Vì chú ý đến thể diện Thừa tướng, Lăng Phượng truyền lệnh toàn bộ thị vệ ngay ngày hôm ấy nhìn thấy mọi thứ phải câm miệng, có một người lộ ra sẽ lấy đầu toàn thể bọn họ, có uy hiếp này, không người nào dám nói ra chân tướng. Nhưng Triệu thừa tướng cùng Thục phi đột nhiên chết, Hoàng Thượng lại giấu diếm bọn họ nguyên nhân cái chết, như thế cũng đưa tới phỏng đoán của không ít người trong triều.
Trong đó có khả năng nhất, chân thực nhất chính là: Hoàng Thượng vì lập nam nhân làm hậu, không tiếc trảm thảo trừ căn, diệt trừ chướng ngại dư thừa. Suy đoán này vừa truyền ra thanh âm phản đối Hoàng Thượng lập hậu ít đi rất nhiều. Lăng Phượng thấy vậy hài lòng, cũng không vạch trần, mặc cho lời đồn đãi truyền đi bốn phương tám hướng, cứ như vậy tin đồn hoàng hậu nương nương tân nhậm được Hoàng Thượng vô cùng sủng ái lan truyền nhanh chóng, cũng vì vậy mà địa vị hoàng hậu của Bùi Dật Viễn được dựng lên ở hậu cung khó có thể dao động.
Có lẽ là bởi vì đã trải qua chuyện Thừa tướng, Bùi Dật Viễn trong buổi đại lễ cực kỳ hợp tác, không có oán giận hay phàn nàn gì, mọi thứ chiếu theo tổ chế thực hiện, cuối cùng trước mắt bao người thuận lợi đi lên ngai vàng hoàng hậu. Phía trên thượng vị Lăng Phượng vô cùng vừa lòng, cả điển lễ hắn đều cười đến toe toét, huống chi Bùi Dật Viễn tuấn mỹ phi phàm, là ao ước của bao người, để thú được một mỹ nhân như thế, thân là nam nhân người nào lại mất hứng chứ.
Nhưng vui quá hóa buồn là chuyện thường hay xảy ra, khoái hoạt không lâu sau, Lăng Phượng liền nhận thức được hoàng hậu của mình thế nào là “chết cũng không chịu bỏ qua”.
“Lăng Phượng, Trầm Niệm Khanh rốt cuộc là ai?”
“......”
” Theo như lời của phụ mẫu ta hắn là người xa lạ thật sao?”
“Dật Viễn, lời này sao ngươi không đi hỏi nhạc phụ nhạc mẫu đi?”
Lăng Phượng đau đầu không thôi, nguyện ý đem ‘gánh nặng’ này ném cho nhạc phụ nhạc mẫu giải quyết, nhưng ai biết Bùi Dật Viễn nghe xong giải thích cũng không tin, thế nhưng hắn lại không tiện trực tiếp bắt cha mẹ chứng thực, đợi cha mẹ an tâm rời khỏi kinh thành, kẻ không may còn lại chính là Lăng Phượng.
“Vì sao ngươi không chịu tin Trầm Niệm Khanh là người xa lạ chứ?” Lăng Phượng kỳ quái hỏi.
“......!” Bị hỏi như vậy, Bùi Dật Viễn cũng sửng sốt.
Đúng vậy, hắn vì sao cố chấp vấn đề này như vậy, ngay cả lời nói của cha mẹ cũng không tin chứ? Trước kia chưa từng có, có thể, Trầm Niệm Khanh này đã bị hắn định vị trong tiềm thức rồi, nhưng hắn làm sao biết được chứ?
Lăng Phượng thấy hắn không nói, âm thầm cảm thán thiên tính của phụ tử bọn họ, có phải tất cả phụ tử đều là như vậy hay không, cho dù đã không nhớ rõ thì dòng máu chảy trong cơ thể bọn họ vẫn chặt chẽ tương liên......
“Phụ hoàng, mẫu hậu, các ngươi ở trong này a!” Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng huyên náo của tiểu thái tử.
Lăng Phượng vừa nghe liền đen mặt, không khỏi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền thấy tiểu bất điểm *** lực quá thừa sôi nổi xông vào dựa vào bên người Bùi Dật Viễn, sau đó bắt đầu nịnh hót.
Nơi này là tẩm cung bọn họ, hiện giờ sắc trời đã tối muộn, tiếp qua chút nữa hắn tính toán cùng mỹ nhân ân ái, nhưng tên tiểu quỷ này cư nhiên lại đây quấy rối!?
Hắn thu hồi lời nói mới rồi, cái gọi là ‘phụ tử thiên tính’ tuyệt đối không thích hợp với hắn cùng tiểu bất điểm này!
