DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Chương 8: Khúc nhạc dạo…

Nửa tháng sau, tại mảnh đất trống trong Lâm Gia Thôn, Lý Chính đang đọc cho mọi người nghe nội dung bố cáo, chính là tin tức về việc ai có người thân tiến cung thì có thể gặp lại nhau vào Tết Trung Thu sắp tới.

Người trong thôn sau khi nghe được tin này, đều bàn tán xôn xao.

“Đại Tráng, trạm dịch nói có thư gửi cho ngươi, ta giúp ngươi đem về rồi đây.” Lý Chính gọi đoàn người nhà Lâm Đại Tráng. “Gia Văn mau đến xem, là thư của tiểu song oa tử nhà các ngươi, còn có một túi nặng kèm theo nữa này.”

Thái độ hiện tại của Lý Chính đối với một nhà Lâm Đại Tráng vô cùng thân thiết. Lâm Gia Văn năm nay thi đậu tú tài, hắn hiện tại là một người có công danh, thấy Huyện thái gia cũng không cần quỳ xuống hành lễ.

Lâm Gia Văn cũng không quan tâm đến thái độ lấy lòng của Lý Chính, chỉ đưa tay nhận lấy túi đồ cùng thư, nói có lệ vài ba câu.

Thôn dân đều nghe được lời nói của Lý Chính, đồng loạt quay đầu nhìn gói đồ trên tay Lâm Gia Văn. Một số người còn ồn ào. “Lâm tú tài mở ra cho mọi người xem coi song oa tử nhà mấy người gửi cái gì về vậy?”

Khi trước trong thôn có 10 người tiến cung, chỉ có khuê nữ Lâm Kiều Kiều nhà ở đầu thôn là có gửi đồ vật này nọ về, điều này làm nương của Lâm Kiều Kiều vô cùng đắc ý. Gặp ai bà cũng khoe khoang Kiều Kiều nhà mình có bao nhiêu tốt, hiện tại con bà được ở trong cung quý phi nương nương làm người hầu, còn được quý phi trọng dụng, thưởng rất nhiều bạc mang về.

Lần này Lâm Gia Bảo gửi một gói to như thế về nhà, thôn dân ai cũng nhìn nó chầm chầm, xem xem y rốt cuộc là gửi về bao nhiêu bạc.

Lâm Gia Văn không để ý bọn họ ồn ào, chỉ nhanh chóng cùng phụ thân bước nhanh về nhà.

Trong nhà, Trương Huệ Nương đang dìu đứa con dâu đã có mang 6 tháng của bà ra đón. “Có tin tức tốt nào không?”

Lâm Gia Văn đem thông báo của Lý Chính nói lại một lần, còn vô cùng kích động lên tiếng. “Gia Bảo còn gửi đồ về cho chúng ta nữa đó!”

Cả nhà nghe xong đều kích động cả lên, vội vàng thúc giục. “Mau mau mở ra xem..”

Từ khi Lâm Kiều Kiều gửi đồ về, cả nhà bọn họ vẫn luôn hy vọng Gia Bảo sẽ viết một bức thư về. Gia Bảo đã tiến cung được 1-2 năm, cả nhà không lúc nào là không nhớ y, chỉ cần y gửi một bức thư về thôi cũng khiến bọn họ an tâm rồi.

Mọi người nhanh chóng mở gói đồ ra, bên trong là một xấp thư dày, một cái hà bao vô cùng tinh xảo, còn có một đụm nhỏ được khăn bao lại, nhìn bên ngoài có vẻ là bạc.

Lâm Gia Văn đem thư mở ra, nhìn nhìn, chữ Lâm Gia Bảo viết khá lớn, hắn bắt đầu đọc lên cho mọi người cùng nghe.

‘Cha, mẹ, con là Gia Bảo. Con ở trong cung sống rất tốt, hiện tại con đang ở Ngự Điểm Phòng chỗ Hoàng hậu nương nương, chuyên làm điểm tâm cho nương nương. Quản sự Ngự Điểm Phòng là Lâm ma ma đối với con rất tốt, còn dạy con làm điểm tâm. Con hiện tại đã làm được một số món rồi, còn được ăn thử nữa. Đáng tiếc mọi người không thể ăn, bất quá chờ con xuất cung rồi mỗi ngày đều sẽ làm cho mọi người ăn. Hiện tại mỗi tháng con được phát một lượng bạc làm tiền tiêu vặt, còn thường xuyên được ban thưởng, chờ khi xuất cung con sẽ mở một cửa hàng bán điểm tâm. Nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, liền có thể mua một ngôi nhà lớn trong thành. Chúng ta một nhà có thể ở cùng một chỗ!

