Ta đưa mắt nhìn người qua lại trên đường, khép lại tấm ván cửa cuối cùng, đưa tay lau mồ hôi.
Cả ngày đều tâm thần không yên. Giờ Mùi vừa qua, không tiếp tục buôn bán nữa, đóng cửa sớm.
A Mang về quê lo cho mẹ già đang bệnh, Mục Thanh Dương cũng mấy ngày không có xuất hiện, cả Liễu Trần Cư cũng chỉ còn lại một mình ta. Nghe thấy tiếng bước chân tịch liêu của chính mình vang vọng trong không gian, nhưng lại có vẻ cô đơn như thế.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, thói quen có người ở bên mình chiếu cố. Vô luận Đoạn Khâm hay là Mục Thanh Dương, rõ ràng là ta lớn tuổi hơn, lại có thể không hề áy náy mà hưởng thụ sự quan tâm của bọn họ. Hiện giờ chỉ còn lại một mình, thật cảm thấy có chút không thể thích ứng.
Qua nửa đời tại thế giới mà ta đã rời bỏ, xem thấu nhân tình lạnh bạc, sớm nghĩ đến trừ bỏ đứa con của mình, có thể cái gì cũng không để ý. Sau khi đến thế giới này, chiếm được ôn nhu, liền bắt đầu tham luyến, rốt cuộc không bỏ xuống được.
Người, có phải là động vật tham lam như thế?
Đối với đêm đó, ta tự nói với mình, nhất định phải quên đi. Cho dù nó không ngừng làm cho ta ở trong mộng bừng tỉnh, cho dù trong tiềm thức cảm thấy được, có một số việc, đã không thể quay lại.
Trong đầu bắt đầu sẽ hiện ra một ít trí nhớ của Phượng Ly Chi. Hỗn độn, thống khổ, đau thương, đan vào cùng một chỗ, phát ra bi ai hư không.
Trí nhớ này, có quan hệ với Phượng Hiên Dã lúc nhỏ cùng người nam tử diện mạo mơ hồ kia.
Lựa chọn. Trách nhiệm. Đạo nghĩa. Ràng buộc.
Tiểu Phượng Hiên Dã đứng ở giữa bụi hoa, mở đôi tay nhỏ bé đối với ta nhỏ nhẹ kêu: cha, ôm một cái. Nam tử đứng ở cách đó không xa, ôn nhu nhìn ta, hạnh phúc cười.
Sau đó nam nhân biến mất, không còn xuất hiện nữa. Phượng Hiên Dã từ từ lớn lên, cũng rốt cuộc không thân cận ta, thậm chí không chịu gọi ta một tiếng cha.
Ta có thể cảm nhận được bi thương trong lòng Phượng Ly Chi, hàng vạn hàng nghìn sầu khổ, bi thương vô độ, giống như … Hắn chính là ta … Ta chính là hắn …
Không. Ta không phải Phượng Ly Chi. Không phải.
Trong lòng có cái gì muốn phá kén mà ra, lại luôn không thể giãy thoát tầng trói buộc cuối cùng kia. Lộn xộn, không có rõ ràng, dần dần lọt vào bụi bặm.
Tiếng người ồn ào bị ngăn cách bên ngoài, trong phòng lặng im một mảnh, chỉ còn thanh âm gió mát lẩm nhẩm trang sách.
Ngồi ở phía trước cửa sổ, ngắm nhìn thái dương chậm rãi hạ xuống phía tây. Dương quang ấm áp xuyên thấu qua song cửa, nhẹ nhàng dừng ở trên người ta, lại không thể trừ đi hàn khí ở đáy lòng ta.
Có tiếng nữ tử nhỏ giọng truyền tới, đứng ở ngoài cửa sổ, dưới bóng cây. Bộ dạng phục tùng liễm mắt, phiêu không một tiếng động.
“Cung chủ, Thiếu cung chủ cho mời ngài.” Nữ tử tên gọi Tuyền Kỷ mở miệng nói. Như trước trong giọng nói không hề có chút cảm tình, làm cho ta khắp cả người phát lạnh.
