DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 25: Quy hoạch

Ngô Nặc không biết bộ dạng nhếch nhác lúc mình cướp trứng chim thịt đã bị sư tử con đi dạo tới tìm y chơi nhìn thấy, sư tử con lớn thế này rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người bị chim thịt ức hiếp thảm như thế. Vì vậy không chút khách khí cười nhạo tiểu thuần nhân ngốc nghếch nhà Bạch một phen, sau đó xoay người thay Ngô Nặc tìm tới hơn mười trợ thủ.

Không phải đám nhóc đã tới giúp hôm qua, mà là nô lệ trong nhà của đám ấu thú nhân đó, nô lệ trong nhà nó cũng bị gọi tới năm người.

Hôm qua Ngô Nặc mới dạy mọi người cách xử lý cá, mọi người đều rất vui vẻ giúp đỡ y.

Nô lệ sư tử con mang đến đều là nam nô trẻ tuổi khỏe mạnh, thân hình cường tráng không phân trên dưới với Lục, nhưng trầm mặc nhát gan hơn hắn, chỉ là làm việc thì rất giỏi giang, hoàn toàn không cần Ngô Nặc chỉ huy, họ đã cầm theo công cụ của mình, người trừ cỏ thì trừ cỏ, người san đất thì san đất, không bao lâu, khu vườn đã hơi lộ ra hình thái ban đầu.

Vườn nhà Bạch nhiều năm không tu sửa, hàng rào làm bằng gỗ đã mục, có vài chỗ còn không tìm được biên giới ban đầu của khu vườn. Nhà Bạch nằm ở khu ngoại vi bộ lạc, phía sau nhà không có gia đình nào khác, bên ngoài hàng rào là từng vùng đất hoang, kéo dài thẳng đến bờ sông, nói ít cũng phải mấy trăm mẫu.

Ngô Nặc đã hỏi qua sư tử con, biết những mảnh đất hoang không có ai đánh dấu đều là đất vô chủ, thoáng cái liền nảy sinh ý định chiếm đất làm vương làm địa chủ.

Ngô Nặc từng nghĩ, muốn y đi săn bắn khẳng định chỉ có thể trở thành con mồi, nếu muốn sinh sống lâu dài ở bộ lạc Trường Hà, y không thể luôn ăn cá, hoặc dựa vào đại miêu nuôi sống, cách tốt nhất chính là phát triển nghề chăn nuôi và gieo trồng.

Y nhớ lúc trước giáo viên lịch sử hồi sơ trung hình như từng giảng, xã hội du mục nguyên thủy quá độ đến xã hội nông canh, là một xu thế tất nhiên.

Thế giới bên ngoài bộ lạc Trường Hà thế nào, thức ăn rốt cuộc có sung túc hay không, hiện tại Ngô Nặc vẫn chưa biết. Nhưng y biết, nếu vẫn luôn săn bắt ở một chỗ, thời gian lâu rồi, con mồi hoang dã khẳng định không đuổi kịp tốc độ yêu cầu của con người, đến lúc đó, mọi người không muốn đói chết, e rằng chỉ có cách dời đi.

Thế giới này không thể so với hiện đại, không có đường cao tốc xây bằng bê tông cốt thép, đi đâu cũng là rừng cây nguyên thủy, cái giá cần bỏ ra để di dời, chỉ nghĩ thôi đã khiến người không rét mà run.

Ngô Nặc không muốn cả đời sống cuộc sống lang bạt khắp nơi, cái chết như hình với bóng đó, nếu đã không biết còn cơ hội về trái đất hay không, vậy trước đó, y hy vọng mình có thể sống cuộc sống tương đối an ổn thoải mái.

Thôi thì tới đâu thích ứng tới đó.

Ngô Nặc chỉ có trình độ tốt nghiệp cơ sở, không có văn hóa gì, một người bán hàng rong không thể bình thường hơn, cả ngày quanh quẩn ở tầng đáy xã hội, mơ ước lớn nhất của y chẳng qua là có một cửa hàng, tự mình làm ông chủ nhỏ thôi. Y không có con mắt rộng lớn cũng không có kiến thức quảng bác, thậm chí thân thể khỏe mạnh vốn có thể vác mấy chục trên trăm cân gạo leo ba lầu không thở dốc, đến chỗ này cũng chỉ là phận bị chim thịt ức hiếp, chỗ dựa duy nhất của y chính là hệ thống giao dịch không đáng tin, xét cá tính lừa phỉn của hệ thống, y cảm thấy chuyện này vẫn phải dựa vào mình là hơn.

