Đa Lặc dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, hắn thúc giục thuần nhân mình tìm tới giúp đỡ, từ sáng đến tối luân phiên dùng khuôn chế phôi, còn chiếu theo yêu cầu của Ngô Nặc, bảo người đào thêm một lò nung mới, chuyên dùng để nung tiền tệ.
Rất nhanh, đợt tiền đầu tiên nung ra, Đa Lặc bỏ hết tiền vừa nung vào trong vại đất nung, cùng với cả cái mâm có hình mèo mập, đóng gói bảo người đưa cho Ngô Nặc.
Đa Lặc vẫn luôn giúp Ngô Nặc chuyện tiền tệ, tuy hắn không hiểu rõ giá trị chân chính của tiền tệ, nhưng lại hiểu tính quan trọng của chúng, để tránh trên đường vận chuyển có người vì hiếu kỳ hoặc nguyên nhân nào khác lấy tiền ra, hắn còn rất thông minh dùng đất dính phong kín miệng vại, dùng thuốc màu nhẹ vẽ lên một vòng lớn, có ai muốn lấy tiền bên trong ra, thì nhất định phải đập được đất dính trên miệng vại, một khi vại bị mở, vòng thuốc màu sẽ không còn hoàn chỉnh, cho dù lại dùng đất dính phủ lên, cũng có thể nhìn ra ngay khác biệt.
Sau khi Ngô Nặc nhận được vại đựng tiền tệ phong kín, lập tức vỗ vại liên tục khen Đa Lặc thông minh, Bạch đại miêu vừa đúng lúc đang ở nhà, thấy tiểu sứ thần của hắn khen một người đàn ông khác không ngừng, mặt liền sụ xuống.
Ngô Nặc căn bản không để ý, mở một vại sứ trong đó ra, phát hiện tiền bên trong còn ra màu tốt hơn lần trước nung thử, biết ngay Đa Lặc chắc chắn tốn công sức rất lớn.
Nhân viên tốt làm việc chăm chỉ có trách nhiệm, còn biết động não suy nghĩ như Đa Lặc, nhất định phải thưởng!
Thế là, cá nhỏ khô cay Bạch đại miêu thích nhất liền ít đi một nửa, sắc mặt hắn đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
Lúc này, Ngô Nặc mới chậm chạp phát hiện ai đó không vui, nhưng y có kỹ xảo đặc thù lấy lòng Bạch đại miêu, đưa mâm lớn vẽ mèo mập ra: “Tặng cho cậu, đặc biệt vẽ cho cậu đó.”
Sau khi nung, đường nét đồ họa đơn giản tựa hồ trở nên mềm mại hơn, mèo con trắng trắng tròn tròn cũng trở nên đáng yêu hơn.
Bạch nhìn vài cái, cố gắng mím lại khóe môi đang muốn nhếch lên cao, nói: “… Không đẹp như tôi, rất ngốc.”
Ngô Nặc trừng mắt nhìn hắn, thò tay lấy mâm: “Không đẹp trả cho tôi!”
Bạch trực tiếp giơ mâm lên cao quá đầu, hùng hồn nói: “Tặng tôi rồi là của tôi, có xấu cũng là của tôi, không đưa.” Bạch đại miêu cũng có kỹ xảo đặc thù lấy lòng tiểu sứ thần, “Cảm ơn cậu.” Sau đó cúi đầu, con mắt băng lam nhìn sâu vào mắt Ngô Nặc, hôn lên miệng y, sau đó nhẹ cắn môi y, đáy mắt tràn đầy ý cười nhu hòa.
Ngô Nặc ngây ngốc nhìn mắt hắn, hoàn toàn không chịu khống chế trầm mê trong đó, cả nửa ngày mới hoàn hồn, vỗ bay móng vuốt đang rục rịch của Bạch đại miêu, tức giận trừng hắn một cái, lòng phẫn hận nghĩ, con mèo này càng lúc càng gian xảo, càng lúc càng hết cách với hắn!
Bạch đã càng ngày càng hiểu đạo lý thấy tốt liền thu, nắn nắn gương mặt hồng hào của Ngô Nặc, dời đề tài lên mấy vại tiền vừa đưa tới, “Tiền đã làm ra, ngày mai tôi sẽ đi phát một chút cho các chiến sĩ bên dưới, nhưng định giá tiền cậu đã nghĩ xong chưa?”
Lực chú ý của Ngô Nặc thành công bị dời đi, vấn đề định giá này quả thật là chuyện lớn, hội chợ bộ lạc đã sắp cử hành, không chỉ định giá tiền tệ, còn có các vật giao dịch như muối huyết, thịt mặn, thịt sấy, khoai trắng khô, công cụ vũ khí kiểu mới, da thú, vu dược, nô lệ vân vân của bộ lạc, đều phải có định giá thống nhất.
Năm ngoái, bộ lạc Mục Nguyên giữ giao dịch muối thô và thịt muối, tự nhiên cũng khống chế giá cả giao dịch của phần lớn vật giao dịch trong hội chợ bộ lạc.