    Cha mẹ, đại tỷ, đại tỷ phu, đại ca, đại tẩu, nhị tỷ, tiểu đệ, tiểu muội, con thực sự rất nhớ mọi người.

    Lần này nhờ Hoàng hậu nương nương khai ân, Tết Trung Thu mọi người nhất định phải lên kinh thăm con nha. Sợ mọi người lộ phí không đủ, con đã gửi toàn bộ số bạc cho mọi người rồi đó. Bạc trước khi tiến cung con cũng không dùng đến.

    Mọi người nhất định phải đến nha, Gia Bảo rất nhớ mọi người!’

Nghe Gia Văn đọc xong thư, lại nhìn bức tranh Gia Bảo vẽ, Lâm Huệ Nương lau lau nước mắt. “Đứa nhỏ này vẽ cũng thật đẹp, món điểm tâm này vẽ thật giống.”

“Xem ra Gia Bảo ở trong cung rất tốt, như vậy ta cũng có thể yên tâm.” Lâm Đại Tráng vui vẻ. “Mẹ thằng nhỏ nè, ngày mai bà đến chỗ thông gia báo cho họ một tiếng, Cẩm Nhi cũng rất quan tâm đến tình hình của Gia Bảo.”

Đại tỷ Lâm Cẩm Nhi của Lâm Gia Bảo sau khi nghe tin đệ đệ nhà mình bị bắt tiến cung, thương tâm suýt nữa động thai khí. May mắn hữu kinh vô hiểm, sinh hạ được một đôi long phụng. Điều này làm cả Tần gia đều vui mừng không thôi, Tần thái thái đối với cặp song sinh này vô cùng cưng chiều, bà càng thêm tin tưởng  Cẩm Nhi có mệnh tốt. Sau khi Lâm Cẩm Nhi ở cữ xong liền sai quản gia đem toàn bộ quyền trao hết cho nàng, bản thân thì lui về làm một bà nội chuyên sủng tôn tử.

Lâm Đại Tráng đem gói đồ được khăn bao lại mở ra, quả nhiên bên trong có rất nhiều bạc. Đếm đếm, cư nhiên đến một trăm ba mươi lăm lượng bạc. “Bạc thật nhiều a!”

“Oa!!” Cặp song sinh cũng vô cùng kích động, nhiều bạc như vậy có thể mua không ít đồ ăn ngon nha.

“Sao lại nhiều như vậy chứ, không phải một tháng một lượng bạc sao? Chỉ mới tiến cung khoảng 2 năm, quá lắm chỉ khoảng ba mươi mấy lượng thôi chứ. Nghe nói Lâm Kiều Kiều cũng chỉ gửi về có hai mươi mấy lượng thôi a.” Lâm Gia Văn nghi hoặc.

Hiên Viên Hãn Thừa khi thấy trong gói đồ của Lâm Gia Bảo chỉ có ba mươi lăm lượng bạc liền sai người bỏ thêm một trăm lượng vào. Ngẫm lại lại thấy không ổn liền cho đổi hết thành bạc vụn. Bởi vì thế mà gói đồ của Lâm Gia Bảo lại to đến vậy.

“Này đã là gì, Gia Bảo làm việc trong cung của Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương ở hậu cung chính là lớn nhất, đương nhiên phần thưởng cũng phải lớn rồi.” Trương thị không để ý lên tiếng, mọi người trong nhà nghe xong, ngoại trừ Lâm Gia Văn, ai cũng cảm thấy có lý.

Thê tử của Lâm Gia Văn thấy số bạc này cũng rất vui, như vậy năm sau tướng công đi Từ Châu để thi Hương được rồi.

Lâm Lị Nhi cầm cái hà bao tinh xảo lên xem, phía trên được thuê hình hoa cỏ rất đẹp, bên trong chắc nhét rất nhiều, đem mọi thứ trong bao đổ ra bàn. “Bên trong hà bao còn có nữa này!”

Chỉ thấy bên trong hà bao là năm quả bạc cùng ba hạt vàng.

