Ta vừa mới xuống đài, Khuyết Hữu Nhãn đã kêu một tiểu đệ của Nam Khách Lư lại đây, bưng trà đưa nước xoa bóp đấm lưng, ân cần vô cùng. Ta ngồi trên ghế, tùy tay nhặt đại miếng dưa, ăn đến toàn miệng là nước.
“Tiểu Hoàng điểu, lão tử nhìn không ra ngươi có chút nho nhã đó.” Khuyết Hữu Nhãn ngồi xuống cạnh ta, cùng đưa tay lấy miếng.
“Hừ, nhị thiếu gia ta còn nhiều ưu điểm lắm.”
“Thật không. Vòng tiếp theo chắc ngươi không sợ.”
“So gì vậy?”
“Võ công.”
Không sợ mới có quỷ. Ta cũng không có thói quen che giấu nội lực. Từ khi luyện Thanh Liên Hoa Mục, đã hoàn toàn đi theo con đường luyện võ của Trọng Hỏa cung, cộng thêm một chút học trước đây, đều là chiêu thức không ra vào đâu, cái này chẳng giúp gì cho việc che giấu thân phận.
Ta ở trong đây ăn ngon vô cùng, lại nghe cách đó không xa, Đỗ nương tử cùng Tỏa Xuân đệ đệ của hắn đang nói luyên thuyên:
“Ai, những người như chúng ta, quả nhiên chịu đựng số phận bị khi dễ.”
“Giả bộ nam nhân gì chữ, rõ là mặt nữ nhân.”
“Đừng, đừng nói vậy, Tỏa Xuân đệ đệ, nói mặt nữ nhân là ca ngợi, dịch thẳng ra là tuấn tú. Hắn là ẻo lả.” Đỗ Viêm vỗ nhẹ vai hắn, tay hắn gạt đi mớ tóc trên vai. “Huống hồ, hắn và Khúc đại hiệp có quan hệ tốt…”
Nghe thấy một tiếng ‘Khúc đại hiệp’, ta và Khuyết Hữu Nhãn đều rùng mình.
“Bọn họ cũng chính là có quan hệ dơ bẩn này, buồn nôn!”
Ta và Khuyết Hữu Nhãn liếc nhau, ôm ngực, có chút không thở nổi. Thật đúng là tâm hữu linh tê nhất điểm thông. (1)
Đúng lúc ta thấy cằm hắn sưng, liền hỏi hắn sao lại thế này.
“Tiểu Hoàng điểu, ta rất kém.” Hắn dùng cánh tay trái còn lại sờ sờ mặt. “Ta vừa từ kinh sư trở về. Ở kinh sư, ta gặp tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, tên Hàn Đạm Y phải không? Hắn nhìn không đáng đánh, nào ngờ ta vừa nhắc ngươi với hắn, hắn liền xoay người rời đi. Vốn ta định giáo huấn hắn một chút, không ngờ hắn đả thương ta.”
Bằng cái tài của ngươi, cũng muốn đấu với Trọng Liên?
“Võ công của Hàn công tử không kém đâu.”
“Cái đó, lần trước có một mỹ nhân cùng hắn. Lần này lại có một nữ nhân khác. Ta thấy hắn một người chiếm hai nữ nhân, cũng quá kinh ngạc, ai ngờ hắn vừa mới đi, một nữ nhân hung hãn đi tới. Ngươi biết nàng ta nói gì không?”
“Còn khi dễ cung chủ nhà ta, ta sẽ giết ngươi, cút đi!”
“Ôi mẹ ơi, ngươi có cái giọng con mẹ nó giống. Nhưng mà nguyên văn là ‘ngươi nhắc lại Lâm Vũ Hoàng lần nữa, ta sẽ làm thịt ngươi’! Nam cũng chán ghét ngươi, nữ cũng chán ghét ngươi, ngươi đã làm chuyện xấu gì?” Khuyết Hữu Nhãn cười cười, bất chợt không cười. “Ngươi vừa nói gì? Cái gì cung chủ?”
“Ta có nói cái gì cung chủ sao? Ta cái gì cũng chưa nói.”
Hắn lại gần, nhỏ giọng nói: “Hàn Đạm Y là vị kia nhà ngươi?”
