DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 173: Phần thưởng

Xóa được ‘đại họa trong lòng’, tích phân ngồi hỏa tiễn vùn vụt tăng lên bảy con số, tâm tình Ngô Nặc quả thật tốt đến bùng nổ.

Tuy sau đó Ngô Nặc có chút đau thịt lúc trước vội vàng xử lý vật tư, nhưng bản thân y không bị lỗ tiền, không chỉ không lỗ, còn kiếm được không ít, hơn nữa trên tài khoản còn thừa hơn một triệu giao dịch tệ, đủ cho y đông sơn tái khởi.

Huống chi tài nguyên giao dịch trong tay y còn rất nhiều, chẳng hạn diêm giáp trùng trong mỏ muối tinh, chẳng hạn rượu trái cây dùng các loại trái cây quý hiếm ủ ra, chẳng hạn hầu nhi tửu có thể so với linh tửu ở vị diện tu chân, lại chẳng hạn là bột phấn mài từ lá cây của trường sinh mộc giao dịch từ bộ lạc Cô Sơn, lặng lẽ nói một câu, bột phấn mài từ lá cây trường sinh mộc hiện tại đã thành đồ giao dịch được hoan nghênh nhất trong tay y, một túi nhỏ bằng nắm tay có thể bán được hơn trăm ngàn giao dịch tệ.

Đội thuyền từ bộ lạc Cô Sơn giao dịch được hơn trăm cân bột phấn này, nếu bán hết toàn bộ, lập tức tiền để dành sẽ trở về tám con số, thậm chí có thể còn nhiều hơn. Nhưng Ngô Nặc hiểu rõ đạo lý vật quý ở hiếm, cho dù so với giá giao dịch trong hệ thống, những bột phấn y đổi tới không có gì khác với nhặt không, nhưng những bột phấn này đối với bộ lạc cũng vô cùng quan trọng, sao y có thể lấy hết lên hệ thống đổi giao dịch tệ?

Nhưng, trong tay có nhiều tài nguyên như thế, Ngô Nặc quả thật càng dễ dàng đổi được đồ giao dịch không tồi với giá rẻ từ tay các giao dịch giả khác, rồi từ từ chuyển bán những đồ giao dịch đó, nửa tháng trôi qua, Ngô Nặc đã gom đủ giao dịch tệ để mua công pháp cho Bạch đại miêu mập ra.

Mà trong nửa tháng này, đủ mọi lời đồn tràn đầy sắc màu thần bí về ‘kiểm tra của thần linh’, ‘thần tích’, ‘thần điện’, ‘sứ thần’ đã không truyền mà chạy, nhanh chóng lan khắp cả bộ lạc.

Ba người nói xạo thành thật, mà lần này có tổng cộng 50 đứa nhỏ tham gia kiểm tra, tuy cuối cùng chân chính leo lên được bậc thang ‘thần điện’ cũng chỉ có lác đác vài đứa, nhưng từ xa nhìn thấy thần điện lại có hơn ba bốn chục đứa.

Ngày thứ hai kiểm tra kết thúc, tụi nhỏ liền vội vã nói cho Ngô Nặc nghe tình cảnh trong mộng, đều muốn biết rốt cuộc là chuyện gì. Ngô Nặc vì cảm thấy chuyện này không dễ giải thích, chỉ có thể cười không nói, nhưng, lúc đó y cũng bị hệ thống đưa vào không gian kiểm tra, vị trí y đứng, góc độ hoàn toàn khác với bọn nhỏ, y có thể thấy rõ tình trạng đáp đề của mỗi đứa, hệ thống thậm chí rất quan tâm cung cấp cho y một vài bức tường ghi hình, thông qua những bức tường này, Ngô Nặc có thể nhìn thấy mỗi một đề sai của từng đứa.

Hiện tại trí nhớ của Ngô Nặc vô cùng tốt, qua một bữa tối, y vẫn nhớ rõ mỗi đề sai của chúng. Có vài đề sai, là do tụi nhỏ quá sơ ý, có vài đề sai lại là do những kiến thức cơ bản ở một vài phương diện của tụi nhỏ không vững chắc gây ra.

Thế là, Ngô tiểu Nặc hiện tại đã càng lúc càng có phong phạm thầy giáo, tự nhiên túm lấy cơ hội này, giúp tụi nhỏ tra rõ bù khuyết điểm. Rất nhanh, tụi nhỏ đã ý thức được, nội dung Vu Nặc đại nhân hỏi mình, sao hình như chính là chỗ làm sai trong giấc mơ?

