DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Chương 7

Tại sao Đạo Nam chân nhân lại thích tảng đá “quá sức bình thường” như vậy, câu hỏi này đang là điều bí ẩn lớn nhất Vấn Thiên Tông.

Tuy không biết nguyên nhân nhưng Thanh Quy vẫn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Khó khăn lắm mới giành được cơ hội ở chung với “tảng đá được Đạo Nam chân nhân yêu thích”, nếu làm tốt chắc sẽ được Đạo Nam chân nhân khen ngợi, chỉ điểm vài câu, biết đâu còn được tiếp xúc gần gũi với Đạo Nam chân nhân, đúng là không còn gì tốt hơn.

Mấy ngày liên tiếp, mới đầu Tiểu Thạch Đầu còn căng thẳng mỗi khi ở gần “người lạ”, dần dần nó đã quen, thậm chí còn hơi thích Thanh Quy, vì Thanh Quy là người nghiêm túc, làm việc cẩn thận.

Vốn là Thanh Quy không cần phải tắm cho Tiểu Thạch Đầu, chỉ làm tốt những việc khác là được.

Nhưng vì Thanh Quy không tắm cho nó nên Tiểu Thạch Đầu thả lỏng hơn nhiều. Nó quen được A Nam tắm rồi, nếu đột ngột đổi thành người khác…

Tuy Tiểu Thạch Đầu không có tay chân nhưng nó cũng phải cực lực phản đối.

Dù gì nó cũng là một tảng đá có bạn đời mà, đâu thể để người lạ tùy tiện tắm cho được.

Mấy ngày trôi qua, Tiểu Thạch Đầu đếm số lần mặt trời mọc chờ Trọng Đạo Nam về.

Lúc trước ở trên núi, Tiểu Thạch Đầu vốn không biết ngày tháng là gì. Nó từng thấy rất nhiều đứa trẻ chỉ trong chớp mắt đã biến thành người trưởng thành. Bây giờ mới chung sống với A Nam chưa được bao lâu mà nó đã mong nhớ đến vậy rồi, thấy thời gian trôi sao mà chậm quá.

“Chừng nào A Nam mới về?” Lại thêm một ngày tỉnh giấc trên chiếc giường lạnh như băng, Tiểu Thạch Đầu cảm giác như nó không thể kiên nhẫn làm một tảng đá cô đơn nữa.

Tuy sáng nào Thanh Quy cũng đến chơi với nó nhưng nó vẫn không thấy vui. Trong lòng nó, A Nam là đặc biệt nhất.

Đang nghĩ ngợi, Thanh Quy đã vào trong sân.

Hôm nay Thanh Quy hơi lạ, lúc thấy Thanh Quy đẩy cửa vào, trực giác của Tiểu Thạch Đầu cho là vậy.

Thanh Quy là người rất có quy luật, ngày nào cũng đến đây đúng giờ, thế nhưng hôm nay Thanh Quy đến sớm hơn thường ngày, phải nói là quá sớm, sắc trời bên ngoài còn chưa hửng sáng nữa mà.

Tiểu Thạch Đầu nhớ A Nam quá không ngủ được, tại sao Thanh Quy lại đến giờ này?

Tiểu Thạch Đầu thấy kỳ quái, đề phòng nhìn chăm chăm Thanh Quy, nó nhanh chóng phát hiện đúng là Thanh Quy rất khác thường.

Y phục trên người Thanh Quy không phải trường bào trắng chỉ bạc đệ tử Vấn Thiên Tông hay mặc mà là lý y trắng rộng thùng thình. Tóc hắn hơi tán loạn, đôi mắt dường như không nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu ngay trước mặt, hắn hòa vào màn đêm, đến nến cũng không thèm đốt.

Nhưng Thanh Quy là người tu tiên, dù là ban đêm vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật, không đốt nến cũng không có vấn đề gì.

Có điều, với bộ dạng Thanh Quy lúc này, đừng nói là hắn đang mộng du đấy nhé?

Thanh Quy “mộng du” đi đến bên giường, dùng chân khí lật Tiểu Thạch Đầu dựng thẳng lên, y như mọi ngày.

Hắn dẫn Tiểu Thạch Đầu ra khỏi phòng, sau đó thực hiện bộ pháp cực kỳ phức tạp ngay trong sân, tất cả đều có liên quan đến pháp trận Trọng Đạo Nam đã sắp đặt.