“Giờ đã không phải rồi. Lui ra lui ra.” Ta nói. “Đáng tiếc ngươi tới chậm một bước, bằng không ngươi có thể thấy khi hắn rước Bộ Sơ về, rầm rộ, vô cùng đồ sộ.”
Khuyết Hữu Nhãn nửa ngày mới nghẹn ra một câu:
“Mẹ nó, bại bởi hắn, ta cũng chấp nhận.”
Lúc này, Cổ Hạ đã chạy tới, thay ta pha trà:
“Liên nhi đệ đệ, nhanh chuẩn bị đi, phải luận võ.”
Thượng Thu đẩy nàng sang một bên: “Ta qua cho, ngươi đi chỉ tổ cuống thêm.”
“Có gì đâu. Thượng tỷ tỷ bận một này, nhất định mệt rồi, để Hạ Nhi làm cho.”
“Ta tự đi, không có vấn đề gì đâu.”
Vừa quay người, Quỷ Mẫu bỗng nhiên xuất hiện, kéo tay ta mà lôi:
“Đi luận võ.”
“Còn chưa bắt đầu mà, chờ một lát đi.”
“Đi trước đi trước.”
“Mụ nội nó!” Khuyết Hữu Nhãn vỗ bàn. “Lão tử lăn lộn nhiều năm ở giang hồ như vậy, còn chưa gặp người nào có nhiều dấm chua bên cạnh như tiểu Hoàng điểu. Thằng nhãi ngươi đúng là có phúc.”
Thượng Thu nói: “Khúc đại gia, ngài nói bậy.”
Cổ Hạ nói: “Ngươi còn dám nói không có.”
“Nói thật ra, cô nương nhà ai cũng không xứng với Liên nhi đệ đệ của chúng ta. Tính cách của Liên nhi đệ đệ thì cô nương nào có thể chống đỡ?” Tập Xuân cười nói. “Theo ta thấy, người xứng với Liên nhi đệ đệ, chỉ có bản thân Trọng Liên.”
Trong phút chốc tim nhảy tới cổ họng.
Thượng Thu nói: “Trọng Liên là nam nhân.”
“Nam nhân thì sao? Trong Hoa Mãn lâu nam phong còn chưa đủ sao?” Tập Xuân ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá ta. “Vừa rồi, có phải Liên nhi đệ đệ ở bên ngoài nói qua mấy câu với Trọng Liên?”
Ta nhìn nhìn Quỷ Mẫu, khẩn trương tới nỗi tim cũng đổ mồ hôi:
“Có.”
“Đúng vậy, ngày đầu xuân là phong tình nhất. Hai người đứng dưới tàng cây, ẩn tình đưa tỉnh nhìn đối phương, thật là một họa đồ cực đẹp.”
Y Đông nói tiếp: “Hai người bọn họ chỉ cần đứng cạnh nhau, đều khiến cho người ta thấy thật tốt, không biết có phải ta sinh ảo giác hay không.”
(Aki: gầm gào Ta biết mà, tiểu Hoàng điểu đòi giấu ai chứ? Xuân Hạ Thu Đông thật *** mắt.)
Ta nghe nàng nói mà nổi da gà toàn thân, nhưng vừa nhìn Quỷ Mẫu, lại thanh thanh yết hầu, vô hạn đau xót:
“Nếu thật là như vậy thì tốt. Đáng tiếc quân có ý, thiếp vô tình…”
Thế mới nói, câu cửa miệng được ta đạo văn không ít.
Quỷ Mẫu đập đầu ta: “Học cái gì không giỏi, chỉ biết học những nam nhân giống nữ nhân kia? Đi cùng mẹ nuôi đi.”
Luận võ bắt đầu.
Vận khí ta không tốt, rút thăm rút ngay Tỏa Xuân đệ đệ. Ngậm ngùi bỏ qua đống đao – binh khí ta thích nhất, chọn tiểu côn. Tỏa Xuân đệ đệ chọn trường kiếm, dáng đứng kia, nếu không nói lời nào, thật có vài phần tư thế của thiếu niên oai hùng bừng bừng phấn chấn. Đáng tiếc cho hắn là ta vừa trợn mắt, bộ dáng nam nhân hoàn toàn bị phá vỡ.
