Trong Đại điện, Huyền Bạch trưởng lão cùng chúng đệ tử cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại đang dao động, rối rít nhìn về phía cửa.
Liền trông thấy Đế Minh mặc một thân áo choàng đen hoa lệ, nắm tay Âm Tế Thiên, nện bước trầm ổn, bước ngang qua chính giữa đông đảo các đệ tử đang ngồi dưới đất.
Hai người Thanh Phong Thanh Bảo cũng ngồi trong số đó, nháy mắt khi bắt gặp Âm Tế Thiên, cả người bọn họ liền run lên, đáy mắt nảy lên vẻ sợ hãi. Bọn họ sợ sệt mà xê dịch thân thể, dựa chung vào một chỗ.
Huyền Bạch trưởng lão ngẩn người, vỗ tay vịnh ghế, giận dữ nói: “Bắc Minh, đây cũng không phải là Bắc gia ở Nam Bộ, mà mặc cho ngươi tùy ý xông loạn! Đừng tưởng rằng Huyền Ngọc trưởng lão là mẹ của ngươi, thì ta không dám phạt ngươi!”
Từ ‘ngươi’ vừa dứt, lão đã bị một cỗ lực lượng vô hình, đánh bay ra khỏi tọa ỷ, hung hăng đụng vào cây cột phía sau.
“Sư phụ!”
Chúng đệ tử kinh hãi, vừa lo lắng vừa cuống quýt nâng Huyền Bạch trưởng lão đang té trên mặt đất dậy.
Đang muốn dìu người quay trở về chỗ ngồi, liền trông thấy Đế Minh ngang nhiên dẫn theo Âm Tế Thiên ngồi vào bên trên tọa ỷ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của y khẽ đảo qua chúng đệ tử đang ngồi bên dưới, kế đó dừng lại trên người Thanh Phong Thanh Bảo.
Bọn Thanh Bảo nhất thời run lẩy bẩy, sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu đối diện với cái nhìn của Đế Minh.
“Bước ra!” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng nhưng lại không mất vẻ uy nghiêm vang vọng trong Đại điện, khiến người ta không rét mà run!
Mọi người không có nhìn thấy Đế Minh mở miệng nói chuyện, tuy nhiên bọn họ vẫn biết là y đang nói chuyện.
Hai chân của Thanh Phong Thanh Bảo vẫn đang phát run, cơ hồ đứng không nổi nữa.
Nếu Huyền Bạch trưởng lão có thể ngăn chặn hai người Đế Minh và Âm Tế Thiên, có lẽ bọn họ sẽ không sợ hãi đến như vậy.
Chính là, tình huống trước mắt, Huyền Bạch trưởng lão cũng khó mà lo thân!
Huyền Bạch trưởng lão được các đệ tử dìu, tỉnh lại sau cơn choáng váng, trông thấy hai người ngồi trên tọa ỷ, lại một lần nữa nổi bão.
Lão giơ ngón tay phát run vì tức giận, chỉ vào người Đế Minh: “Các ngươi… các ngươi thật to gan… thế nhưng… thế nhưng…”
Người còn chưa nói hết lời, mặt đã chẳng hiểu vì sao mà trúng mấy bạt tai.
Chúng đệ tử không nhìn thấy Huyền Bạch trưởng lão bị đánh, nhưng có nghe được tiếng ‘chát chát chát chát’ vang lên. Đáng sợ tới mức, đệ tử đang dìu lão hốt hoảng buông lỏng hai tay ra, quy củ một cách máy móc mà đứng ở một bên.
Đệ tử đang ở bên ngoài trộm nhìn vào, vội vàng truyền tin cho chưởng môn và các trưởng lão.
Sau khi Huyền Bạch trưởng lão sau ăn mấy bạt tai, tuy trong lòng đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không muốn mất uy nghiêm trước mặt chúng đệ tử, đành bưng lấy khuôn mặt đang đau rát, cả giận nói: “Bắc Minh, Bắc gia các ngươi muốn trở mặt thành thù với Thuần Trần phái à? Phải biết rằng, hậu quả của chuyện này, không phải là thứ mà Bắc gia các ngươi có thể gánh vác được đâu.”
Ánh mắt Đế Minh từ đầu đến cuối đều khóa trên người bọn Thanh Phong Thanh Bảo, đối với Huyền Bạch trưởng lão, y chỉ xem lão như một con ruồi, không ngừng vo ve kêu réo.
Âm Tế Thiên nhìn Huyền Bạch trưởng lão, giễu cợt nhếch môi: “Huyền Bạch trưởng lão, nên suy nghĩ phải là Thuần Trần phái các ngươi! Nếu muốn đối đầu với Bắc gia, các ngươi nên tính toán trước, ai mới là trứng, và ai mới là khối đá. Đừng dại dột, đi lấy trứng trọi đá!”