Tư tưởng của con nít khó tránh khỏi liên tưởng bay xa, mà trẻ con do ‘thần côn’ dạy ra, đường não tuyệt đối không phải người bình thường có thể lý giải.

Thế là, Ngô Nặc vốn chỉ là sợ phiền phức không giải thích, tụi nhỏ lại bổ não đủ kiểu, đợi các phiên bản lời đồn truyền tới tai Ngô Nặc, y đã bị thần hóa thành sứ giả tài ba nhất dưới cờ thần linh.

Bất tri bất giác, lại bước một bước lớn trên con đường thần côn.

Ngô tiểu Nặc sờ cái đầu trơn bóng của Kala, nhìn bộ dáng nhóc con ngu ngơ vui vẻ, có cảm giác ưu thương đau nói không nên lời.

Nhưng Ngô Nặc không biết là, lần kiểm tra này đối với tụi nhỏ tạo thành trùng kích rất lớn, tạo nên ảnh hưởng cực lớn cho nhân sinh từ nay về sau của chúng.

Đối với những nhân loại nguyên thủy còn đang trong mông muội chậm rãi tiến tới mà nói, không có động lực nào có thể cường đại hơn so với ‘được thần linh chọn lựa’, họ tin tưởng sâu sắc bản thân được thần linh phù hộ, tin tưởng bản thân không giống với những người khác, tin tưởng bản thân đang mang theo sứ mạng thần thánh mà vĩ đại.

Nếu là ở hiện đại, rất nhiều người sẽ cho rằng mấy đứa nhỏ này bị ngu giả khốc, nhưng cuối cùng trong đời mấy đứa nhỏ, đây là tín niệm cường đại nhất trong lòng chúng.

Tín niệm, là một loại sức mạnh nhìn không thấy sờ không được, nhưng quả thật là một trong những nguyên tố không thể thiếu để sáng tạo kỳ tích.

Không sai, lúc này không ai ngờ được, những đứa trẻ còn đang ủ rũ vì bản thân làm sai không ít đề sẽ trở thành những đại nhân vật vĩ đại ảnh hưởng trực tiếp thậm chí là thúc đẩy cả tiến trình lịch sử của cổ quốc Trường Hà chứ?

Mà là người dạy nên những đại nhân vật này, được vinh danh là nhân vật thần bí nhất trong lịch sử Trường Hà, lúc này Ngô Nặc đang chuẩn bị lễ vật cho mấy học sinh mũi nhọn gần đây cảm xúc hơi ủ ê của mình.

Trong lớp mũi nhọn bất kể cuối cùng có tham gia ‘kiểm tra thần linh’ hay không, mỗi đứa một miếng bánh kem mật ong lớn ngọt ngào, Ngô Nặc tự tay nướng, tụi nhỏ ăn xong sẽ lại vui vẻ trở lại.

Nhưng, lần kiểm tra này tựa hồ đã khiến tụi nhỏ ‘trưởng thành’ hơn một chút, bắt đầu hơi hiểu được hàm nghĩa của lý tưởng. Đương nhiên, nếu Ngô tiểu Nặc biết trên lớp có một nửa học sinh, lúc này lý tưởng nhân sinh chính là xây dựng một tòa thần điện hùng vĩ tráng lệ, y nhất định sẽ cho chúng nó một trận đòn, tên đầu sỏ tội đồ hệ thống đặc biệt không thể bỏ qua!

Nhưng rất may mắn Ngô tiểu Nặc căn bản không biết, y còn chuẩn bị để mời Mạt, Phong, tiểu Di, Mẫn bốn đứa giúp y được thưởng thêm 110 ngàn tích phân tới nhà ăn cơm. Đương nhiên, y cũng không chỉ là vì bốn đứa nó giúp y kiếm thêm tích phân mà thưởng cho chúng, phần nhiều vẫn là vì bốn đứa nó bình thường giúp y chia sẻ rất nhiều công việc, phải biết, sau khi chia lớp, trọng tâm dạy học của Ngô Nặc đã triệt để dời lên lớp mũi nhọn, chữ Hán, phép tính của lớp bình thường toàn bộ là bốn đứa nó giúp y làm.

Trong bốn đứa, Phong lớn tuổi nhất cũng chẳng qua mới mười một mười hai tuổi, tiểu Di nhỏ nhất qua hết mùa đông năm nay mới đầy tám tuổi, nếu là ở hiện đại, vẫn là học sinh tiểu học. Nhưng chúng lại đảm nhiệm chức trách của giáo viên, dạy bạn học còn nghiêm túc phụ trách hơn tự mình lên lớp, sau khi chúng tiếp quản học sinh năm nhất, thành tích của các học sinh ban đầu có hơi tụt một chút, nhưng sau đó đã chậm rãi đuổi kịp, trước khi chiêu sinh có lần thi cuối cùng, 70% học sinh đều thuận lợi vào năm hai.