Vụt đứng lên, đụng ngã tọa ỷ phía sau. Trong lòng thoáng chốc bị sợ hãi mạnh mẽ xâm chiếm.
“Hắn lại tìm ta làm cái gì? Không, ta không muốn thấy hắn, ta không đi.” Muốn chạy trốn, nhưng không có một thân nội lực, hoàn toàn chưa tới một chiêu nửa thức ta sẽ lại bại dưới tay một trong tứ đại đường chủ của Phượng Huyền Cung, đường chủ Xuân Nhan đường Tuyền Kỷ.
Trước khi mất đi ý thức, hoảng hốt nhìn thấy trên gương mặt lãnh diễm của Tuyền Kỷ xuất hiện một nụ cười trào phúng.
Phượng Hiên Dã, ngươi vì cái gì không buông tha ta?
Khi tỉnh lại, chính mình toàn thân trần trụi nằm ở trên giường lớn chạm trổ hoa văn. Phượng Hiên Dã nằm bên cạnh ta, một tay chống đầu, một tay quấn tóc ta, đầu ngón tay thưởng thức lọn tóc của ta.
Nhìn thấy ta tỉnh, hắn tà mị cười: “Đợi ngươi lâu như vậy, ngươi rốt cục tỉnh, ta cũng không muốn thượng một người không có cảm giác.”
Toàn thân lại bắt đầu run rẩy không thể ngăn chặn, trí nhớ thống khổ lần trước lại cuồn cuộn mà đến. Trơ mắt nhìn hắn áp người lên, tránh không ra, chạy không thoát.
“Ngươi không phải cảm thấy ta ghê tởm sao? Ta đây đến làm chút chuyện ngươi càng ghê tởm được không?” Hắn ở bên tai ta khinh ngữ.
Cứng ngắc nhận hắn tiến vào, thừa nhận hắn cuồng bạo. Cho dù trong lòng có không cam lòng thế nào, thân thể bị dạy dỗ qua vẫn là không thể tránh khỏi nổi lên phản ứng.
“Ta muốn cho thân thể của ngươi nhớ kỹ ta, chỉ có ta.” Hắn thở dốc càng ngày càng nặng, thanh âm dũ phát ám ách, “Ngươi là của ta, là của ta!”
Toàn thân run rẩy dưới lay động kịch liệt, cố nén không cho chính mình phát ra một tiếng rên rỉ. Ta quay đầu nhìn nam nhân ở phía sau ta tàn sát bừa bãi, trong mắt không có nửa điểm sáng rọi.
“Phượng Hiên Dã, ngươi vì cái gì … Phải đối với ta như vậy?” Miễn cưỡng nói xong câu đó, mặt thật sâu vùi vào áo ngủ bằng gấm bị mồ hôi thấm ướt, ức trụ tiếng rên rỉ thiếu chút nữa bị bật ra.
“Bởi vì, đây đều là ngươi nợ ta.” Thanh âm của hắn trầm xuống. Sau lưng cảm nhận được ánh mắt lãnh liệt của hắn, giống như muốn đem ta xé ra thành nhiều mảnh.
Rồi đột nhiên trừu sáp nhanh hơn, âm thanh tiếng nước dính dấp cùng thân thể va chạm liên tiếp phát ra.
“Ngô …” khoái cảm thân thể cùng thống khổ *** thần ở trong cơ thể va chạm, đôi môi tuy rằng cắn chặt nhưng vẫn còn bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Thân thể không ngừng chìm nổi ở thiên đường cùng địa ngục, lý trí sắp bị cắn nuốt. Hắn lại đột nhiên đình chỉ bất động, tiện đà rút ra, tùy tay đem ta ném tới dưới giường.
Ta mờ mịt nhìn hắn. Toàn thân trần trụi, hai chân mở rộng ngồi dưới đất, bộ dáng rất là *** tiện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Huyền Cung Thương
Chương 24: Tiếc là không làm gì được
Chương 24: Tiếc là không làm gì được