Tiểu Thạch Đầu hơi sợ nhưng nó không dám lên tiếng. Vào những lúc thế này, giả làm một tảng đá bình thường dù gì cũng an toàn hơn đá thành tinh.

Tiểu Thạch Đầu thấy nó sắp bị đem ra khỏi tiểu viện, lập tức niệm đoạn khẩu quyết Trọng Đạo Nam đã dạy cho nó trước lúc đi.

Trước khi đi, Trọng Đạo Nam dặn Tiểu Thạch Đầu phải nhớ kỹ đoạn khẩu quyết này, y còn nói lúc gặp nguy hiểm thì phải niệm liên tục, vậy thì mặc kệ Trọng Đạo Nam ở đâu cũng biết được Tiểu Thạch Đầu đang gặp rắc rối.

Lúc này Tiểu Thạch Đầu đang niệm đoạn khẩu quyết đó.

Trong lúc niệm, nó đã bị Thanh Quy đem ra ngoài tiểu viện.

Sau khi ra khỏi tiểu viện, quanh người Thanh Quy tỏa ánh sáng xanh biếc, cứ như có vô số hạt bụi màu lục tỏa sáng bay ra từ người hắn, vô cùng đẹp mắt.

Nhưng Tiểu Thạch Đầu không còn tâm tình tán thưởng, nó đang bị Thanh Quy đem ra khỏi đỉnh Thập Tuyệt bằng tốc độ cực nhanh, một đường lao xuống chân núi. Nơi đó có một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy đang cầm một chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng xanh biếc, như đã chờ rất lâu rồi.

“Cuối cùng ngươi cũng đến.” Thiếu nữ nhìn đằng sau Thanh Quy, thu hồi đèn lồng, ánh xanh quanh người Thanh Quy cũng vụt tắt. Nhưng đôi mắt hắn vẫn không có tiêu cự, nhìn giống hệt như đang mộng du.

Bàn tay thiếu nữ mân mê đèn lồng, lệnh cho Thanh Quy đặt Tiểu Thạch Đầu xuống đất.

Thân thể tiếp xúc với mặt cỏ ẩm ướt, Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng thấy không quen, rõ ràng lúc trước nó thấy rất bình thường, nhưng mấy tháng nay được Trọng Đạo Nam nuôi dạy, nó đã không còn là tảng đá ăn gió nằm sương ngày xưa nữa.

Tiểu Thạch Đầu tiếp tục giả vờ mình là một tảng đá bình thường.

Thiếu nữ lượn quanh Tiểu Thạch Đầu hai vòng, mất hứng bĩu môi, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, nàng thầm nhủ, “Tảng đá này có gì đặc biệt đâu chứ.” Nàng khó hiểu nhíu mày, khoát tay áo, lẩm bẩm, “Không có gì đặc biệt thì càng tốt, đỡ gặp phiền phức.”

Nói xong, thiếu nữ lấy trong ngực áo ra một bức tranh được cuộn tròn, nàng ném bức tranh lên thân Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu phát hiện nó đang bị bức tranh hút vào.

Tiểu Thạch Đầu cực kỳ hoảng sợ.

A Nam từng nói tu chân giả thường mang theo rất nhiều pháp khí kỳ diệu, nó cũng chỉ nghe A Nam nói vậy thôi chứ chưa tận mắt thấy lần nào, bình thường A Nam cũng rất ít khi sử dụng mấy thứ đó.

Sao bây giờ nó lại bị pháp khí thu hồi thế này?!

Bị pháp khí thu hồi vẫn chưa đủ làm Tiểu Thạch Đầu hoảng sợ, chuyện xảy ra ngay sau đó mới khiến Tiểu Thạch Đầu nóng nảy đứng ngồi không yên.

Sau khi hút mất Tiểu Thạch Đầu, thiếu nữ cuộn bức tranh lại rồi tự biến hình thành Tiểu Thạch Đầu. Mà bây giờ Tiểu Thạch Đầu không nhìn thấy gì cả, cũng không biết nó đang ở đâu.