Huyền Bạch trưởng lão nhất thời đỏ rực cả hai mắt: “Tich Thiên, ngươi… ah…”
Lúc này, lão trực tiếp bị hất văng ra khỏi Đại điện!
“Sư phụ!” Chúng đệ tử lần thứ hai cả kinh, bất quá không có ai dám cả gan chạy ra Đại điện dìu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó ngó lên phía trên tọa ỷ, bước chân không khỏi lui về phía sau một chút. Trông thấy sắc mặt Đế Minh càng ngày càng âm hàn, chúng đệ tử vội cuống quýt đẩy Thanh Phong Thanh Bảo tới trước mặt Đế Minh và Âm Tế Thiên.
Hai người Thanh Bảo lảo đảo một cái, ngã xuống dưới chân Đế Minh và Âm Tế Thiên.
Bọn họ sợ muốn quíu, quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng phát ra tiếng ah ah cầu xin tha thứ!
Âm Tế Thiên nhìn hai người đang không ngừng run rẩy kia, ý cười giễu cợt nơi khóe miệng lại tăng them vài phần.
Nếu không phải Đế Minh dẫn hắn tới đây, hắn đã sớm quên mất hai tên binh tôm tướng cua Thanh Phong Thanh Bảo này rồi.
Bây giờ bị rơi vào tay Đế Minh, cũng không phải chỉ đơn giản là cắt đầu lưỡi thôi.
Đế Minh cầm hai viên đan dược loe lóe ánh sáng màu đỏ đen, ném xuống đất, nhấc chân nghiến một cái. Chỉ nháy mắt, hai viên đan dược liền biến thành bột phấn.
Y thu chân lại, tuy đan dược đã nát, nhưng vẫn như trước, loe lóe ánh sáng màu đỏ đen.
Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn nhúm bột phấn trên đất, nhếch môi: “Tuyệt phẩm đan dược, thật đúng là tiện nghi cho các ngươi!”
Kỳ thật hắn không biết đó là đan dược gì, bất quá, từ trong tay Đế Minh lấy ra, thì tuyệt đối phải là cấp Thần phẩm.
Chúng đệ tử vô cùng kinh ngạc nhìn hai nhúm bột phấn trên đất.
Kia thật là đan dược cấp Thần phẩm?
Khó trách lại phát ra ánh sáng, không hổ là đan dược cấp Thần phẩm. Thế nhưng, sao ánh sáng của nó lại có màu đỏ đen, hơn nữa còn mang theo một luồng khí thế tà ác?
Động tác cầu xin của Thanh Phong Thanh Bảo khẽ khựng lại, ngơ ngác nhìn nhúm bột phấn trên đất, trong lòng phi thường rõ ràng, đây là Âm Tế Thiên muốn nhục nhã bọn họ.
Hai người liếc nhau, sau đó, run run rẩy rẩy quan sát sắc mặt trầm hàn của Đế Minh.
Khi dụng phải ánh mắt sắc bén khiếp người kia, liền vội vã cúi đầu ngó nhúm bột phấn.
Bọn họ biết, nếu không ăn nhúm bột phấn này, bọn họ tuyệt đối sống không quá hôm nay. Do dự một hồi, hai người mới chậm rãi cúi đầu, dùng môi ăn bột phấn vương vãi trên đất.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao, có người hưng phấn hô to: “Chưởng môn cùng trưởng lão của các điện khác đến.”
Tư Đồ Túc vừa dẫn theo hơn mười trưởng lão đi đến trước cửa Đại điện của Huyền Bạch trưởng lão, liền bắt gặp Huyền Bạch trưởng lão được hai đệ tử dìu, ngồi bệch dưới hành lang.
Hai gò má của Huyền Bạch trưởng lão sưng lên đỏ bừng, cứ như đầu heo.
“Xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Túc lạnh giọng hỏi.
“Này… này…”
Đệ tử chung quanh cũng không biết nên giải thích sự tình lúc đó như thế nào.
Muốn nói Đế Minh và Âm Tế Thiên đánh Huyền Bạch trưởng lão, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy hai người kia ra tay, Huyền Ngọc trưởng lão liền khó hiểu mà văng ra.
Sắc mặt Tư Đồ Túc phát lạnh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chúng đệ tử rối rít cúi đầu, chỉ có một đệ tử lá gan khá lớn giải thích tình huống vừa rồi: “Đệ tử không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào, nhưng Huyền Bạch trưởng lão lại đột nhiên bị đánh văng ra ngoài.”
Tư Đồ Túc cả kinh, khẽ nheo nheo mắt lại.
Hơn mười trưởng lão phía sau hai mặt nhìn nhau, cũng nhỏ giọng thảo luận.