“Nha! Đây là vàng sao? Thật đẹp a!” Tiểu muội cầm một khỏa lên nhìn thử.

“Qủa nhiên là trong cung có khác, làm thật tinh xảo. Qủa bạc này cũng nặng khoảng hai cân.” (ở đây để chữ trọng 重 , ta cũng không biết nó chỉ gì, chỉ biết là nói về cân nặng nên để là cân.) Trương thị cầm quả bạc ước chừng trọng lượng.

Cả nhà cứ thế vui vẻ vây xung quanh bàn xem những thứ mà Gia Bảo gửi về.

Sau khi xem xong, mọi người bắt đầu lên kế hoạch bàn bạc. Trừ lộ phí lên kinh, còn phải chuẩn bị thêm cho Lâm Gia Văn sang năm đi thi Hương ở Từ Châu nữa.

Số tiền còn lại Lâm Đại Tráng dự định dùng để xây nhà, xây thêm phòng ở, mở rộng nhà cửa. Mắt thấy gia đình sắp sửa sẽ có thành viên mới, bọn nhỏ cũng sắp lớn cả rồi. Phòng ở hiện tại là một chuyện vô cùng cấp bách.

Vốn định dành dụm tiền cho con cả sang năm đi thi Hương, hiện tại đã không cần nữa rồi. Phòng ở nông thôn muốn xây cũng không quá đắt, nhân công cùng nguyên liệu, nhiều lắm cũng khoảng vai chục lượng mà thôi.

Còn có thể mua thêm vài mẫu đất, hiện tại trong nhà không cần nộp thuế đất, đất càng nhiều thì tiền trong nhà cũng sẽ càng nhiều.

Đem số đất đó tính trên danh nghĩa của Lâm Gia Bảo, như vậy sẽ không có ai dị nghị nữa. Nếu lần sao Lâm Gia Bảo có gửi thêm bạc về thì mua nhiều thêm vài mẫu nữa. Như vậy khi xuất cung, Lâm Gia Bảo vẫn có cái để dựa vào.

Những vật trong hà bao thì cứ để đó, dành cho trường hợp khẩn cấp.

Sáng sớm hôm sau, Trương thị vào thành hỏi thăm sức khỏe nữ nhi, còn Lâm Đại Tráng thì mang theo Lâm Gia Văn đi tìm Lý Chính hỏi chuyện phòng ở cùng mua đất.

Bọn họ vừa đi không được bao lâu, mẹ của Lâm Kiều Kiều đã đến trước cửa.

Mẹ Lâm Kiều Kiều nghe tin Lâm Gia Bảo cũng gửi đồ về thì tò mò, mới sáng sớm đã đến hỏi thăm tin tức.

Ngô thị cũng không thể đuổi bà đi, nhờ sự giúp đỡ của Lâm Lị Nhi, đành mời bà ngồi xuống nói chuyện. “Sáng sớm đến đây có việc gì không?”

“Ta nghe nói song oa tử nhà các ngươi gửi đồ về, nê qua hỏi một chút. Ha hả, song oa tử nhà các ngươi hiện tại làm người hầu ở đâu thế? Kiều Kiều nhà ta chính là người hầu trong cung của Qúy nhân nương nương đó a!” Mẹ Lâm Kiều Kiều nhiều chuyện hỏi.

Ngô thị cũng quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo này của bà. “Gia Bảo làm người hầu ở Ngự Điểm Phòng trong cung Hoàng hậu nương nương!”

“Trong cung Hoàng hậu nương nương!” Mẹ Lâm Kiều Kiều sững người một lát rồi lại đắc ý. “Thế chẳng phải chỉ là tạp dịch ở phòng bếp thôi sao, Kiều Kiều nhà ta được ở cạnh Qúy phi nương nương đó a. Thế song oa tử nhà các ngươi gửi về bao nhiêu bạc vậy?”

“Liên quan gì đến bà!” Lâm Lị Nhi nghe bà nói đệ đệ mình là tạp dịch liền nổi giận.

“Nghe nói là một túi rất lớn a, chắc là không ít bạc phải không?” Mẹ Lâm Kiều Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Không nói cho bà biết.” Lâm Lị Nhi đanh đá nói với bà.

Ngô thị cũng không muốn nói cho bà nghe, tiền của thì không nên để cho người ngoài biết. “Cũng không nhiều, Lâm đại nương, nhà chúng ta còn có việc, không thể tiếp tục chiêu đãi bà, mời bà về cho.”