Tiểu Lăng mặc kệ phụ hoàng của nó oán khí bực tức đầy mình, từ lúc biết sư phụ làm hoàng hậu, quang minh chính đại thành ‘mẫu hậu’ của nó, nó hầu như mỗi ngày đều hưng phấn không thôi, cả ngày ‘Mẫu hậu’ rồi ‘Mẫu hậu’ không ngừng, kêu so với cha ruột còn thân hơn. Mà Bùi Dật Viễn trải qua những ngày tháng ở chung trước kia cũng coi đứa nhỏ đáng yêu này như con mình mà đối đãi, nghe thấy ngôn ngữ trẻ con của nó cũng rất cao hứng, hai người kẻ xướng người hoạ, ăn ý vô cùng, hoàn toàn không đem kẻ đứng đầu một quốc gia để vào mắt.
“Khụ khụ!” Nhiều ngày ở chung, Lăng Phượng hiểu được địa vị của mình ‘thấp’ như thế nào, ngay sau đó dứt khoát ho nhẹ cắt ngang bài nói chuyện của bọn họ.
Tiểu Lăng nhìn Lăng Phượng, nhìn nhìn lại Bùi Dật Viễn, rồi ngẩng đầu cười nói: “Mẫu hậu, thái tử điện hảo tĩnh, người ta sợ hãi, người ta muốn cùng với người.... ui da!”
Nó còn chưa nói xong Lăng Phượng liền thừa dịp quỷ kế của nó chưa nói ra túm lấy nó ném ra ngoài.
” Tiểu bất điểm, trẫm sẽ tìm người ngủ cùng ngươi, ít có chủ ý với mẫu hậu của ngươi đi!” Nói xong không giữ quy tắc đóng cửa phòng, không cho nó trở lại quấy rầy.
“Hứ! Phụ hoàng keo kiệt, cả ngày quấn chặt mẫu hậu không buông không biết là ai à!”
“Tiểu quỷ, chớ có lên tiếng!”
“Hừ!” Quỷ kế không thể thực hiện được, Tiểu Lăng thông minh lựa chọn lần sau lại đến.
Dù sao còn nhiều thời gian, nó chính là lùi một bước để tiến mấy bước!
“Thật sự là tiểu quỷ đáng ghét!” Lăng Phượng hận đến ngứa răng, khép lại cửa phòng mới quay về bên cạnh Bùi Dật Viễn.
Nghe thấy hắn lẩm bẩm lầm bầm Bùi Dật Viễn không khỏi cười khẽ: “Lăng Phượng, nó là con của ngươi.”
“Nhưng không có thân như ngươi.” Cho nên Lăng Phượng cũng lo lắng tương lai đứa con trưởng thành sẽ đối hắn bất lợi.
Nói xong hắn buông xuống sa trướng bên giường, chậm rãi tới gần Bùi Dật Viễn, nhìn mỹ nhân bên giường, đôi mắt Lăng Phượng mang theo tia sắc dục.
Nhẹ nhàng thổi khí bên tai Bùi Dật Viễn, đôi tay kẻ trộm cũng không an phận hướng bên trong vạt áo hắn sờ soạng đi vào.
“Dật Viễn, đêm nay cùng trẫm ‘gây sức ép’ một chút đi?”
Vừa nghe lời này, mặt Bùi Dật Viễn tạch một cái đỏ lên, một màn này dừng ở trong mắt Lăng Phượng, làm cho hắn thấy quá đáng yêu.
Bùi Dật Viễn trong miệng một vẻ, nhưng ngoài miệng lại là một vẻ, trước kia mặt không đỏ khí không suyễn xưng tự nguyện làm ấm giường cho Hoàng Thượng, thế nhưng Lăng Phượng cùng hắn làm nhiều lần sau này mới biết kỳ thật hắn là người thập phần thẹn thùng cũng thập phần bảo thủ.
Thậm chí hắn không muốn trực tiếp nói cái gì ‘Lâm hạnh’. Thế là mỗi lần Lăng Phượng muốn làm đều dùng từ ‘Gây sức ép’, nhưng cho dù như vậy, trước mỗi lần sẵn sàng ‘làm việc’ Bùi Dật Viễn đều mặt đỏ một trận.
Lăng Phượng yêu cực kỳ bộ dáng ngượng ngùng của hắn, tự nhiên thuần túy không làm ra vẻ, còn có tính cách ôn nhu thiện lương như vậy, thật sự là mỹ nhân chân chính khó được.
Cho đến lúc này, Lăng Phượng nhịn không được đưa hắn gục ở trên giường, hôn mỗi một tấc da thịt hắn.