Năm nay, là lần đầu tiên trong lịch sử bộ lạc Trường Hà tổ chức hội chợ bộ lạc, không có bất cứ kinh nghiệm nào có thể suy xét, rất nhiều thứ đều cần tự mình mày mò.
Tuy Bạch là thủ lĩnh, nhưng một mình hắn dù sao tinh lực cũng có hạn, nhiều lúc, tinh lực của hắn đều bỏ vào chuyện quản lý huấn luyện chiến sĩ thủ hạ, săn bắn cùng mài giũa lực chiến đấu của mình, quản lý nội bộ bộ lạc trên cơ bản đều giao cho đại vu phụ trách.
Đại vu dù sao cũng lớn tuổi, phải quản lý một bộ lạc to lớn, hoàn toàn khác trước, luôn có lúc không đủ tinh lực lực bất tòng tâm, ông có lòng bồi dưỡng Ngô Nặc làm người tiếp nhiệm mình, mà Ngô Nặc lại được Bạch tín nhiệm hết mức, hắn đương nhiên giao rất nhiều chuyện cho Ngô Nặc tự đi quản.
Hiện tại trên danh nghĩa đại vu quản lý nội vụ bộ lạc, nhưng người chủ sự chân chính sớm đã biến thành Ngô Nặc, nhiều lúc, đại vu chỉ ở bên cho Ngô Nặc một vài kiến nghị và giúp đỡ.
Tổ chức hội chợ bộ lạc năm nay là do Bạch đề xuất, đại vu không chút do dự đồng ý ngay, nhưng khi chân chính thực hiện, người phụ trách toàn bộ lại thành Ngô Nặc.
Công tác chuẩn bị vật giao dịch, địa điểm giao dịch, mấy việc an bài liên quan trong hội chợ vân vân đều là công tác tiền kỳ, Ngô Nặc còn có thể tìm các chiến sĩ thú nhân như Lực, A Văn đã quen với hội chợ bộ lạc, và đại vu giúp y ra chủ ý, nhưng định giá vật giao dịch, đặc biệt là định giá tiền tệ, chỉ có thể do Ngô Nặc tự mình cân nhắc suy xét.
Khổ nỗi vật giá của thế giới này vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không phù hợp khái niệm giá trị dưỡng thành ở hiện đại của y, bảo y định giá một nô lệ đáng mấy ống muối thô, một con bò man đáng bao nhiêu vải bố, bao nhiêu dê chim thịt có thể đổi một nô lệ vân vân, chỉ riêng khoảng mua bán nô lệ, đã đủ làm khó y.
Dù sao, ở hiện đại, ai có thể dùng mấy bịch muối để mua một người sống trở về? Bản thân vụ mua bán này đã là phạm tội!
Nhưng ở thế giới này, ở thời đại này, mua bán nô lệ vốn là chuyện vô cùng bình thường, mạng người ti tiện không đáng mấy ống muối thô, không bằng cả gia súc.
Giá trị quan mạng người vô giá được dưỡng thành trong xã hội văn minh hiện đại hơn mười năm quá khứ, Ngô Nặc rất khó hoàn toàn thay đổi trong một sớm một chiều, cho nên, khi định giá, y luôn vô thức định giá muối huyết quá thấp, định giá nô lệ quá cao.
Bị đại vu và Bạch phủ quyết đề nghị mấy lần, ba người lại triệu tập một vài chiến sĩ thú nhân đã quen với hội chợ bộ lạc, mọi người thương nghị đi thương nghị lại vài lần, mới cho ra một định giá thống nhất trên phương hướng chung__
Một con bò man thành niên, đổi được 25 ống muối huyết.
Một nô lệ trẻ khỏe, đổi được 10 ống muối huyết. Nô lệ nhỏ tuổi và lớn tuổi, giá giảm nửa.
Một con dê thành niên, đổi được 5 ống muốn huyết.
Một con chim thịt thành niên, đổi được 1 ống muối huyết.
…
Để khoai trắng khô bộ lạc sản xuất bán được giá tốt, Ngô Nặc đặc biệt để các người lùn căn cứ theo cân của hiện đại, dùng gỗ làm ra một vài cái cân kích cỡ quy cách khác nhau, lớn nhất có thể cân bò man, nhỏ nhất có thể cân chim thịt, tiến hành tiêu thụ với giá một cân vật sống một cân khoai trắng.
Vật sống trước khi tới mùa đông đều không thể giết, chưa trải qua thuần dưỡng, nhốt chúng ở chung cả ngày không chỉ đánh nhau còn bị sút thịt, trước kia chỉ cần điều kiện cho phép, họ càng nguyện ý dùng mồi sống đi đổi thịt mặn thối của bộ lạc Mục Nguyên. Khoai trắng khô tuy là đồ chay, không hợp khẩu vị mọi người như thịt, nhưng nó lại dễ cất trữ, lát khoai phơi khô thêm nước nấu còn có thể lắp đầy bụng hơn cả khoai tươi, không thua kém thịt bao nhiêu, cái giá Ngô Nặc đưa ra, không quá mức.