“Ai u, trở thành nương tử của tú tài liền tự cao tự đại vậy sao? Ngươi không nói ta cũng biết, bất quá chỉ là một đứa tạp dịch mà thôi, khẳng định là bao tiền đồng rồi, ha ha ha!” Mẹ Lâm Kiều Kiều thấy các nàng không chịu nói liền ác ý đoán.

Lâm Lị Nhi cầm nguyên cây chổi bắt đầu đuổi bà ra khỏi nhà. “Bà có đi hay không! Đi hay không hả!”

Mẹ Lâm Kiều Kiều vừa ra khỏi nhà Lâm Đại Tráng vừa mắng. “Nha đầu chết tiệt, đanh đá như vậy, cẩn thận về sau không ai dám lấy.”

Trương thị vào thành rồi đến chỗ Tần gia cũng đã là giữa trưa, Tần gia một nhà đều có mặt đầy đủ. Lâm Cẩm Nhi nhìn thấy mẹ mình cũng rất cao hứng. “Mẹ, sao mẹ lại đến đây.” Tần Khải cũng nhanh chóng tiến lên hành lễ với nhạc mẫu.

Trương thị chào hỏi thông gia, rồi quay sang nhìn đại tôn tử Thông Ca cùng cặp song sinh một chút.

Sau đó, bà liền đem những điều mà Lâm Gia Bảo viết trong thư kể hết ra. Tần gia nghe xong đều thực thay Lâm gia cao hứng không ngừng.

“Nhạc mẫu, nhạc phụ và Gia Văn chuẩn bị khi nào thì xuất phát?” Tần Khải hỏi, trong lòng hắn đang có một ý nghĩ.

“Bọn họ dự định giữa tháng Tám sẽ đi, khoảng nửa tháng là tới kinh thành.” Trương thị trả lời, trong nhà đã bàn bạc cả rồi, Lâm Đại Tráng và Lâm Gia Văn sẽ lên kinh gặp Gia Bảo. Bà kỳ thực cũng muốn đi, nhưng con dâu cũng đã gần đến ngày sinh rồi, trong nhà lại có 3 đứa nhỏ cần chăm sóc nên đành thôi.

“Mọi người xem như vầy được không, lần này để con cùng lên kinh thành đi. Con chưa từng lên kinh thành bao giờ, vừa lúc có cơ hội thì đi lên đó. Trong cửa hàng vẫn còn tồn một ít hàng hóa, con sẽ đem lên kinh thành thử xem có mở rộng ra được không. Hàng của chúng ta đều là đồ tốt, chỉ có điều hoa văn lại không hợp thời cho lắm, đem lên kinh không chừng người trên đó lại thấy có hứng thú, lúc trở về con sẽ mua thêm ít vải trên đó về bán cho dưới này.” Tần Khải nêu ra ý nghĩ của mình, hắn đã tính toán hết cả rồi.

Tần lão gia nghe xong cũng gật đầu đồng ý, đứa con đã thành gia lập nghiệp, có cơ hội nên để nó đi ra ngoài để học hỏi thêm kinh nghiệm. Ông liền quay sang chỗ Trương thị, nói. “Bà thông gia, ý kiến của Khải Nhi rất được, bà cho nó cùng đi đi. Trong nhà tôi xe ngựa gì gì đều có, mọi người sẽ không phải mất tiền đi mướn nữa, để tôi phái thêm vài hỏa kế với gia đinh đi theo hộ tống mọi người, như vậy cũng sẽ an toàn hơn.”

“Vậy thì tốt quá, cảm tạ ông thông gia. Để tôi về báo cho bọn họ hay tin này.” Trương thị nghe xong cũng đồng ý nói.

Giữa trưa, Tần gia nhiệt tình giữ Trương thị ở lại dùng cơm, buổi chiều còn cho xe ngựa chở bà trở về.

Trương Huệ Nương đem ý của Tần gia kể lại cho mọi người nghe, tất cả đều cảm thấy rất tốt. Kế tiếp, một nhà Lâm Đại Tráng cứ thế bận rộn cả lên.

Trong khi cả nhà Lâm Đại Tráng đang cao hứng chuẩn bị xây phòng mới, cùng đồ vật này nọ để lên kinh. Hiên Viên Hãn Thừa đã tính toán xong kế hoach jcuar mình.

