất nhiều lời thô thiển…
Liễu Dịch Trần bất lực ôm trán, như vậy sao có thể chiếm được cảm tình của Lâm Thiên Long cơ chứ.
Chẳng ai biết, Liễu Dịch Trần từ nhỏ đã sống trong một gia đình có truyền thống nho gia, sau này, bệnh dịch tràn vào trấn nhỏ nơi y sinh sống, người thân lần lượt qua đời, y được sư phụ mình là Ngự Long lão nhân đón về nhà, liền quyết theo sư phụ học võ công. Thế nhưng Ngự Long lão nhân thực chất là một lão già quái đán, mười người đồ của lão ta không ai là không bị lão hành hạ tới dục tiên dục tử, Liễu Dịch Trần cũng không ngoại lệ, chịu sự dạy dỗ của lão suốt mười năm, trở thành một kẻ bề ngoài nho nhã lễ độ nhưng cũng có thể trở nên vô cùng xấu xa.
Sau khi Liễu Dịch Trần học thành tài, vô tình lọt vào Lục Phiến môn, theo dưới trướng Lưu đại nhân, mà Lưu đại nhân thấu tình đạt lí ấy liền trở thành gương mẫu của y, vậy mới giúp y thường ngày có thể giữ được vẻ nho nhã lễ độ của mình. Thế nhưng chỉ khi y say rượu, tính cách lỗ mãng kia liền lộ ra.
Hoa Hùng chính vì thế mà trở thành bằng hữu của y.
Nhìn bộ dạng say sưa ngủ của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần đột nhiên bật cười. Cho dù là vậy, quan hệ giữa bọn họ cũng đã thay đổi rồi, dẫu Lâm Thiên Long có bằng lòng hay không, y tuyệt đối không từ bỏ. Huống chi, tối qua tuy tính xấu lộ ra, nhưng vẫn là y kia mà, y thấy rõ khi nói Lâm Thiên Long cũng thích mình, đối phương đã dao động, mà ánh mắt còn cố che giấu đi sự chột dạ.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thô ráp, Liễu Dịch Trần cúi người xuống, hôn lên môi hắn, nhẹ giọng nói:
“Ta sẽ không từ bỏ đâu.”
Dứt lời, đồng tử mắt chuyển động, cởi áo khoác của mình ra, nằm xuống bên cạnh Lâm Thiên Long, ôm chặt lấy eo hắn, rồi chìm vào giấc ngủ.
Lâm Thiên Long nằm mơ, hắn mơ thấy mình bị bắt, bị trói chặt trong một căn phòng, đối diện là một bóng người mảnh khảnh, giấu mặt trong bóng tối.
Hắn cảnh giác nhìn đối phương, luôn cảm thấy đối phương nhìn rất quen. Bóng người trước mặt đột nhiên chuyển động, từng bước từng bước tiến về phía trước, cuối cùng xuất hiện dưới ảnh nến —
Rõ ràng là Liễu Dịch Trần!
Lâm Thiên Long cả kinh, hắn nhớ rõ Liễu Dịch Trần muốn tìm mình về giúp Lưu đại nhân kia phá án mà, sao lại trói hắn lại chứ? Có khi nào bị y lừa rồi?
Liều mạng giãy giụa một hồi, vẫn không thể thoát khỏi dây trói, vừa ngẩng đầu, Liễu Dịch Trần đã đứng trước mặt hắn.
“Ngươi muốn làm gì!” Lâm Thiên Long hét lên.
Liễu Dịch Trần không nói gì, chỉ nở nụ cười ngọt ngào, hai tay ôm lấy eo Lâm Thiên Long, nhẹ nhàng thì thầm sát bên tai hắn:
— Ngươi thích ta.
Lâm Thiên Long kinh ngạc vô cùng, sau đó lập tức hoảng hốt, càng liều mạng giãy dụa.
“Ha ha…” Liễu Dịch Trần phát ra tiếng cười trầm thấp, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười, vươn tay ra, nắm lấy phân thân của hắn cách một lớp quần.
“Đừng…” Lâm Thiên Long phát hoảng, sau lại thấy xấu hổ chỉ muốn chui đầu xuống đất. Bởi hắn cũng cảm thấy mình đã “dựng” lên rồi, mà lúc này nằm trong tay Liễu Dịch Trần lại càng cứng hơn.
“Ngươi coi… ngươi thích ta, chẳng cần ta chạm vào, đã cứng rồi.” Giọng nói trong trẻo tiếng suối xa của Liễu Dịch Trần lại truyền tới bên tai hắn, Lâm Thiên Long xấu hổ quay mựt đi, hắn không cách nào cãi lại lời của Liễu Dịch Trần.
“Nói cho ta biết, ngươi thích tay hay không?” Gương mặt Liễu Dịch Trần áp sát lại gần, gần tới nỗi, Lâm Thiên Long có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương đang phả vào tai mình.
“Nói đi… thừa nhận sự thật khó đến vậy sao?” Lời y nói tựa như lời thì thầm của ma quỷ.
“Nói cho ta biết, ngươi thích ta.” Liễu Dịch Trần nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Ngươi thích ta đúng không. Nhìn phản ứng của cơ thể người xem, ngươi còn muốn lừa ai cơ chứ?”
“Ta…” Lâm Thiên Long muốn phản bác, Liễu Dịch Trần lại đưa tay chặn miệng hắn lại.
“Đừng chống lại khát vọng của bản thân… cơ thể ngươi đang nói cho ngươi biết, ngươi thích ta.” Đôi mắt của Liễu Dịch Trần như có ma lực vậy, Lâm Thiên Long thấy mình bị mê hoặc rồi.
“Nói với ta, ngươi thích ta. Ở đây không có ai cả, không một ai biết được đâu.” Liễu Dịch Trần kiên trì thuyết phucjhawns.
Lâm Thiên Long vẫn không hiểu sao cơ thể mình lại khát cầu Liễu Dịch Trần, từ trước đến nay hắn không bao giờ cho rằng mình thích một nam nhân, đã vậy còn bị người ta đè. Bất lực thở dài, hắn như nhận thua mà nói…
“Ta…” Do dự một lúc. “Hình như có thích ngươi.”
Liễu Dịch Trần cười, một nụ cười mê hoặc chúng nhân, sau đó y mở miệng nói:
…
…
…
“Vậy thì mau cởi quần để lão tử làm ngươi.”
…
…
…
“Khốn nạn! Đi chết đi!!!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Nhật Triền Miên
Chương 15: Ác mộng
Chương 15: Ác mộng