Cho nên, cho dù Bạch đại miêu không vui vẻ gì, cuối cùng vẫn thúi mặt đáp ứng Ngô Nặc mời bốn đứa nó tới nhà ăn cơm.

Kỳ thật Ngô Nặc còn muốn mời hết toàn bộ mấy cán bộ lớp tới nhà ăn cơm, nhưng Bạch đại miêu rất mất mặt biến thành mèo con giở trò vô lại giận dỗi, thân là một miêu nô tiềm (cố) ẩn (đế), Ngô tiểu Nặc cuối cùng bại bởi bộ mặt đầy lông lãnh diễm cao quý của miêu chủ tử, giao nhiệm vụ vinh quang mà gian nan đó lại cho Lục đi hoàn thành.

Đám nhỏ tuy rất muốn ăn đồ do Ngô Nặc đích thân nấu, nhưng chúng cũng rất sợ dực hổ Bạch, đến nhà Lục ăn cơm chúng ngược lại an tâm một chút.

Mấy nữ nô giúp đỡ làm việc trong nhà, sau khi tài nấu ăn càng lúc càng tốt, Ngô Nặc liền rất hiếm khi xuống bếp.

Hôm nay hiếm khi lên hứng, Ngô Nặc chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn cho mọi người.

Cá Bạch đại miêu thích nhất tất nhiên không thể thiếu.

Mấy ông chủ tiệm thịt như Bàn Hao, vì kiếm tiền, đặc biệt thuê nô lệ ra Trường Hà bên ngoài đập băng câu cá. Sau khi Ngô Nặc dạy mọi người cách giết cá ăn cá đúng đắn, hai năm nay mấy con cá ngoài bộ lạc có thể nói là gặp rủi lớn, so với con mồi khác, độ nguy hiểm khi bắt cá rất nhỏ, lại thêm dòng sông gần bộ lạc, rảnh rỗi bắt vài con về nhà nấu món mặn, rất nhiều người đều thích làm thế.

Thế là, cá trong sông không chỉ số lượng giảm mạnh, cũng học được thông minh, không dễ bắt dễ câu như trước nữa.

Nhưng mọi người đi tới chỗ xa hơn thượng du hoặc hạ du một chút vẫn có thu hoạch không tồi.

Từ sau khi có người bắt đầu bán cá, Bạch chỉ cần ở bộ lạc, trong nhà cách năm ba hôm sẽ ăn một bữa cá. Tới mức hiện tại tay nghề làm cá của các nữ nô đã tăng vọt, món cá kho cải chua đắc ý nhất của Ngô Nặc, các cô cũng học được tám phần.

Hai ngày trước mới vừa ăn cá cải chua, Ngô Nặc định hôm nay sẽ làm cá lát nhúng.

Cá ở thế giới này, rất nhiều chủng loài không giống với trái đất.

Các nữ nô phụ trách đi mua hôm nay vận khí không tồi, mua được một loại cá ăn thịt khá hiếm trong Trường Hà.

Loại cá này có phần giống cá mè ở trái đất, nhưng lớn hơn cá mè, cũng hung tàn hơn nhiều, chúng không chỉ dám hạ khẩu với tôm cá trong sông, còn dám ra tay với người, may mà loại cá này không phải thuộc tính quần cư, trong sông gặp riêng một hai con như vậy, người thành niên bình thường đều có thể đối phó.

Loại cá này rất hiếm, nhưng chất thịt lại rất tươi ngon, không có vảy cá, xương cũng rất ít, vị tanh cũng cực nhạt, rất được mọi người yêu thích, bình thường chỉ cần xuất hiện trong tiệm thịt, rất nhanh sẽ bị người ta mua mất.

Cá các nữ nô hôm nay mua về nặng đủ bảy cân, các nữ nô tốn khá nhiều sức mới giết được nó, lại tốn công mới xắt nó thành từng lát mỏng được.

Xương cá được Ngô Nặc bỏ thêm chất điều vị xào thơm đem nấu canh, để lửa nhỏ đun từ từ.

Lúc hầm xương cá, Ngô Nặc đồng thời dùng thịt bò man các nữ nô mua về trộn với dưa dài, làm một nồi thịt bò kho tàu.