Đảo mắt cái là đã đến tháng bảy, Hiên Viên Hãn Thừa đã qua lệnh cấm, một lần nữa thượng triều. Hắn đối với việc xử lý các vấn đề trên triều cũng ngày một thành thục, các đại thần đều cảm giác được, vị Thái tử điện hạ này thể hiện sự uy nghiêm của mình càng ngày càng mãnh liệt, bọn họ đều đối với hắn vô cùng tin phục cùng ngại.

Theo lệ, vào buổi chiều, Hiên Viên Hãn Thừa đến Vĩnh Thọ Cung bồi mẫu hậu trò chuyện.

Hoàng hậu đối với việc Thái tử thường xuyên đến vấn an bà thì rất vui mừng, Nhị hoàng tử Hiên Viên Hãn Khải chỉ thích múa đao đánh gậy nên rất ít khi đến thăm bà. Nhưng đứa con lớn này lại rất quan tâm đến bà, thường bồi bà trò chuyện này nọ một hồi lâu. Vì thế lần nào có mấy mệnh phụ phu nhân đến yết kiến bà, bà đều khoe khoang về sự hiếu thuận của Thái tử nhà mình.

“Thừa Nhi, mẫu hậu thấy mấy ngày nữa là đã đến Lễ Khất Xảo*, mẫu hậu định mở tiệc chiêu đãi một số quan viên trong triều, dự định để họ đem nữ quyến trong nhà tiến cung. Nhân cơ họi này tuyển cho con một trắc phi, con thấy thế nào? Bên người con hiện tại chỉ có ba thị thiếp, thực sự quá ít, các nàng tuổi cũng đã khá lớn, mẫu hậu nghĩ con cũng không còn thích họ nữa.” Hoàng hậu dự định trước cứ nạp một trắc phi đã, đợi sự tình Tiết gia xử lý xong thì mới tuyển một Thái tử phi cho nhi tử, dù sao đó cũng là quốc mẫu tương lai, mẫu nghi thiên hạ, không nên làm quá qua loa.

“Mẫu hậu không cần làm vậy. Con còn phải điều trị thêm một hai năm, hiện tại nạp trắc phi, chỉ sợ sự tình không ổn.” Hiên Viên Hãn Thừa lắc đầu.

“Như thế nào còn phải chờ một hai năm, đều đã qua một năm rồi. Tiễn thái y sao vẫn chưa trị dứt, chẳng phải nói cho hắn đi theo con vào quân doanh trị bệnh sao?” Hoàng hậu có chút tức giận.

“Mẫu hậu đừng trách Tiễn thái y, hắn vẫn rất chuyên tâm giải độc cho con. Bất quá xuất chinh, có khi khó tránh phải hoãn điều trị. Hiện tại độc trong cơ thể con đã thanh lọc rồi, chỉ cần điều trị thêm một chút nữa.”Hiên Viên Hãn Thừa đáp.

“Vậy làm sao bây giờ? Con lần này xuất chinh gần một năm bên ngoài thì không nói gì, nhưng bây giờ đã trở về. Nếu một hai năm tới vẫn không gần nữ nhân, lại không có con nối dòng. Chỉ sợ tin đồn Thái tử không thể sinh con sẽ bị đồn ra a!” Hoàng hậu lo lắng.

“Nhưng con hiện tại vẫn chưa điều trị hết, quả thực lực bất đồng tâm, tuy có thể miễn cưỡng sinh hoạt vợ chồng nhưng con nối dòng vẫn sẽ không có.”Hiên Viên Hãn Thừa đem chuyện con nối dòng ra ngăn lại ý định của hoàng hậu. Kỳ thực cơ thể hắn đã trở về bình thường rồi, nhưng vì bảo bối, hắn vẫn sẽ cố chờ thêm một hai năm, hắn không muốn bản thân bị đám nữ nhân đó làm ô nhiễm thêm lần nữa.

“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Hoàng hậu vẫn lo lắng.

“Mẫu hậu đừng lo, nhi thần đã nghĩ ra một biện pháp.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.

“Con sẽ chuyên sủng một song oa tử, chỉ đối với người này đặc biệt sủng ái, cũng không đi đến chỗ những phi tần khác. Mà song oa tử rất khó mang thai, như vậy trong một hai năm con không có con nối dòng vẫn là một chuyện rất bình thường.” Hiên Viên Hãn Thừa nói ra biện pháp của mình.