Giống như cỏ dại có lực sinh mạng và lực thích ứng cao, đại khái đó chính là một trong những điểm sáng lóe không có bao nhiêu trên người Ngô Nặc. Tại xã hội nguyên thủy khoanh chút đất hoang không ai cần, trồng chút lương thực nuôi chút gia súc làm tiểu địa chủ.

Ngô Nặc cảm thấy, một khi tiếp nhận bố trí này, cảm giác hình như cũng không xấu.

Hơn nữa thế giới này dù cho vẫn có quá nhiều chỗ không tiện, cũng không phải thật sự không có chút ưu điểm nào __ không khí trong lành toàn khí thiên nhiên không có sương mù, không cần lo lắng hôm nào đó mình bị mắc ung thư phổi mà còn tìm không ra nguyên nhân. Thức ăn ngon lành, thuần thiên nhiên không thêm thắt, mùi vị thượng thừa, trong khi ở hiện đại ‘thực phẩm hữu cơ’ đắc muốn chết còn không đuổi kịp trình độ này, hiện tại không cần tốn tiền đã ăn được rồi, tốt biết bao. Không có giá nhà cao muốn chết, không có con đường kẹt muốn chết, đi đâu cũng là những phong cảnh nguyên thủy chưa khai phá không có dấu hiệu con người động vào, tốt biết bao. Đương nhiên, tốt nhất là nơi này còn có một đại miêu vừa ngoan vừa thân thiết, so với vài miêu tinh nhân đụng chút là không thèm không thèm, không biết đáng yêu hơn bao nhiêu lần.

Nhìn thoáng chút, ở lại đây hình như cũng không phải chuyện gì xấu.

Hệ thống: Là ai sáng hôm nay còn oán trách không có giấy vệ sinh, thật sự không cách nào sống nổi?!

Ngô Nặc nghĩ xong rồi, trước sẽ thử nuôi chút động vật và trồng chút gì đó trong vườn nhà Bạch, đợi sau khi rành rọt rồi, sẽ khoanh hết toàn bộ số đất hoang kia. Tương lai nếu y không làm xuể, thì đi thuê vài người về giúp đỡ, người ở đây làm việc lợi hại hơn y nhiều.

Thời gian Ngô Nặc ở thế giới này vẫn còn quá ngắn, y vẫn suy nghĩ theo tư duy của hiện đại, nghĩ làm không xuể thì mời nhân công, căn bản không nghĩ tới chuyện mua nô lệ gì đó.

“Mọi người nghỉ một chút đi, lại đây ăn chút đồ đã, rồi làm tiếp.” Cuối hạ đầu thu, thời tiết vẫn rất nóng, các nô lệ đám nhóc mang tới làm việc cả buổi sáng, toàn thân đều là mồ hôi, nhưng không một ai dừng lại. Thời gian một buổi sáng, bọn họ đã dọn được gần nửa vườn, trong đó khoảnh đất hoang dại nhất gần nhà đã được dọn sạch, những chỗ còn lại đa số là cỏ dại sâu sâu cạn cạn, Ngô Nặc bảo các nô lệ tạm thời đừng đụng tới nó, trước tiên dùng hàng rào vây lại, thả nuôi động vật là được.

Xét thấy động vật không cùng chủng loại khó tránh phát sinh xung đột, Ngô Nặc đơn giản vạch số đất hoang còn lại thành ‘chuồng’ khoảng một mẫu, trước kia lúc xuống quê, chuồng gà chuồng heo nhà thân thích đều sẽ tách ra từng khoảnh nhỏ, nghe họ nói dù cùng một loại động vật, nhưng trong một chuồng nuôi quá nhiều, cũng dễ tranh giành thức ăn đánh nhau và bị bệnh. Con mồi hoang còn hiếu chiến hơn nuôi nhà, nhìn mấy con mồi nhà sư tử con nuôi là biết.

Y không có những nô lệ hung hãn như nhà sư tử con, đừng nói đánh nhau với bò man hung tàn đó, chim thịt mập béo cũng đủ làm y đau đầu rồi.

Đương nhiên, muốn phân một hai trăm mẫu này thành từng chuồng nhỏ, không phải là một công trình nhỏ, tất nhiên Ngô Nặc cũng không định làm một lần là xong, trong nhà hiện tại tổng cộng có mười hai con răng dài, sáu con chim thịt, cùng với ba con thú lí lạp, tạm thời làm ba cái chuồng trước, đã đủ để nuôi chúng rồi. Đợi sau này có nhiều hơn, sẽ từ từ tăng thêm chuồng mới cũng không muộn.