” Dật Viễn, ngươi làm sao mà người gặp người thích như vậy chứ. Không được, trẫm nhịn không được, trẫm phải khai trai! ” Nói hắn liền thân thủ cởi quần áo của Bùi Dật Viễn.
“Lăng, Lăng Phượng, chờ một chút, từ từ...... Ta có một chuyện giữ thật lâu, có thể cho ta nói trước rồi hãy làm hay không?” Khi hắn nói lời này, trên mặt còn mang ửng đỏ, ngữ khí có vẻ thập phần cẩn thận.
Lăng Phượng hiếm thấy bộ dáng yếu thế thế này của hắn, thiếu chút nữa máu (mũi) phun ba thước, thế là hắn mạnh mẽ áp chế dục vọng, rất có kiên nhẫn nói: “Hảo, ngươi nói, trẫm nghe.”
“Chính là...... Chính là......” Bùi Dật Viễn tranh đấu một phen, hai má càng đỏ, do dự hết lần này đến lần khác cuối cùng hắn vẫn là nói ra, “Lăng Phượng, trước kia hoàng đế lập hậu đều có tam cung lục viện, hoàng hậu bởi vì phải làm nhiều chuyện hơn nữa phải bày ra dáng vẻ của một quốc mẫu, cho nên bình thường cũng không cần hoàng đế sủng ái......việc này ngươi biết đến không?”
“Trẫm biết a.” Lăng Phượng cảm thấy kỳ quái, hắn nói chuyện này làm gì chứ?” Bất quá trẫm cũng chỉ có một mình Dật Viễn, cho nên Dật Viễn không cần lo lắng mình sẽ thất sủng nữa!”
“Vấn đề ngay tại nơi này.”
“A?”
” Lăng Phượng, ta thân là hoàng hậu phải xử lý rất nhiều chuyện, mỗi đêm còn phải cùng ngươi...... Gây sức ép...... Cho nên ngươi xem, có phải hay không nên bồi thường cho ta một chút?”
“......”
” Ta muốn không nhiều lắm, ngươi thêm ngân lượng vào bổng lộc của ta được không?” (Ặc! anh đòi tăng ‘tiền boa’)
“......”
” Hoặc là, một lần chúng ta gây sức ép liền nhớ một gạch, ngươi xem vậy được không?”
“Dật Viễn...... Ngươi làm hoàng hậu trẫm, thương giới thật đúng là chôn vùi một kỳ tài a!”
” Đa tạ khích lệ, như vậy không phải ngươi nên lấy ngân lượng ra đi?”
“......”
── Rất nhiều cái cuối năm sau đó──
Lại là một đám hạ nhân mới tiến cung, lần này là năm cung nữ, một thái giám, so với năm trước hơn hai người. Các cung nữ đi theo Kiều Dương vào hậu điện, còn tiểu thái giám duy nhất đi theo Tiểu An Tử lên thiên điện.
Thái giám này tên gọi Tiểu Hoa Quế, thông qua tầng tầng chọn lựa mới đạt được tư cách vào hậu cung, đúng là vui sướng không thôi, đi theo phía sau Tiểu An Tử âm thầm cười trộm, Tiểu An Tử thoáng nhìn hắn, cũng không vạch trần, chính là dựa theo quy củ cho hắn biết hết thảy sự vụ hậu cung.
“Trong cung này phải nhớ kỹ mỗi tiếng nói cử động của chủ tử, không được quên phép tắc, tận tụy bổn phận, bằng không sẽ đưa tới họa sát thân.”
“Vâng vâng, An công công giáo huấn phải.” Tiểu Hoa Quế cười nịnh hót.
Tiểu An Tử thân là tổng quản bên người hoàng hậu, mấy năm nay từng bước lên chức, hiện giờ, trong cung trừ bỏ Hoàng Thượng hoàng hậu ra, mọi người đều tôn xưng hắn một tiếng An công công.
Thân là tiền bối, việc hắn cần phải làm là dạy dỗ người mới vào cung để tránh bọn họ giẫm lên khu vực cấm của chủ tử.
” Phải nhớ, ở trước mặt hoàng thượng nương nương không được nói bậy, không cho phép nói huyên thuyên, bằng không thiên hoàng lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Tiểu Hoa Quế nghe vậy, liền hỏi: “An công công, nghe nói Hoàng Thượng đặc biệt sủng hoàng hậu nương nương, việc này có thật không?”
Tiểu An Tử không trả lời, mà là hướng phía tây chỉ tay, “Thấy bên kia không? Trước kia là tây viện bị Hoàng Thượng nhồi nhét ‘ cất chứa phẩm’, nhưng hiện tại không có một bóng người, biết vì sao không?”
