Đế Duật vừa canh chừng Âm Tế Thiên vừa giải thích: “Bị tóc hắn gây thương tích, không thể dùng thuốc trị thương, nếu không vết thương sẽ càng nặng thêm.”
Lúc trước, y có nghe Phụ Hoàng nói về chuyện mái tóc của người mang Yêu thú truyền thừa. Và khi còn là Hiên Viên Duật, y cũng đã từng cảm nhận được sự lợi hại của nó.
“Cái gì?” Đế Lân có chút khó tin mà nhìn Đế Duật.
Đế Duật tiếp tục nói: “Nếu ngươi bôi thuốc trị thương vào, vết thương sẽ bị ăn mòn dẫn đến càng lúc càng lớn hơn.”
Đây cũng chính là lý do vì sao lúc ở Minh Ngục, hai Quỷ Tiên kia đột nhiên lại bị ăn mòn. Tất cả đều là thuốc trị thương gây ra.
Người bình thường bị thương, chắc chắn trước tiên sẽ nghĩ đến việc dùng thuốc trị thương.
“Hơn nữa, vết thương còn hút đi Thần lực của ngươi, cho đến khi ngươi chết hẳn mới thôi. Chính vì thế, không thể dùng thuốc trị thương.”
Nghe Đế Duật nói như vậy, Đế Lân chợt nhớ tới một sự kiện, thời điểm hắn ta vẫn còn là Hạ Hầu Lân. Lúc ở Minh Ngục, đã có Quỷ Tiên từng bị tóc của Âm Tế Thiên đả thương, vết thương giống y hệt như lời Đế Duật nói.
Hắn ta tức giận: “Chẳng lẽ ta cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn vết thương bị chảy máu hay sao?”
Đế Duật thản nhiên liếc mắt nhìn vẻ giận dữ của hắn ta: “Ngươi có thể dùng Thần lực của mình, làm cho vết thương ngừng chảy máu. Còn muốn hoàn toàn hồi phục, phải tự dựa vào năng lực của ngươi rồi.”
“Ta cũng không giống Phụ Hoàng, có năng lực chữa khỏi thần tốc….
Lời nói chưa kịp dứt đã bị Đế Duật kéo mạnh một cái, cả người suýt té ngã trên mặt đất.
Hắn ta đùng đùng nổi giận mà xoay người, liền trông thấy Đế Duật đang dùng Thần kiếm chống đỡ công kích từ cái bóng màu xanh lam.
Đế Lân ngẩng người, không cho rằng Đế Duật nương tay với Âm Tế Thiên nữa, tập trung tin thần cùng Đế Duật đối phó với cái bóng hung ác.
Âm Tế Thiên thấy thế cũng gia nhập vào trận hỗn chiến.
——
Bên kia, Đế Minh và Quang Thần Vương đang đánh nhau kịch liệt. Thần lực của hai người tương đương nhau, trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân thắng bại.
Khi Quang Thần Vương nhận được truyền âm của Đế Duật, bỗng nhiên có chút không chuyên tâm.
Biết con trai của mình chẳng phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, ánh mắt lúc trước chỉ mãi tập trung vào người Đế Minh, thì bây giờ bị phân tán ra xung quanh.
Lực công kích cũng yếu đi, đổi thành sử dụng thuật phòng thủ. Phân tán lực lượng ra bốn phía, quan sát động tĩnh xung quanh.
Đế Minh nhìn thấy Quang Thần Vương không tập trung, trong lòng cũng biết ông ta nhất định đã đoán ra được điều gì rồi.
Y thu hồi Thần lực, cố ý kích thích Quang Thần Vương: “Quang Thần Vương, nếu ông muốn bó tay chịu thua thì cứ nói thẳng ra, không nên kéo dài thêm thời gian làm gì!”
Quang Thần Vương cười nhạt: “Ám Thần Vương, người nên nhận thua là ngươi mới phải.”
Đế Minh thản nhiên: “Nếu không muốn chịu thua thì tốt nhất tập trung mà đánh một trận với ta.”
Sự chú ý của Quang Thần Vương lại chuyển về trên người Đế Minh, thu hồi tất cả pháp thuật phòng ngự, vung Quang Thần Kiếm lên, đánh tới chỗ Đế Minh.
Đáy mắt Đế Minh chợt lóe, tiếp được chiêu kia của Quang Thần Vương.
Hai cỗ Thần lực va chạm vào nhau, xung khí lan rộng ra xung quanh, toàn bộ mặt đất rung lắc dữ dội.