Ra sức làm việc cả buổi sáng, bụng mọi người đều đã hơi đói, nhưng bộ lạc Trường Hà không có thói quen ăn trưa, các nô lệ vốn đã thường xuyên chịu đói, sớm xem nó là bình thường. Tối qua Ngô Nặc bán đồ cho hệ thống xong, đồ có thể ăn còn lại trong nhà không nhiều, y lấy hết mấy quả dưa ra chiêu đãi họ.

Các nô lệ không ngờ Ngô Nặc lại hào phóng lương thiện như thế, đều không khách sáo, chớp mắt đã chia sạch số dưa. Chỉ tạm lót bụng, nhưng các nô lệ không còn quá mệt mỏi nữa, làm việc càng thêm ra sức.

Những nô lệ này tới giúp y làm việc, Ngô Nặc cũng không thể để họ buổi tối ôm bụng đói trở về, về tình về lý đều nói không xuôi.

Buổi chiều, các nô lệ dọn sạch và san phẳng lại đất hoang Ngô Nặc yêu cầu, rồi hợp đội đến đối diện sông chặt gỗ về làm hàng rào. Vốn trong vườn cũng có chút gỗ tạp, nhờ những gỗ tạp này, các nô lệ đã khoanh được vài chỗ. Giờ gỗ thiếu không nhiều lắm, tranh thủ thời gian trước khi trời tối là có thể làm xong.

Ngô Nặc để họ tự đến đối diện sông đốn cây, sư tử con xung phong nhận việc, cùng đám nhóc theo dõi các nô lệ. Nô lệ tới đây giúp Ngô Nặc đều đã sống rất lâu ở bộ lạc Trường Hà, đều rất thành thật cần cù, so với bộ lạc khác, hoàn cảnh ở bộ lạc Trường Hà đã tính là vô cùng thư thái, cho nên các nô lệ sẽ không muốn chạy đi. Sư tử con cùng đám bạn nói là đi giám sát, kỳ thật phần nhiều chỉ muốn đi chơi mà thôi.

Ngô Nặc ở lại, tính số thịt còn trong nhà, đại khái có mười lăm mười sáu cân, toàn bộ cắt thành miếng nhỏ, đổ vào nồi nấu một nồi đầy.

Đại vu đã nói chuyện với Bạch xong đi về từ lâu, trở về còn bảo Thủy Sa bưng một chén vu dược lại cho hắn uống, xét thấy Bạch uống thuốc không thành thật, Thủy Sa còn đặc biệt vào vườn tìm Ngô Nặc về đút thuốc cho Bạch. Bạch tự thấy hồi phục đã rất tốt, ngàn lần vạn lần không muốn uống thuốc, nhưng trước mặt tiểu sứ thần, hắn làm sao tiện tránh chứ, chỉ có thể nhíu mặt mèo, nhận mệnh uống hết chén lớn vu dược.

Vu dược đại vu nấu khó uống hơn cánh băng liên của Ngô Nặc nhiều, Bạch phải ăn năm quả nham mới dễ chịu. Cái đuôi lỗ tai đều rũ xuống, vẻ mặt khổ sở khỏi nói có bao nhiêu đáng thương.

Ngô Nặc vuốt lông cho Bạch một lúc, cuối cùng Bạch mới cảm thấy tốt hơn, co trong lòng Ngô Nặc ngủ.

Ngủ một phát tới tận lúc Ngô Nặc nấu thịt xong, đại miêu mới tỉnh lại trong mùi thịt.

Bạch đã quen không xin ăn người khác, đối với Ngô Nặc cũng không ngoại lệ, chỉ dùng đôi mắt băng lam long lanh nhìn nồi đá tỏa ra hơi nóng hầm hập, cái đuôi lúc lắc lúc không, trong lòng lại có hơi gấp__ tính cảnh giác của tiểu sứ thần cũng quá kém đi, hắn đã tỉnh lâu như thế rồi, sao y còn chưa nhìn thấy?!

Ngô Nặc còn không rành dùng lò đất lắm, để khống chế độ lửa, y bận rộn đổ đầy mồ hôi, cho đến khi đại miêu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, y mới phát hiện Bạch đã tỉnh.

“Có đói bụng chưa?”

“Đói.” Đại miêu dùng cái vuốt mập không bị thương che lại, lặng lẽ liếm miệng, không để Ngô Nặc nhìn thấy.

