Khi đổi canh, Lăng Phượng đúng hẹn tới, chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, hắn đã sớm nghe tiểu thái giám nói lại, mà Thục phi cũng đã chạy đến trước mặt hắn phun ra một đống oán hận rằng Bùi Dật Viễn vũ nhục nàng như thế nào, bất quá hắn cũng không để ý lắm.
Nữ nhân từ trước đến nay luôn thích nói huyên thuyên, hắn cũng đã thấy quen, mà Bùi Dật Viễn kia luôn độc mồm độc miệng hắn cũng không phải không có thử qua, hai phe hướng cùng một chỗ, lựa chọn sáng suốt nhất chính là bo bo giữ mình, ai cũng không quản.
“Dật Viễn, ngươi lại tính sổ a?”
Hôm nay hắn cùng dùng bữa với Thục phi, cũng coi như trấn an nàng, rồi mới đi đến tẩm cung của Bùi Dật Viễn, hắn quả nhiên đang quản lý sổ sách của mình.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Bùi Dật Viễn đứng dậy thỉnh an, sau khi được cho phép mới ngồi xuống.
Lăng Phượng ngồi vào chỗ đối diện hắn, cũng không thèm quản có đang quấy rầy hắn hay không, trực tiếp bắt đầu chủ đề của ngày hôm nay.
“Dật Viễn, hôm nay nói về nữ nhân đi?” Lăng Phượng không nhắc chuyện náo nhiệt buổi sáng, vừa cười vừa nhìn Bùi Dật Viễn, “Hay là nói ngươi thích kiểu nữ nhân như thế nào đi!”
Bùi Dật Viễn đối với đề tài này không có hứng thú chút nào, một bên đánh bàn tính một bên trả lời: “Ta thích nữ nhân không đem ta làm hồi sự.”
“A? Ý tứ gì?”
“Ý tại mặt chữ, ta chỉ cần một nữ nhân không quá quan tâm đến tướng mạo của ta, đối đãi với ta như với nam nhân bình thường.” Bùi Dật Viễn trả lời từng chữ rất rõ ràng.
Lăng Phượng nghe vậy, không lên tiếng, mà là tỉ mỉ đánh giá Bùi Dật Viễn vẫn đang chuyên tâm tính sổ sách, rồi mới quay đầu đi chỗ khác cười quỷ dị ── Làm sao có nữ nhân như vậy?
Nữ nhân quan tâm nhất chính là tướng mạo, mà bảo lấy tâm bình thường đối đãi với vẻ ngoài này của Bùi Dật Viễn, tựa hồ so với lên trời còn khó hơn.
Lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy ý cười của Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn cũng không kinh ngạc, thản nhiên lật xem một tờ trướng mục rồi mới nói: “Hoàng Thượng, cười như vậy sẽ tổn hại uy tín thiên tử của ngươi, thu lại sẽ tốt hơn đó.”
“Khụ khụ.” Lăng Phượng bị ngượng, vội vàng ho khan rồi mới chuyển hướng đề tài, “Bởi vì tìm không thấy người thích hợp như ngươi nói, ngươi mới không thành thân?”
Bùi Dật Viễn năm nay gần hai mươi, người bình thường thì đã sớm nói đến chuyện thành thân, mà hắn lại dễ dàng chấp nhận vào cung, trong đó tất có nguyên nhân.
“Ta từng được định qua việc hôn nhân.” Nói tới đây, Bùi Dật Viễn khép lại sổ nợ, ngữ khí cũng trở nên rất có cảm khái, nhất thời bầu không khí trở nên thập phần tế nhị.
“Nga? Vậy vì sao không có thành thân?” Lăng Phượng tò mò, hơn nữa trong mắt Bùi Dật Viễn toát ra vẻ khác thường cũng khiến cho hắn có chút động lòng.
Mở trừng hai mắt, Bùi Dật Viễn nhìn về phía Lăng Phượng, “Bởi vì nàng đã chết.”
“…!” Đáp án này Lăng Phượng chưa từng nghĩ đến, hắn áy náy xoa xoa chóp mũi, “Trẫm không phải cố ý …”
“Không sao.” Bùi Dật Viễn cũng không có làm vẻ thập phần bi thương, “Bất quá có chút đáng tiếc, nếu nàng không phải định gả cho ta, có lẽ nàng không chết được.”
“Là ý tứ gì?”
Trước lời truy vấn của Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn thở dài, trí nhớ quay trở lại thời điểm hai năm trước.
Khi đó Bùi Dật Viễn mới vừa trưởng thành, cha mẹ cứ dựa theo lẽ thường vì hắn bắt đầu tìm đối tượng đính hôn, cuối cùng nhìn trúng Cát gia ở thành đông Dương Châu, nữ nhi Cát gia ôn nhu đoan trang, am hiểu nữ công, phẩm hạnh *** khiết, là cô nương tốt nổi danh ở Dương Châu, Bùi Dật Viễn tất nhiên là không có lý do để phản đối, con người sinh ra, lớn lên rồi thành thân, hết thảy đều là những chuyện nên làm.
Chính là tại mấy ngày trước khi thành thân, không biết là ai truyền ra lời bóng gió, nói nữ nhi Cát gia vẻ ngoài còn không đẹp bằng nhị thiếu gia Bùi gia, hai người môn đăng hộ đối cái gì, thế là trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, cuối cùng cũng lan đến thành đông thì thành ra── ‘Nữ nhi Cát gia là cô nương cực kỳ xấu xí’.