Hắn tự hỏi tự đáp: “Bởi vì nương nương nói, có những người này, hậu cung phải chi quá nhiều, mà bởi vì câu này, Hoàng Thượng liền sai đi người tiễn bọn họ đi...... Ngươi nói Hoàng Thượng đối nương nương là yêu hay không yêu?”
“Yêu...... Đương nhiên là yêu!” Tiểu Hoa Quế vội vàng tiếp lời, trong lòng cũng tính toán muốn đi lấy lòng vị hoàng hậu nương nương này.
Giống như xem thấu tâm tư của hắn, Tiểu An Tử tiếp tục nói: “Phải nhớ, nương nương là một người cần kiệm, không thích phô trương xa hoa, chỉ thích giản dị ấm áp, hơn nữa nhớ rõ.... Hậu cung chi tiêu đều phải hướng nương nương báo cáo, bằng không Hoàng Thượng chém ngươi.”
Điểm ấy mà cũng chém người? Hoàng Thượng thật sự là bạo quân!
── Bất quá lời này Tiểu Hoa Quế cũng không dám nói.
“An công công, An công công!” Bỗng nhiên một trận tiếng cười sang sảng truyền đến.
Hai người vừa quay đầu lại, Tiểu Hoa Quế chỉ thấy một tia màu vàng sáng rực, còn không kịp thấy rõ người tới, đã bị Tiểu An Tử đè đầu xuống.
“Nô tài thỉnh an thái tử điện hạ.”
Thái tử Lăng Chiêu đáng yêu như búp bê lúc trước đã trưởng thành thành thiếu niên tuấn lãng, bởi vì có chỗ dựa mẫu hậu bảo vệ, dưới sự dạy dỗ của đế vương thuật hắc ám, hắn vẫn không mất đi *** khiết cùng sáng sủa của tuổi thiếu niên, tuy rằng bộ dáng thực giống Lăng Phượng, nhưng so với hắn hơn vài phần lạc quan vui vẻ.
“Mau miễn lễ, an công công, ngươi có biết mẫu hậu đang ở đâu không?” Lăng Chiêu hỏi.
Tiểu An Tử nhìn nhìn canh giờ: “Lúc này nương nương hẳn là đang dùng dược......”
Trước đó vài ngày Lục đại phu hình như tìm được phương thuốc hay, nghe nói có thể điều trị đôi mắt cho nương nương, Hoàng Thượng không khỏi phân trần lập tức cho hắn uống dược, trông mong đôi mắt nương nương có thể gặp lại ánh sáng.
“Hảo, ta biết, ta đi đây!” Lăng Chiêu nói xong liền như bay đi, một bên chạy còn một bên lẩm bẩm, “Lần này nhất định phải sớm hơn phụ hoàng!”
Nhìn thái tử chạy xa, Tiểu Hoa Quế không thể không nói, “Thái tử điện hạ...... Thực sự có sức sống.”
“Ha hả...... Đây là đương nhiên.”
Tiểu An Tử cũng nhìn bóng dáng thái tử điện hạ rời đi, không khỏi lắc đầu than nhẹ: vị thái tử này a, chính là tràn đầy *** lực, tương lai làm hoàng đế, mệt chết khẳng định là quần thần.
“Thái tử điện hạ cùng Hoàng Thượng phân cao thấp sao? Vì hoàng hậu nương nương?” Tiểu Hoa Quế kỳ quái.
Tiểu An Tử cười khẽ: “Tiểu thái tử thích nương nương trong cung mọi người đều biết, trước kia để cho nương nương vui lòng cố ý thay đổi lời mừng chúc thọ nữa!”
“Là lời chúc gì?”
“Ngày sinh nhật Hoàng hậu nương nương, tất cả mọi người sẽ nói ‘chúc nương nương, thiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất’...... Mà tiểu thái tử nói ‘chúc mẫu hậu, tiền đồ vô lượng ’, lời này hoàng hậu đại duyệt a!”
Tiểu Hoa Quế nghe vậy, cũng mơ hồ suy nghĩ tìm tòi gì đó, “Hoàng hậu nương nương thực yêu tiền?”
“Ân, nương nương giỏi nhất khoảng này.” Tiểu An Tử trả lời.
“Như vậy...... Tiền cùng Hoàng Thượng, nương nương thích cái nào hơn?”
“Việc này......” Tiểu An Tử cười mà không đáp.
Đúng vậy, chồng với tiền, đến tột cùng là bên nào nặng bên nào nhẹ?
“Là tiền đi!?”
“Đương nhiên là tiền!”
“Phi, là trẫm!”
Hòan
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 68
Chương 68