Tiếng chiêng vang lên, người phía dưới hưng phấn vạn phần.
Kỳ thật rất nhiều nam nhân thét to, chỉ là muốn xem động tác so kiếm của nhóm tướng công, tựa như nữ nhân xem nam nhân luận võ, cũng không giống nghiên cứu võ học.
Đáng tiếc bọn họ tính sai. Ta vung côn lên, chỉ cần không cẩn thận sẽ biến thành đao pháp, vừa mở đầu là cho hắn một côn.
Binh khí tối kỵ là lẫn lộn, nhưng ta cứ thế mà thắng.
Mấy ván sau đều như vậy, phía dưới đã có người hỏi lai lịch của ta.
Ta nhìn nhìn Quỷ Mẫu, nuốt nước bọt.
Quỷ Mẫu vuốt cằm, có chút đăm chiêu. Nhưng vừa thấy ta nhìn bà, lập tức khẽ vỗ tay.
Không cần nói tới cái bài *** thơ kia, võ công của ta lại phải thi triển nơi này, bản thân thấy thật ủy khuất. Hơn nữa, Lâm nhị thiếu ta cũng có vài phần dung tư, muốn thắng cũng không khó.
Cuối cùng, ta nhiều hơn Tỏa Xuân đệ đệ hai phiếu, thành tiểu hoa khôi.
Có chút xuất hồ ý liêu (gây bất ngờ, không đoán trước được), hóa ra nam hoa khôi không phải tuyển mỹ, mà là tuyển tài. Vẻ đẹp nam tính quả nhiên không phải mị khí là đủ, trong lòng ít nhiều cũng có chút an ủi.
Chỉ là trong đám khách nhân của Hoa Mãn Lâu, nam nhân cơ bản đều chọn Tỏa Xuân và Đỗ Viêm.
Chọn ta, chín phần là cô nương.
Nghĩ đến việc Thiên Quỷ Thần đao sắp về tay, đến lúc mấy môn khác tỷ thí, ta xuống dưới với Khuyết Hữu Nhãn, vừa uống vừa hét. Từng bầu nữ nhi hồng, hưng phấn đến hoa chân múa tay. Đáng tiếc uống quá nhanh, thiếu chút nữa nôn mửa.
“Sao vậy, muốn nôn?”
“Muốn, không nỡ. Ở trong này, một bầu rượu nữ nhi hồng bình thường cũng phải ba mươi lượng, đây lại là loại tốt nhất.”
Trên lưng bị vật thể không rõ đập trúng.
“Nôn gì mà nôn? Mau đi thu thu thập thập đi, ngươi một miệng đầy rượu, ta là Bạch Linh cũng sẽ không chọn ngươi.” Quỷ Mẫu đứng sau nói.
“Bạch Linh chọn ai?”
“Đại hoa khôi. Giống như những nữ nhân kia cố hấp dẫn Diễm Tửu, nhưng bên nam tử là do Bạch Linh chọn.”
“Này này, không phải là nói luận võ quyết thắng thua sao?”
“Năm nay sửa lại.”
“Con không đi.”
“Không đi sẽ không có Thiên Quỷ Thần đao.”
“Không, con không bán thân.”
“Đây không phải bán, là tặng.” Quỷ Mẫu vỗ vỗ ta. “Đi nhanh đi, đã tuyển xong tiểu hoa khôi rồi. Bạch Linh ngay tại phòng Diễm Tửu vừa rồi đấy. Đến, ta giúp ngươi sửa sang quần áo.”
(1) Trích từ bài thơ này:
Vô Đề:
Tạc dạ *** thần tạc dạ phong,
Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thái phượng song phi dực,
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Cách toạ tống câu xuân tửu noãn,
Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.
Ta dư thính cổ ưng quan khứ,
Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng
Lý Thương Ẩn
Dịch nghĩa:
Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi
Bên tây lầu họa, phía đông nhà quế
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Ngồi xa nhau chuốc chén rượu xuân nồng ấm
Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng
Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan
Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng.
=> Ý nói về tình yêu đôi lứa, chỉ hai người có thể hiểu được lòng nhau mà không cần phải nói ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 49
Chương 49