“Vậy nhóc uống chút canh thịt này lót dạ đi, đợi lát nữa lại hầm canh cá cho.” Thịt thú không dễ tiêu hóa như cá, Bạch bị thương rất nặng, nên ăn nhiều đồ giàu dinh dưỡng dễ tiêu hóa.

“…” Số thịt này cư nhiên không phải làm cho mình ăn sao?! Đại miêu giật mình trợn tròn mắt.

Ngô Nặc nhìn thấy, giải thích: “Số thịt này là nấu cho mấy người tới giúp chúng ta làm việc, vết thương trên người nhóc còn chưa lành, ăn cá sẽ tốt hơn ăn những thịt thú này.” Thấy đại miêu gục đầu, không quá cao hứng, Ngô Nặc chỉ đành dỗ: “Đợi nhóc khỏe rồi, anh làm thịt nướng cho, bảo đảm sẽ ngon hơn thịt hầm trăm lần!” Ngô Nặc đã nếm qua, mùi vị nước sốt nướng thịt hiệu hệ thống quả thật không tồi, cũng không biết bên trong thêm cái gì, còn tươi ngon hơn y tự điều chế.

Mắt đại miêu sáng lên, cái đuôi vểnh thật cao, lớn tiếng nói: “Hiện tại tôi đã khỏe rồi ︿( ̄︶ ̄)︿.”

Quả nhiên giống hệt như con nít.

Nụ cười trên mặt Ngô Nặc không khỏi dịu dàng hơn chút, “Khỏe hay không, hai chúng ta nói không chắc, phải được đại vu nói mới tính.”

Đại miêu: “…”

Ngô Nặc lập trường kiên định, chỉ múc một chén canh thịt cho đại miêu, ngay cả một miếng thịt cũng không có.

Đợi đại miêu không cam không nguyện uống xong canh thịt, thì có nô lệ tới nói với Ngô Nặc, việc y an bài đã làm xong rồi, xin y ra xem thử còn chuyện nào khác cần làm không.

Ngô Nặc ra phía sau xem sơ qua, ngoại vi khu vườn đã được cắm hàng rào mới, chuồng y yêu cầu làm bọn họ cũng đã dùng gỗ khoanh lại, có vài chỗ Ngô Nặc còn chưa quá vừa lòng, nhưng sắc trời không còn sớm nữa, công việc còn lại Ngô Nặc định để lại tự mình làm từ từ.

Ngô Nặc cảm ơn mọi người, rồi bảo họ ở lại ăn cơm tối hãy đi, trong nhà tuy rộng rãi, ngồi hơn mười người ăn cơm không thành vấn đề, nhưng ngẫm lại Bạch còn đang dưỡng thương, nhiều người nhiều vi khuẩn cộng thêm người ở đây cũng không thích sạch sẽ gì mấy, Ngô Nặc dứt khoát bảo hai nô lệ vào lót da thú, bưng nồi đá ra vườn sau.

Ngô Nặc chắp vá chỗ này chỗ kia, lại tới nhà Thạch Hổ mượn vài cái chén, múc đầy thịt hầm vào chén, nô lệ làm việc hôm nay mỗi người một chén, phân vừa đủ.

Các thú nhân giỏi săn bắt, cuộc sống dư dả hơn đa số thuần nhân, nhưng cũng không dư dả đến mức nô lệ trong nhà có thể thường xuyên ăn thịt.

Chỉ có trong nhà thú nhân điều kiện đặc biệt tốt, các nô lệ mới có cơ hội nếm chút vị tanh, mười ngày nửa tháng có thể ăn một lần đã coi là rất tốt. Còn đa phần một năm các nô lệ cũng không ăn được mấy lần thịt. Khi thật sự đói quá, thì sẽ bắt trùng nướng ăn, hoặc bắt chim nướng ăn, lúc đói hết chịu nổi, họ cũng sẽ xuống sông bắt tôm cá mọi người đều không thích để ăn.

Nô lệ trẻ tuổi khỏe mạnh còn tốt chút, các chủ nhân thấy họ cần cù, cũng vui vẻ cho thêm chút đồ ăn. Mà nô lệ tuổi nhỏ, có cha mẹ bảo vệ, cũng không đến mức quá thảm, đáng thương chân chính là những nô lệ lớn tuổi, sức lao động dần mất đi khiến họ ngay cả gia súc bình thường cũng không bằng.

“Đại, đại nhân, tôi, tôi có thể mang, mang số thịt này về cho ba tôi không?” Một nô lệ vóc dáng lớn tên Mộc ấp úng hỏi Ngô Nặc.

Đọc truyện chữ Full