Hai thanh Thần khí vung lên xoành xoạch, động tác càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chỉ có thế nhìn thấy được hai cái bóng đen trắng quấn lấy nhau.
Bọn họ càng đấu càng hăng say, do sức mạnh quá cường đại, uy lực trực tiếp bắn ra bốn phía.
Chẳng bao lâu sau, hai người cũng có chút kiệt sức, chậm rãi giảm tốc độ lại, đáp xuống mặt đất, âm thầm điều tức.
Đế Minh nhàn nhạt nhìn lướt qua tình huống xung quanh. Thấy một gã Ma Tướng gật đầu ra dấu với y, liền thu hồi ánh mắt.
Ngay lập tức, thân ảnh y vụt biến mất trước mặt mọi người.
Quang Thần Vương có chút sững sờ, chưa kịp làm ra phản ứng, liền trông thấy dưới chân đột nhiên lóe lên một trận pháp màu đen.
Ông thầm kinh hãi, muốn chạy thoát ra nhưng không kịp, cả người đã bị nhốt trong trận pháp.
Ngay sau đó, Đế Minh xuất hiện bên ngoài trận pháp.
Quang Thần Vương nhìn Đế Minh, lạnh lùng cười: “Ám Thần Vương, ngươi nghĩ trận pháp này có thể vây hãm được bổn vương sao?”
[Đại khái là khóa nhốt lại]
Đế Minh híp mắt: “Thử xem sẽ biết!”
Trước đó, y quấn lấy Quang Thần Vương đánh nhau, mục đích chính là muốn tìm cơ hội cho Ma Binh âm thầm bố trí trận pháp. Nếu không, lấy năng lực của Ma Binh rất khó có thể đối chọi với Quang Thần Vương.
Lời nói vừa dứt, tình huống trên chiến trường liền xuất hiện biến hóa. Toàn bộ Ma Binh không hề dây dưa đánh nhau với Thần Binh, mà đều tập hợp hướng về phía trận pháp.
Những Thần Binh bị Ma Binh bỏ lại đều sửng sờ đứng tại chỗ, cho rằng Ma Binh muốn chạy trốn.
Thế nhưng, bọn hắn vừa muốn đuổi theo Ma Binh để tiếp tục chiến đấu, đã bị các Điện chủ Minh Ngục và trăm Đại Tướng Yêu giới chặn lại.
Trận chiến hỗn loạn nháy mắt đã trở nên trật tự, Ma Binh tựa như đã được tập luyện nhiều lần, đi tới những vị trí quen thuộc, ném toàn bộ Thần Binh cho các Đại Tướng giải quyết.
Quang Thần Vương nhìn đám Ma Binh chằng chịt rậm rạp, buồn cười: “Ma Binh nho nhỏ, có khả năng làm gì bổn vương?”
Ông chỉ dùng một chút Thần lực, hai hàng Ma Binh mặc áo giáp đen bên ngoài liền lập tức bị phá vỡ. Không chỉ vậy, thập chí có Ma Binh còn hộc máu, ngã xuống đất.
Những Ma Binh vừa té trên mặt đất, thừa dịp không bị thương nghiêm trọng, nhanh chóng sử dụng thuấn di rời khỏi, nhường nhóm Ma Binh thứ hai tiến lên.
Đám Ma Binh tạo ra lá chắn phòng hộ, lấy ra vô số pháp bảo, phù chú phòng ngự để chống đỡ công kích của Quang Thần Vương.
Quang Thần Vương trông thấy hành động ấy, dù ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu được bọn họ đang muốn làm gì!
Hai mắt ông đỏ lên, trừng Đế Minh đứng phía bên ngoài: “Ám Thần Vương, ngươi nghĩ làm như vậy sẽ có thể giữ chân bổn vương ư?”
Đế Minh không thèm trả lời, thân hình vụt biến mất, rồi xuất hiện bên cạnh Âm Tế Thiên, vung Ám Thần Liêm lên. Đế Duật và Đế Lân đồng thời bị một lực lượng cường đại đánh bay ra ngoài.
Hai người nhanh chóng dùng Thần khí cắm chặt vào mặt đất, ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Đế Minh.
Đế Duật cả kinh, vội nhìn sang chỗ Quang Thần Vương.
Y không thấy Quang Thần Vương đâu cả, mà chỉ có một đám lớn Ma Binh tụ lại một chỗ. Còn bọn Thần Binh và Thiên Binh đều bị những Điện Chủ, Cung Chủ có tu vi cao hơn nhiều đánh cho hoa rơi nước chảy.