Đợi khi Ngô Nặc làm xong thịt bò, dê sừng mà y bảo các nữ nô nướng đã sắp chín. Sau khi các nữ nô mua dê sừng về, y đã chọn chỗ non béo nhất, cắt xuống hầm một nồi canh thịt dê vô cùng thích hợp để ăn vào ngày đông, y còn đặc biệt thêm vào trong một vài vu dược có tác dụng khử tanh và bổ nhiệt, lúc này, canh thịt dê đã gần được, hương thơm liên tục phiêu ra từ cái nấp đã được đậy kín, Bạch đại miêu làm trợ thủ một bên bị đói tới mức không biết đã lén nuốt nước miếng bao nhiêu lần, nếu không phải hôm nay có người ngoài tới, hắn sớm đã biến thành mèo mập cầu được đút (mặt mũi đâu).

Bốn đứa nhỏ làm gì mà không chịu đợi bên ngoài, chui vô bếp chi thêm loạn (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Mạt, Phong, Mẫn ba đứa đang ngoan ngoãn giúp Ngô Nặc lặt rau, đồng thời rùng mình, luôn cảm thấy trên lưng hình như hơi lạnh…

Tiểu Di nhỏ tuổi, lại là thú nhân, không giúp đỡ được gì, liền cùng Kala ra ngoài vườn chơi.

Sau khi Ngô Nặc đổi cho Kala [Nguyệt hoa], cũng không biết rốt cuộc nó có lĩnh ngộ được nội dung của công pháp không, nhóc vẫn như trước kia không có biến hóa gì, nếu thật muốn nói có gì biến hóa, chính là nó trở nên thích ngủ.

Chẳng qua trước khi Kala tiếp nhận [Nguyệt hoa], nó đã có chút dấu hiệu ngủ đông rồi, cho nên Ngô Nặc cũng không rõ biến hóa hiện tại của nó rốt cuộc có liên quan đến công pháp hay không.

Bình thường, vào lúc này Kala đều ủ trong ổ nhỏ bên cạnh lò lửa ngủ gật, hôm nay ngửi được nhiều hương thơm ngon như thế, làm sao còn buồn ngủ chút nào.

Nhóc con gian xảo cực điểm, ngửi được mùi dê sừng nướng đã gần chín, liền không chịu chơi tuyết với tiểu Di nữa, cọ tới cạnh lò lửa, mắt to nhìn dê sừng, lại nhìn nữ nô nướng dê, cái vuốt ngắn chỉ dê sừng còn kêu ngao ngao.

Các nữ nô rất thích Kala thông minh đáng yêu, Kala một ngày ba bữa trên cơ bản đều do các cô đút cho, các cô không biết người hiện đại sẽ gọi thú cưng của mình là con, sau mấy lần nghe thấy Ngô Nặc gọi Kala là con, các cô còn thật sự hiểu lầm Kala là con của Vu Nặc đại nhân và thủ lĩnh. Hơn nữa Ngô Nặc không chỉ gọi Kala là con, còn cho phép Kala ngủ trên giường của họ, cùng ăn chung bàn với họ, còn thường xuyên ôm Kala đi khắp nơi, ngay cả thủ lĩnh khí tức khiếp người cũng thường biến về hình thái miêu thú chơi với nó (hiểu lầm lớn), không phải con của mình còn có thể là gì?

Các nữ nô đều là thuần nhân bình thường, cho dù Kala thật sự biết ngôn ngữ thiên phú thú nhân, các cô cũng nghe không hiểu, cho nên, trong mắt họ, Kala chính là con của Ngô Nặc và Bạch, chính là tiểu chủ nhân của ngôi nhà này.

Yêu cầu của tiểu chủ nhân tất nhiên phải thỏa mãn.

Thế là Kala vừa lòng thỏa dạ ôm một miếng thịt dê nướng mới vừa ra lò, gặm miệng đầy mỡ, nhóc con còn đặc biệt có lương tâm, bản thân ăn xong còn không quên dùng vuốt ngắn móc hai miếng ra cho Bạch đại miêu và Ngô tiểu Nặc.

Bạch đại miêu đã đói nửa ngày trời, miệng chê nhưng lòng muốn tiếp nhận hiếu kính của con trai, chỉ là miếng thịt nướng quá nhỏ, ăn xong càng thêm đói làm sao đây?

May mà Bạch đại miêu không phải đói quá lâu, Ngô Nặc lại làm thêm mâm gà kho lớn, thịt lưng kho giấm đường, gà băm xào rau băm và đậu hũ tay gấu xong, cuối cùng tuyên bố vào bữa!

Kala sớm đã ngồi bên cạnh cái chén trống của mình, vuốt mập chỉ có ba ngón hơi gian nan cầm cái muỗng gỗ Ngô Nặc gọt cho nó, đợi được đút

Đọc truyện chữ Full