“Chuyên sủng một song oa tử, vậy thanh danh của con…”Hoàng hậu cảm thấy chủ ý này rất tốt, nhưng vấn đề ở chỗ thanh danh của Thái tử cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Mẫu hậu, đây là biện pháp tốt nhất. So với tin đồn Thái tửu bị bất lực đã đỡ hơn nhiều rồi. Anh hùng thiếu niên, ai lại chẳng thích mỹ sắc chứ.”Hiên Viên Hãn Thừa thừa cơ hội tiếp tục dụ dỗ.

“Ai! Cũng chỉ còn cách đó. Con đã chọn được người nào chưa?” Hoàng hậu hỏi Thái tử.

“Vẫn chưa, còn phải nhờ mẫu hậu tìm giúp con. Tốt nhất nên là người trong cung mẫu hậu.” Hiên Viên Hãn Thừa bất động thanh sắc nói.

“Chu ma ma, ngươi cũng nghe Thái tử nói rồi đó. Ngày mai đem danh sách những người phù hợp trình lên cho ta.” Hoàng hậu nhìn về phía tâm phúc Chu ma ma của mình.

Khi hoàng hậu cùng Thái tử nói chuyện chỉ để lại Chu ma ma bên người, bà cũng rất tin tưởng vị Chu ma ma này.

“Hoàng hậu nương nương xin yên tâm, thần nhất định hoàn thành tốt.” Chu ma ma tự tin nói.

Hiên Viên Hãn Thừa vừa nghe lời Chu ma ma nói, gương mặt không khỏi tràn đầy vẻ sung sướng.

Cùng lúc đó tại Ngự Điểm Phòng, Lâm ma ma đã được ám vệ của Thái tử báo tin. Lâm ma ma nghe xong thì cau mày, khẽ thở dài.

Chu ma ma theo lời Hoàng hậu nương nương phân phó, bắt đầu đi tìm danh sách cung nhân trong Vĩnh Thọ Cung.

Vừa lật Chu ma ma liền choáng váng, Vĩnh Thọ Cung cư nhiên có đến năm song oa tử! Trong đó có hai người đã qua 20 tuổi, một người 13 tuổi, người ở độ tuổi phù hợp 15, 16 thì chỉ có hai người. Hai người này ở Vĩnh Thọ Cung chỉ có chăm sóc cây cỏ, Chu ma ma bèn đi tìm họ nhìn xem thử xem.

Hai người này tướng mạo quá thực vô cùng bình thường, không có gì xuất sắc. Này làm sao để Thái tử điện hả ‘chuyên sủng’ cho được.

Chu ma ma ở trong phòng nghĩ đến nghĩ lui, ngày mai bà phải đi báo cáo cho hoàng hậu nương nương mất rồi.

‘Cốc, cốc…”Chu ma ma nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng lên mở thì thấy Lâm ma ma đang đứng phía trước. “Lão tỷ tỷ bà sao lại đến đây?”

Lâm ma ma cầm theo một cái thực hạp tiến vào. “Sắp đến Lễ Thất Xảo, Ngự Điểm Phòng chúng tôi vừa làm được một loại điểm tâm mới. Chu ma ma bà thường ở cạnh Hoàng hậu nương nương, chắc chắn biết khẩu vị của nương nương như thế nào. Tôi bèn đem đến cho bà thử một chút xem có được hay không.” Nói xong Lâm ma ma đem thực hạp đặt lên bàn.

“Lão tỷ tỷ bà đã làm thì nhất định sẽ ngon, Hoàng hậu nương nương thích nhất điểm tâm do bà làm mà.”Lâm ma ma và Chu ma ma đều là người hầu trong nhà hoàng hậu nương nương, giữa hai người còn có thêm một tầng quan hệ thông gia, về sau lại cùng tiến cung, nhiều năm qua vẫn luôn chiếu cố lẫn nhau, tựa như tỷ muội ruột thịt vậy.

Lâm ma ma đem chén đũa lấy ra. “Bà nếm thử xem, đây là Tổ Yến Cao, khuôn bên ngoài cũng vừa mới được tạo xong.”

“Chim hỉ thước trên này tạo hình thật giống, lão tỷ tỷ thực dụng tâm. Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ thích.” Chu ma ma cầm một khối ăn thử. “Mùi vị rất ngon! Lão tỷ tỷ bà cứ chờ được ban thưởng đi.”