“Huyền Ngọc trưởng lão đã là người Độ Kiếp kỳ, thế nhưng lại không kịp trở tay, dễ dàng bị đánh văng ra ngoài. Có thể thấy được, năng lực của bọn họ không dưới Độ Kiếp kỳ.”
“Năng lực của tiểu hòa thượng Tịch Thiên ta không rõ lắm, nhưng Bắc Minh sao có thể là Độ Kiếp kỳ được. Cho dù không có phát sinh chuyện mười năm trước, y cũng không thể nào tu luyện đến Độ Kiếp kỳ nổi.”
“Không cần biết tu vi của bọn họ như thế nào, giờ bọn họ nghênh ngang xông vào Thuần Trần phái, đả thương Huyền Bạch trưởng lão, sao chúng ta có thể đứng yên nhìn bọn họ như vậy?”
“Huyền Tâm trưởng lão nói đúng! Đối phương tu vi so với Huyền Bạch trưởng lão cao hơn thì thế nào, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ hai người bọn họ sao?”
“Chưởng môn, ngài nói xem!”
Tư Đồ Túc tức giận nói: “Chúng ta đi vào!”
Hắn ta dẫn theo hơn mười trưởng lão tiến vào Đại điện, liền trông thấy Đế Minh đang ôm lấy Âm Tế Thiên ngồi trên tọa ỷ mà Huyền Bạch trưởng vẫn ngồi hàng ngày.
Tuy phát hiện ra bọn họ, nhưng Đế Minh chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, chẳng chút nào đem bọn họ để vào mắt, thập phần cuồng vọng, khiến cho Tư Dồ Túc cùng các trưởng lão giận tím mặt.
Hơn nữa còn nhìn thấy hai đệ tử của môn phái, quỳ gối trước mặt Đế Minh và Âm Tế Thiên, ăn bột đan dược đã bị đạp vỡ, nhất thời chỉ muốn cầm kiếm xông tới giết người.
“Bắc Minh! Ngươi là có ý gì!” Tư Đồ Túc cả giận nói.
Chúng đệ tử trong Đại điện nhìn thấy chưởng môn cùng các trưởng lão đến, thở phào ra một hơi, vội vàng rời khỏi Đại điện chạy ra bên ngoài.
Một trưởng lão theo sát đó nói: “Bắc Minh, ngươi dám ngang nhiên làm nhục đệ tử của chúng ta ngay trong bổn phái, rốt cuộc ngươi có để Thuần Trấn phái chúng ta vào mắt hay không hả?”.
“Nhiều lời vô nghĩa!” Âm Tế Thiên đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt của Tư Đồ Túc cùng các trưởng lão đều chuyển về phía Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên, ngươi là có ý gì? Ngươi đừng tưởng rằng có Hư Không trưởng lão làm chỗ dựa, thì có thể không kiêng nể gì mà làm càng trong Thuần Trần phái của chúng ta. Ta cho ngươi biết, Thuần Trần phái chúng ta còn không xem Hư Không trưởng lão vào mắt.”
Âm Tế Thiên đột nhiên cảm thấy người trước mắt thật đáng ghét, chỉ biết đến địa vị cao cao tại thượng của Thuần Trần phái, sao lại không ý thức xem hai người bọn họ dám ngồi ở chỗ này, thì đã chứng minh là không sợ Thuần Trần phái, càng không xem Thuần Trần phái vào mắt.
Đế Minh đột nhiên giơ tay, tạo thành một đạo phù ấn. Ngay sau đó, một dấu hiệu màu tím đen, từ trong tay của y xoay tròn đi ra, dừng ở trên người bọn Thanh Phong Thanh Bảo.
Tư Đồ Túc cùng các trưởng lão nhìn thấy phù ấn màu tím đen kia liền sửng sốt, nổi giận quát: “Bắc Minh, ngươi thân là tu sĩ chính phái, thế nhưng lại tu luyện công pháp của tà tu. Nếu việc này truyền ra ngoài, ngươi sẽ không thể sống yên ổn được nữa. Còn có, ngươi muốn làm gì bọn Thanh Bảo đó hả?”
Âm Tế Thiên cũng ngơ ngác theo. Phù ấn rơi trên người bọn Thanh Phong Thanh Bảo, hắn biết rõ. Tác dụng bảo vệ của nó so với hộ giáp cấp Tiên phẩm còn muốn lớn hơn.
Có thể nói, trong toàn bộ Tu Chân giới, căn bản không có tu sĩ nào có thể gây thương tổn cho bọn Thanh Phong Thanh Bảo.
Tuy nhiên, tại sao Đế Minh lại làm vậy?