Mà khoai trắng thu hoạch một đợt của bộ lạc, sau khi phơi khô, đã nhét đầy toàn bộ hầm lớn lớn nhỏ nhỏ trong bộ lạc, qua không lâu nữa, khoai trắng mới lại được thu hoạch, cần phải dọn hầm chứa. Khoai trắng khô vốn đã không dễ trữ, so với để ở bộ lạc đợi mọc mốc, không bằng nhân cơ hội bán đi một chút, chuyện này nếu làm tốt, không chỉ có thể đổi được lượng lớn mồi sống, còn có thể soát danh tiếng cho bộ lạc, có khi còn có thể thu hút một vài bộ lạc nguyện ý quy thuộc.
Trải qua mọi người thương nghị nhiều lần, định giá vật đổi vật trên cơ bản đã xong, Ngô Nặc lại phải lo nghĩ về tiền tệ. Ở hiện đại, y đã quen định giá theo lượng là một cân thịt bao nhiêu tệ, một cân trái cây bao nhiêu tiền, một bịch muối một tệ hay hai tệ vân vân, mà hiện tại, các thứ các loại rõ ràng không cách nào thỏa mãn tiêu chuẩn định lượng tỉ mỉ này.
Ngô Nặc bốc một nắm tiền, gãi đầu, không chịu trách nhiệm nói: “… Hay là, cứ một ống muối huyết một đồng đi.” Muối là vật trao đổi giá trị sử dụng phổ biến của mọi người thời đại này, Ngô Nặc nghĩ tới nghĩ lui, trừ gắn kết giá trị tiền tệ cùng với muối huyết, thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Bộ lạc Trường Hà rộng lớn, trừ đại vu kiến thức uyên bác, cùng Bạch trời sinh có khứu giác chính trị nhạy bén, và Lực rất hứng thú với giao dịch, những người khác bao gồm thủ lĩnh Kim Đồng đã thoái vị, đến nay vẫn chưa ý thức được ích lợi tiền tệ có thể mang tới.
Bọn họ đã quen phương thức giao dịch cố định dùng vật đổi vật, họ rất khó tưởng tượng, dùng tiền tệ nung từ đất dính đi đổi đồ của người khác là cảm giác gì, cũng rất khó tưởng tượng mình sẽ mang gia súc, thức ăn trong nhà đi đổi tiền tệ không có tác dụng gì.
Cho nên, phổ biến tiền tệ không phải là một chuyện dễ dàng.
Con đường duy nhất Bạch có thể hạ thủ, cũng chính là dùng hình thức ban thưởng phát số tiền này cho thủ hạ biểu hiện ưu tú, để họ đầu tiên lĩnh hội được tiện lợi dùng tiền đổi vật, rồi từ họ dần dần phổ biến sang những người khác trong bộ lạc, sau đó mới phổ biến tới bộ lạc xung quanh.
Đến lúc đó, tiền tệ không còn là thủ đoạn đơn giản hóa giao dịch, mà sẽ trở thành một công cụ quan trọng trong tay hắn.
Suy nghĩ cặn kẽ, càng nghĩ, ánh sáng trong mắt Bạch càng thịnh, “Một ống muối huyết một đồng, được, cứ làm như cậu nói. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ sớm đi!” Nói xong, Bạch thu lại dã tâm bừng bừng trong mắt, đáy mắt dần trào lên dục vọng rục rịch.
Ngô Nặc nhìn mặt trời còn treo thật cao bên ngoài, chưa từng thấy ai mở mắt nói dối được như Bạch đại miêu! Nè nè, không định ăn cơm tối luôn hả…
Ngô Nặc đã không kịp giãy dụa, bị Bạch đại miêu dùng ưu thế thể năng tuyệt đối áp đảo, lóc xương ăn thịt….
Hội chợ bộ lạc đến gần, cần phải tranh thủ làm thêm một chút thịt muối, thịt sấy, lần đầu tiên bộ lạc tổ chức hội chợ, bất luận phương diện nào cũng tuyệt đối không thể kém hơn bộ lạc Mục Nguyên!
Các chiến sĩ thủ hạ chịu ra sức, Bạch cũng ra tay hào phóng, thường xuyên thưởng cho thủ hạ binh sĩ một chút tiền.
Bạch nói với họ, tiền này có thể đem tới nơi chuyên môn trong bộ lạc tìm người đổi muối, cũng có thể đổi gia súc, vải, gạo, lúa mì vân vân.
Không cần nghi vấn, vải, gạo, lúa mì đây là cá nhân Ngô Nặc cống hiến ra, ‘cửa hàng’ đầu tiên trong bộ lạc có thể dùng tiền đổi đồ vật, cũng là do một tay y sáng tạo và tìm người kinh doanh.
Bất cứ quyển sách sử nào cũng không ghi chép lại cửa tiệm nhỏ bé không đáng nhắc đến này, nhưng thời gian bị chôn vùi trong lịch sử sẽ vĩnh viễn ghi khắc điểm ngoặc hết sức quan trọng này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 100: Định giá
Chương 100: Định giá