“Mong là sẽ như lời bà nói, ha hả.”Lâm ma ma mỉm cười, mắt liếc đến bảng danh sách nằm trên bàn Chu ma ma. “Tôi khi nãy có chút vội, không làm phiền bà chứ?”

“Ai! Lão tỷ tỷ đừng lo, Hoàng hậu nương nương chỉ muốn tôi tìm một tiểu cung thị ban thưởng cho Thái tử điện hạ mà thôi. Tôi tìm cả danh sách rồi mà vẫn chưa có một người phù hợp, không biết ngày mai bẩm báo với Hoàng hậu nương nương như thế nào đây a.”

“Cung thị trong cung chúng ta rất ít, muốn tuyển cũng rất khó khăn.” Lâm ma ma quan tâm nói.

“Chỉ có hai người phù hợp điều kiện, nhưng tướng mạo lại thật bình thường.” Chu ma ma kể khổ.

“Vậy sao mà được, tướng mạo không đẹp, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không hài lòng.” Lâm ma ma phụ họa. “Nói đến tướng mạo…song oa tử ở Ngự Điểm Phòng chúng tôi tướng mạo cũng rất được a.”

“Ai, đáng tiếc chỉ mới 13, vẫn còn quá nhỏ.” Chu ma ma tiếc nuối nói.

“Không phải 13, tháng trước y đã qua 14 rồi, chỉ có còn hơi nhỏ thôi.” Lâm ma ma nói. “Nhưng y lớn lên quả thực rất đẹp, mắt to tròn long lanh như biết nói, còn có má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.”

Chu ma ma thấy Lâm ma ma khen song oa tử kia như vậy, liền suy nghĩ. “Bằng không tôi đem cả ba trình lên cho Hoàng hậu nương nương thử xem, nhiều một chút cũng tốt a.”

“Đúng vậy, hai người quả thực quá ít, nhiều một chút sẽ lựa chọn tốt hơn.” Lâm ma ma bắt đầu dẵn dắt.

“Ân, cứ như vậy đi.”

Ngày hôm sau, Lâm ma ma đem thông tin về ba người trình lên cho Hoàng hậu, bà vừa xem xong liền nặng nề đặt danh sách xuống. “Chu ma ma, sao ngươi lại làm như thế? Chỉ có ba người, bên trong còn có một người 13 tuổi.”

Chu ma ma vội vàng quỳ xuống, đem từu ngữ đã chuẩn bị sẵn ra nói. “Hoàng hậu nương nương, không phải do thần không dụng tâm mà là do cung thị trong cung chúng ta quá ít. Chỉ có hai người là phù hợp nhưng lại quá bình thường, thử hỏi làm sao Thái tửu ‘chuyên sủng’ cho được. Thần chỉ thêm một người vào, tuy là có hơi nhỏ nhưng tướng mạo lại rất khá, sẽ không bôi nhọ danh tiếng của Thái tử điện hạ.”

Chu ma ma thấy sắc mặt hoàng hậu đã tốt lên được một chút bèn tiếp tục nói. “Song oa tử này làm việc ở Ngự Điểm Phòng, lại rất nhu thuận nghe lời. Tháng trước vừa tròn 14 tuổi tuy thoại nhìn có chút nhỏ. Nhưng song oa tử dù sao cũng khác với nử tử, càng trẻ càng tốt.”

“Tuy nói vậy nhưng ta sợ Thừa Nhi lại không thích.” Hoàng hậu nghe Chu  ma ma nói xong cũng không thể trách tội bà tiếp.

“Không bằng để Thái tử điện hạ đến nhìn thử xem, nếu ngài ấy không thích thì chỉ còn cách tìm cung thị nới khác đến mà thôi.”

“Ân, vậy thì để Thái tử tụ mình quyết định đi, dù sao cũng là chuyên sủng của nó, phải để nó thích mới được. Chu ma ma ngươi mau đi an bài đi.” Hoàng hậu cũng không muốn tuyển cung thị nơi khác, không phải người trong cung mình thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa tuyển người từ cung khác động tĩnh sẽ có chút lớn, như vậy không ổn. Hy vọng lần tuyển chọn này Thừa Nhi sẽ vừa lòng.

“Vâng ạ.”

Đọc truyện chữ Full