Kiểu nguyệt nhô lên cao, gió lạnh *** tế, không biết thổi đi bao nhiêu sầu khổ.
Đèn sớm cạn dầu, bên trong một mảnh đen tối không thể nhìn rõ cái gì, chỉ còn một bóng người màu trắng đứng lặng trong gió.
Hắn đứng ở hoa lâu phía trên, đối diện là một ngọn đèn dầu sáng lạn huy hoàng, một khúc 《 hàn giang tuyết đọng 》 thổi triệt tận trời.
Hoài không … Hoài không … Uổng có một khang thâm tình cũng là không …
Canh giữ ở bên cạnh người nọ nhiều năm như vậy, bao nhiêu nhu tình chỉ vì nàng, kết quả cũng là công dã tràng.
Hắn biết chính mình sống không được bao lâu nữa. Trong lúc vô tình bắt gặp hai người kia tư tình, nhưng lại chính là phù chú đòi mạng, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cũng thế mà thôi, mạng này nguyên bản là của bọn họ, bọn họ muốn, cứ lấy đi thôi.
Không xem nhẹ sát ý chợt lóe rồi biến mất trong mắt người nọ, hắn hiểu biết nàng, chỉ cần nhận định cái gì, nàng nhất định sẽ không buông tha. Chỉ là hắn không cam lòng, rất muốn lại nghe người nọ kêu mình một tiếng “Hoài Không ca ca”, như vậy hắn dù chết cũng cam nguyện.
Mấy ngày nay hắn vẫn chờ ở nơi này, chờ bọn họ tới giết hắn. Hắn không trốn, mà có trốn cũng không thoát.
“Nhu nhi …” Đầy ngập nhu tình cuối cùng hóa thành một tiếng gọi thấp, tan ở trong gió, mờ mịt không tiếng động.
“Không nghĩ tới đường đường phó trang chủ của Lôi Chấn sơn trang Vô Ảnh công tử cũng là người đa tình.” Có âm thanh trong trẻo vang lên, từ sau màn đêm như mực đi ra một thanh y nam nhân niên kỷ còn trẻ.
Người trẻ tuổi khuôn mặt đoan chính, lại dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn hắn.
“Ngươi tới nơi này là để thương hại ta sao?” Hắn cười, cười chính mình thế nhưng lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy, “Là sư phụ phái ngươi tới giết ta sao?”
Người trẻ tuổi lắc lắc đầu: “Cùng Phù trang chủ không quan hệ. Là chủ nhân của ta phái ta hướng ngươi mượn một món đồ.”
“Mượn cái gì?”
“Mượn cái đầu trên cổ ngươi.”
Tiếng cười của hắn lại càng lớn hơn nữa. Tiếng cười cuồng ngạo cuốn liễm mây tản, lại giống tiếng than của đỗ quyên, đau triệt nội tâm.
Trừ bỏ hai người kia, lại vẫn có người muốn mạng của hắn. Hắn tự nhận sống trên đời hơn 20 năm, làm việc quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, nhưng vẫn khó tránh khỏi loại vận mệnh này.
Hắn chờ người nọ tới giết hắn, không có nghĩa là dễ dàng buông thả chính mình chết ở trong tay người khác.
Vô Ảnh công tử tự Vô Ảnh, sáo ngọc trong tay là nhạc khí cũng là binh khí, ở trong tay vãn thành một đạo bạch quang, đánh thẳng vào chỗ hiểm của người nọ.
Mà khi lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén xỏ xuyên qua thân thể của chính mình, nghe được âm thanh máu trong cơ thể không ngừng chảy, cho đến lúc chết hắn vẫn không hiểu được, vì sao mình lại thua.
Người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn thân ảnh màu trắng của người nọ không ngừng run rẩy trên mặt đất, cho đến khi bất động hẳn, trong đôi mắt lạnh như băng thế nhưng vẫn có chút không đành lòng.
Khép lại hai tròng mắt đến chết vẫn không nhắm của người nọ. Mặc dù không muốn giết hắn, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân, hắn không thể không theo.
“Kinh Hoài Không, muốn trách, thì trách ngươi là đồ đệ của Phù Lôi đi.”