Đúng lúc này, hai người Thanh Phong Thanh Bảo ôm bụng, cong thành một đoàn té oạch trên mặt đất, lăn qua lộn lại kêu to: “Đau! Đau! Đau quá! Chưởng môn, trưởng lão, cứu chúng ta!”
Sắc mặt hai người lúc xanh lúc trắng, đôi môi tái nhợt chẳng còn chút máu, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi.
Nhiều đệ tử vây xem như vậy, tất nhiên Tư Đồ Túc cùng các trưởng lão không thể đứng yên không quản. Bèn vội tiến lên, ngồi xổm xuống, kiểm tra thân thể bọn Thanh Phong Thanh Bảo.
Trưởng lão đang kiểm tra thân thể cho Thanh Phong đột nhiên quát to một tiếng, như là bị cái gì dọa đến, rối rít ngã ngồi xuống dưới đất.
Tu Đồ Túc cùng các trưởng lão khác xoay đầu, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Một trưởng lão trong đó, chỉ vào khuôn mặt đen thùi của Thanh Phong: “Hắn… dưới lớp da mặt của hắn đột nhiên có rất nhiều con trùng bò lúc nhúc. Hơn nữa, đám trùng kia còn biết cắn người. May mắn là ta thu tay lại kịp, nếu không…”
Mọi người vừa nghe, liền đánh một cái lạnh run.
Âm Tế Thiên nghe vị trưởng lão kia nói xong, cũng có chút đứng ngồi không yên, muốn nhìn lại không dám nhìn, sợ bị làm cho ghê tởm: “Minh, rốt cuộc ngươi cho bọn hắn ăn cái gì vậy?”
Đế Minh mặt không đổi sắc quét mắt nhìn bọn Tư Đồ Túc, khi quay đầu lại nhìn thiếu niên, khuôn mặt lạnh băng mới nới lỏng vài phần, nâng tay của thiếu niên lên, che hai mắt thiếu niên lại, không để cho thiếu niên nhìn bọn Thanh Phong Thanh Bảo.
Đan dược y cho bọn họ ăn, là Ma Cổ đan mà Thần Ma giới dùng để xử phạt ma binh. Sau khi sử dụng, cổ trùng trong bụng sẽ theo tâm tình của người dùng đan mà chui lên.
[Người uống viên đan dược đó]
Nếu tâm tình của người dùng đan vui vẻ, như vậy cổ trùng cũng sẽ vui vẻ theo, do đó sẽ giảm bớt thống khổ cho người dùng đan. Nếu tâm tình của người dùng đan cảm thấy đau đớn, thì cổ trùng cũng sẽ đau đớn theo, dẫn đến chúng nó không ngừng bò tán loạn trong thân thể người ăn dùng đan, thậm chí sẽ gặm cắn máu thịt, gân cốt của người dùng đan.
Tuy nhiên, dưới tình huống bị cổ trùng quấn thân, sao người dùng đan có thể vui vẻ cho được. Nói cách khác, bọn Thanh Bảo chỉ càng lúc càng đau, vĩnh viễn không có ngày giảm bớt. Tức là sẽ sống không bằng chết.
Bất quá, sao y có thể để bọn Thanh Bảo chết nhẹ nhàng như vậy được.
Cho nên, y liền làm nên cái vòng bảo hộ này. Chỉ cần gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nó sẽ tức khắc bảo vệ an nguy của bọn họ.Dù cho tự hủy diệt đan điền, thức hải, cũng không thể nào thành công.
Bọn họ muốn dùng đan dược tự sát lại càng thêm không có khả năng, bởi vì đan dược vừa xuống tới bụng, đã bị cổ trùng ăn luôn. Do đó, bọn họ muốn chết cũng không chết được.
Trừ cái này ra, cổ trùng còn thích chui ra khỏi cơ thể mà du ngoạn, khiến người khác nhìn vào đều sẽ thấy phi thường ghê tởm.
Tràng diện như vậy, y tất nhiên không muốn cho Âm Tế Thiên nhìn thấy, chỉ tổ làm bẩn mắt Âm Tế Thiên thôi.
Trước mắt Âm Tế Thiên bỗng dưng tối sầm, hắn bất mãn nói: “Tại sao lại che mắt ta?”
Lúc này, vị trưởng lão kiểm tra thân thể Thanh Bảo cũng quát to một tiếng, nhao nhao cách bọn Thanh Bảo hơn ba thước.
“Thật ghê tởm!”
Bọn họ thấy rõ ràng cổ trùng chui lên khỏi da mặt của Thanh Bảo, bày ra bộ dạng xấu xí ghê tởm của chúng, miệng còn mang theo rang nanh bén nhọn.
Tư Đồ Túc ngẩng đầu, âm lãnh nhìn chằm chằm vào Đế Minh: “Bắc Minh, rốt cuộc ngươi đã làm gì bọn họ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 319
Chương 319