Cát tiểu thư tất nhiên tức giận, cho nên liền đem theo nha hoàn cũng gã tiểu tư đến lén xem thử diện mạo Bùi Dật Viễn ra sao, kết quả…
“Đừng nói cô nương kia bị vẻ ngoài của ngươi làm cho phát hoảng, sau đó buồn bực mà chết đi?” Lăng Phượng tức cười.
Bùi Dật Viễn gật đầu thừa nhận, “Mới đầu ta cũng không rõ tại sao, rồi sau đó đến việc vui cũng không thành, Cát gia tức giận tìm tới cửa nhà ta sinh sự, đem ta mắng từ đầu đến chân.”
Nhớ tới thời điểm kia, Bùi Dật Viễn cảm thấy chính mình thật vĩ đại, có thể nhẫn nại chịu bọn họ nhục mạ lâu như vậy.
“Cho nên ta liền tính toán, nếu thành thân nữa, nhất định phải tìm một nữ tử không cần đến vẻ bề ngoài của ta.” Hắn dừng một chút, “Cho dù là người mù cũng không sao cả.”
“Ha ha… Kia thật đúng là rất khó a!” Lăng Phượng bình luận.
Bùi Dật Viễn cũng gật đầu, “Quả thật rất khó, cho nên ta vẫn không thành thân cho đến bây giờ… Quên đi, không thành thân cũng tốt, bớt được một người chi tiêu.”
Lời của hắn làm cho Lăng Phượng không khỏi cười ra tiếng, “Bớt một người chi tiêu” có lẽ mới chính là lý do chân chính hắn không muốn cưới đi!
Trở mình một cái xem thường vị hoàng đế vẫn đang cười, Bùi Dật Viễn hỏi: “Còn Hoàng thượng thì sao? Thích dạng nữ tử như thế nào? Vẫn chưa lập hoàng hậu cũng là bởi vì không tìm được người mình thích?”
Lời của hắn làm cho Lăng Phượng thu hồi tươi cười, hắn lặng yên sau một lúc lâu mới trả lời: “Ngôi vị hoàng hậu lưu lại là dành cho người trẫm yêu nhất.”
“… Ý là nói, ngay cả hoàng hậu nương nương tương lai cũng là một trong các cất chứa phẩm của ngươi?” Bùi Dật Viễn thật sự cảm thấy bi ai thay cho hoàng hậu tương lai.
Lăng Phượng đầu tiên là cười chua sót, bi ai chợt lóe qua rồi mới cất tiếng cười to đứng lên: “Cất chứa phẩm này là rất đặc biệt, Dật Viễn a, nếu là sau này trẫm ban cho hoàng hậu nhiều thứ quý giá, ngươi cũng không nên tức giận!”
“Sẽ không, là của ta ta mới lấy, không là của ta, cho ta, ta cũng không muốn.” Bùi Dật Viễn từ trước đến nay chỉ lấy những gì thuộc về mình.
“Ngươi thật sự là người tốt.” Lăng Phượng tự đáy lòng ca ngợi nói, “Nếu ngươi là nữ nhân, trẫm nhất định sẽ phi thường cưng chìu ngươi.”
“Nếu ta là nữ nhân, kết quả nhất định phi thường thê thảm.” Bùi Dật Viễn không cho là đúng.
Nếu là nữ tử xinh đẹp, phải chịu đế vương sủng hạnh, kết cục này có thể tưởng tượng…
“Tốt lắm, hôm nay nói đến đây thôi, ngủ!” Lăng Phượng vừa nói vừa leo lên giường, ổ chăn động đậy vài cái rồi không còn động tĩnh.
Bùi Dật Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, hoàng đế này có khi còn không bằng một đứa trẻ.
“A, đúng rồi.” Bỗng nhiên Lăng Phượng lại chui ra, “Trẫm ngày mai sẽ không đến, ngày mốt cũng sẽ không, ngày mốt nữa cũng vậy…”
“Hoàng Thượng nói chuyện này làm chi a?” Bùi Dật Viễn kỳ quái hỏi.
Lăng Phượng sửng sốt, “Chính là trẫm lúc trước mỗi đêm đều nói với ngươi lịch trình của ngày hôm sau?”
Bùi Dật Viễn theo lý lẽ trả lời: “Đây là hậu cung, hành tung hoàng thượng không cần cho ta biết, nói cho tần phi mới đúng.”
Đúng rồi, mình tại sao muốn nói cho hắn lịch trình ngày hôm sau? Hắn bất quá cũng chỉ là một phi tử trên danh nghĩa mà thôi, kỳ quái…
Trong lúc Lăng Phượng nghi hoặc hết sức, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói: “Dật Viễn, ba ngày sau là sinh thần của trẫm, trong cung sẽ có hỉ yến, ngươi phải tham dự.”
“… Không thể không đi sao?”
Hắn chán ghét phải lộ diện, phiền toái!
Ở chung mấy ngày, Lăng Phượng đại khái có thể đoán được suy nghĩ của hắn, thế là cười thần bí: “Sinh thần trẫm sẽ có nhiều tặng phẩm, có rất nhiều thứ trân quý…”
“…” Mắc câu.
Liếc mắt nhìn Bùi Dật Viễn một cái, Lăng Phượng cười nói: “Trẫm sẽ thưởng cho thần tử, tần phi…”
“… Ta hiểu rồi.”
“Tốt lắm.” Câu được rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 9
Chương 9