Đại điển đăng vị của tân nhậm võ lâm minh chủ.
Nam tử một thân hoa lệ cẩm y ngồi ở vị trí chủ tọa, nhận chúc tụng của các môn các phái.
“Chúc mừng Quản minh chủ đi lên minh chủ vị. Quản minh chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, một thế hệ đương kim tuổi trẻ quả nhiên xuất hiện nhân tài lớp lớp, thật là giang hồ chi hạnh.”
“Cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử, Quản gia hai đời đều đảm nhiệm võ lâm minh chủ, làm người cầm đầu võ lâm, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Dưới đài là tiếng khách sáo dối trá không ngừng, mà hắn ngồi ở trên đài, mặt vô biểu tình, kì thực sớm như đi vào cõi thần tiên.
Bề ngoài các đại môn phái đều cúi đầu quy thuận, nhưng hắn làm sao không biết, chính mình còn trẻ mà đi lên minh chủ vị này, có không ít người oán hận.
Một chữ “Quyền” lại có bao nhiêu người hận không thể tranh đến đầu rơi máu chảy.
Hắn vô tình, nhưng không thể không làm. Chỉ vì một chữ “Thù”.
Thù giết mẹ làm cho hắn còn nhỏ liền một mình ra ngoài học nghệ, sau đó bất kể trả giá để đi lên minh chủ vị này. Vì đạt tới mục đích, hắn chưa từng có so đo qua chính mình chiếm được cái gì, mất đi cái gì, nguyên bản lòng đã chết lặng, thế nhưng khi nhìn thấy người nọ bị làm nhục vết thương đầy người, lại đau đớn hung hăng co rút.
Lần sau lại lấy rượu của người nọ uống, hắn nhất định sẽ lại tức giận đến giơ chân đi? Nghĩ đến người nọ, khóe miệng liền không tự giác mỉm cười.
“Phượng Huyền Cung —— hạ lễ đến ——” có một thùng đàn mộc tứ phương được người nâng lên, đặt ở trong đại sảnh.
Phượng Huyền Cung vẫn cùng võ lâm bất hòa, bị cho là tà giáo. 15 năm trước sau khi cung chủ Phượng Huyền Dã qua đời, Phượng Huyền Cung liền mai danh ẩn tích, trên giang hồ ít nghe nhắc đến, nhưng 5 năm trước Phượng Huyền Cung tựa hồ lại bắt đầu rục rịch. Võ lâm đại hội lần này Phượng Huyền Cung không đến tham dự, không biết tự nhiên đưa lên hạ lễ này là có dụng ý gì.
Tiếng thì thầm khe khẽ dưới đài khi nhìn thấy thùng hạ lễ liền chuyển thành tiếng hít vào, tiện đà là tiếng chửi rủa giận không thể át.
Trong thùng hạ lễ chính là thủ cấp ái đồ của trang chủ Lôi Chấn sơn trang, phó trang chủ Vô Ảnh công tử, Kinh Hoài Không.
“Phượng Huyền Cung này quả thực khinh người quá đáng! Minh chủ, ngươi nhất định phải vì Hoài Không đòi lại công đạo a!” Phù Lôi vô cùng đau đớn nói.
Không biết sao, hắn cảm thấy Phù Lôi kỳ thật cũng không có bi thống như bề ngoài, nhưng sự thật chính là sự thật, Phượng Huyền Cung lần này làm quá đáng.
Đáy lòng phát ra một tiếng thở dài. Chúng ta cuối cùng vẫn là địch nhân a …
Quản Tiêu ngồi ở bên cạnh, khi nhìn thấy vật trong thùng gỗ, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Thiếu cung chủ Phượng Huyền Cung này thủ pháp làm việc thật tàn nhẫn, cùng người nọ năm đó giống nhau như đúc.
Không, sẽ không, người nọ rõ ràng đã chết, chết ở trên tay người hắn yêu nhất.
Chính là nếu, hắn đã trở lại thì sao?
Giương mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh, trên gương mặt già nua chậm rãi hiện lên nụ cười âm lãnh.
Con ta, ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Huyền Cung Thương
Chương 35: Hoài không
Chương 35: Hoài không