Nó nghe tiếng thiếu nữ giả dạng Tiểu Thạch Đầu ra lệnh cho Thanh Quy là “trả” nó về, tiếp theo là im lặng, chỉ có vài âm thanh nhỏ đứt đoạn.

Tiểu Thạch Đầu cuống quýt, rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?

Tại sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một bản thân nó? Thiếu nữ kia đã làm thế nào? Nàng ta muốn làm gì?

Sau khi nghe thấy tiếng đá đặt xuống ván giường rất quen thuộc, Tiểu Thạch Đầu không còn nghe thấy gì khác nữa.

Tiếp đó thì trời đã sáng.

Thanh Quy vẫn đến tiểu viện trên đỉnh Thập Tuyệt như thường ngày, hôm nay tinh thần của Thanh Quy không tốt lắm, luôn cảm giác hình như tối qua hắn đã mơ thấy cái gì đó.

Hắn cố gắng mở to mắt, tự làm mình tỉnh táo, sau đó đẩy cửa vào phòng. Vẫn như mọi ngày, hắn dùng chân khí nâng tảng đá kia ngồi thẳng dậy, sau đó dẫn nó đi tản bộ xung quanh tiểu viện. Tiếp theo thì tự ngồi xuống tu luyện, tảng đá được đặt trên bệ ngọc phơi nắng.

Chờ đến đúng giờ, Thanh Quy chuẩn bị dắt tảng đá về phòng thì đột nhiên phát hiện trong sân có người.

Trường bào trắng toát, tóc đen như mực, khí chất lạnh lùng, chính là Trọng Đạo Nam. Thanh Quy mừng rỡ, khom người chắp tay, “Bái kiến Đạo Nam chân nhân.”

Trọng Đạo Nam nhìn lướt qua Thanh Quy, tầm nhìn dừng ở tảng đá nằm trên bệ ngọc, ánh mắt âm trầm đỏ ngầu từ từ khôi phục thành bình thường, y hỏi Thanh Quy, “Lúc ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Quy cung kính đáp, “Không xảy ra chuyện gì hết ạ, tất cả vẫn bình thường.”

Trọng Đạo Nam nhìn chằm chằm Thanh Quy một hồi, xoa cằm nói, “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi quá, ngươi về nghỉ trước đi, có gì để mai nói.” Trọng Đạo Nam vung tay áo, hai viên đá trông như ngọc thạch tỏa ánh sáng dìu dịu hiện ra trước mặt, tà tà bay đến chỗ Thanh Quy.

Thanh Quy thấy thế, vẻ mặt liền hưng phấn, ánh mắt sáng rực, đây là hai viên linh ngọc thượng phẩm. Thanh Quy nâng hai tay tiếp nhận, vái chào, “Cảm tạ Đạo Nam chân nhân, đệ tử lui ra trước.”

Thanh Quy cầm linh ngọc rời đi, Trọng Đạo Nam thấy hắn khuất bóng, chậm rãi nhắm mắt. Lại mở ra, trong mắt lộ vẻ uể oải, nhưng khi nhìn tảng đá trong sân lại biến thành dịu dàng.

“Ta về rồi đây, Tiểu Thạch Đầu.” Y nói.

Tiểu Thạch Đầu vẫn không biết mình đang ở đâu, nghe tiếng Trọng Đạo Nam, nó lập tức hô to, “A Nam!”

Nhưng dường như Trọng Đạo Nam không nghe thấy tiếng của nó, y không hề đáp lại.

Tiểu Thạch Đầu rất sợ, nó chưa từng gặp chuyện như vậy, A Nam thậm chí không nghe thấy âm thanh mình. Nó kêu liên tục, “A Nam! A Nam!”

Nhưng vẫn không ai đáp lời.

Tiểu Thạch Đầu vô cùng hoảng sợ, nhưng nó không biết phải làm gì, nó chỉ có thể gào tên A Nam không ngừng nghỉ.

Bên ngoài, Trọng Đạo Nam bước đến chỗ tảng đá, nâng tay đặt lên thân đá, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác quái lạ. Y vốn định hỏi Tiểu Thạch Đầu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao nó lại niệm khẩu quyết, nhưng lời ra đến cửa miệng rồi lại tự động nuốt trở vào.

Y ngửa mặt nhìn sắc trời, nhẹ giọng nói, “Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi.”

Đọc truyện chữ Full