Đế Lân không chú ý tới biến hóa xung quanh, con mắt chỉ chăm chú dán chặt lên người của Đế Minh.
Rõ ràng hắn ta đã hết hy vọng với Đế Minh, thế nhưng nháy mắt khi nhìn thấy y, trong lòng vẫn không tự chủ được mà rung động. Dù sao người nam nhân này, hắn ta cũng đã thích hơn một vạn năm. Không phải chỉ ngắn ngủi có một tháng, là có thế xóa nhòa hết thảy.
Âm Tế Thiên bắt gặp ánh mắt của Đế Lân, có chút không hài lòng, hừ lạnh: “Ta đối phó Đế Lân.”
Hắn đã sớm muốn chỉnh Đế Lân một phen, ai bảo gã dám có ý đồ với nam nhân của hắn. Nhất là chuyện xảy ra lúc ở Minh Giới, hắn càng thêm không có hảo cảm với Đế Lân.
Đế Minh chẳng thèm liếc nhìn Đế Lân lấy một cái, liền lên tiếng đáp lời. Y thu hồi Ám Thần Liêm trong tay, đổi thành một thanh Thần khí thông thường,
Này cũng hợp ý y, mục đích của y chính là muốn đối phó với Đế Duật.
Đế Lân bặt gặp sự lạnh lùng của Đế Minh, ánh mắt tối xuống. Nhanh chóng lấy lại *** thần, hắn ta chẳng còn dám hy vọng rằng Đế Minh sẽ thích mình nữa.
Hắn ta âm u nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên, lúc này mới chú ý đến tình huống xung quanh.
Đế Lân dùng tuyền âm hỏi Đế Duật: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là chiến thuật của bọn họ.” Đế Lân giải thích: “Nếu ta đoán không sai, chắc là bọn họ muốn vây khốn Phụ Hoàng. Sau đó chuyên tâm đối phó với chúng ta, cuối cùng mới đối phó với Phụ Hoàng.”
Đế Lân tức giận: “Thật xảo quyệt mà.”
Đế Duật nhìn Đế Minh: “Chúng ta sẽ dùng kế sách đã tính trước đó, đối phó với hai người bọn họ.”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh liền vụt biến mất.
Đế Lân cũng sử dụng thuấn di, rời khỏi tầm mắt của bọn người Đế Minh.
Âm Tế Thiên khẽ liếc sang Đế Minh: “Bọn họ vừa thấy ngươi tới, thì liền bỏ chạy?”
Hắn chỉ muốn trêu Đế Minh, chứ hắn cũng không tin Đế Duật sẽ dễ dàng chạy trốn như vậy.
Đế Minh nhướng mày, dùng Thần Thức đảo quanh, dò tìm vị trí mà Đế Duật và Đế Lân đang trốn.
Khi y dò xét được địa phương Đế Duật và Đế Lân xuất hiện, không tự chủ được mà híp mắt một cái.
Âm Tế Thiên thu hồi mái tóc, hỏi: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Ở chỗ đám tà tu và tu sĩ chính phái đang đánh nhau.”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Sao bọn họ lại chạy đến chỗ đó?”
Chẳng lẽ muốn tiêu diệt hết đám tà tu?
Nhưng mà cũng không đúng. Nếu như muốn tiêu diệt hết đám tà tu, chỉ cần phái mấy Thần Binh đến giết người là xong rồi. Chút chuyện nhỏ này, cần gì hai người họ phải ra tay.
Âm Tế Thiên nhất thời cũng không đoán được ý đồ của hai người kia.
“Chúng ta qua đó nhìn một chút.”
—
Các tu sĩ Tu Chân Giới đang tập trung toàn bộ lực lượng liều mạng đánh một trận. Bởi vì đối với bọn hắn, đây không chỉ là trận chiến giữa hai Vương, mà cũng là trận chiến giữa tu sĩ chính phái và đám tà tu.
So về số lượng, tu sĩ chính phái nhiều gấp ba lần. Nhưng nếu so về tu vi, tu sĩ chính phái lại thua kém đám tà tu rất xa.
Dù sao đám tà tu cũng không quy củ như tu sĩ chính phái mà từ từ tu luyện thăng cấp. Bọn họ chỉ biết dùng hết biện pháp, tìm ra đường tắt để nâng cao cảnh giới. Mặc kệ phương pháp đó có bất chính không, chỉ cần nó tu luyện nhanh chóng là được.
Bởi thế, trận chiến giữa tu sĩ chính phái và đám tà tu, thực lực có vẻ ngang nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 348
Chương 348