“Sao ta lại thấy ngươi giống như chưa đánh đã khai thế?”
Bắc Minh vừa trêu ghẹo vừa xoa xoa đầu Âm Tế Thiên, nhàn nhạt nhìn quảng trường đang hỗn loạn, chỉ e trận đấu diều không thể tiếp tục được nữa: “Trời không còn sớm, nơi này cũng sắp đóng cửa. Chúng ta đi dạo chút rồi về thôi!”
Âm Tế Thiên lưu luyến không rời mà nhìn những con diều bay lượn trên không trung,, hồi lâu mới gật đầu: “Được rồi.”
Bắc Minh cười nói: “Còn chơi chưa đủ? Sau này..”
Lời y bỗng khựng lại, ánh mắt trầm xuống, sửa thành: “Chúng ta đi!”
“Ừ, chúng ta đi dạo.”
Âm Tế Thiên nhảy lên lưng Bắc Minh, hôn hôn má y một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Bắc Minh nhếch môi cười khẽ.
Y cảm thấy tối nay Tịch Thiên rất thích gần gũi mình, trừ bỏ bắt y cõng, còn thường xuyên hôn má hôn môi y nữa.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, đầy ý khiêu kích, làm lòng y ngứa ngáy. Hận không thể đè hắn ra lề đường, hung hăng mà tiến vào thân thể hắn.
Hai người đi dạo chợ không được bao lâu thì phố xá bắt đầu thưa thớt dần.
Các tu sĩ ai nấy cũng ngự khí rời khỏi, nhưng riêng có Bắc Minh và Âm Tế Thiên là chậm rì rì đi bộ trở về Bắc phủ.
Đêm khuya.
Trên ngã tư đường rộng lớn thanh tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng bước chân của hai người.
“Thật muốn đi cùng ngươi như thế này mãi.” Âm Tế Thiên khẽ cắn vành tai của Bắc Minh.
Bắc Minh nhíu mày: “Chúng ta khoan hãy về Bắc phủ, ta cõng ngươi dạo quanh một vòng nữa.”
Âm Tế Thiên la lên: “Chỉ có dạo một vòng thôi ư? Ta muốn ngươi cõng ta cả đời.”
Bắc Minh cứng đờ, mím môi không nói tiếng nào.
Âm Tế Thiên phảng phất như không có phát hiện ra sự bất thường của y, tiếp tục luyên thuyên: “Dĩ nhiên, ngươi muốn cõng ta cả đời cũng không có khả năng. Khoan tính đến chuyện ngươi có nguyện ý hay không, mà ta phải giữ nguyên tư thế này mãi, quả thật sẽ rất mỏi.”
Hắn nằm úp sấp, thì thầm bên tai y: “Bắc Minh, ta đã từng nói, ta rất thích ngươi chưa?”
Nghe vậy, tim Bắc Minh bỗng nảy lên, cổ họng giật giật: “Hình như chưa.”
Âm Tế Thiên bật cười: “Ha ha, ta nghe thấy nhịp tim của ngươi đập nhanh hơn đó nhá. Chắc là ngươi rất muốn nghe ta nói lời này.”
Bắc Minh khẽ hất hắn lên để cõng vững vàng hơn: “Xem ra, ngươi đang có chủ ý xấu gì phải không?”
Âm Tế Thiên kêu oan: “Ta nào có! Ta đối xử tốt với ngươi còn không kịp nữa là! Sao lại có ý xấu được chứ!”
Bắc Minh hừ nhẹ.
Hai người không nói nữa, con đường lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Một lúc sau, rốt cuộc Bắc Minh nhịn không nổi, rầu rĩ thúc giục: “Ngươi còn không mau nói!”
Âm Tế Thiên giả vờ không hiểu: “Nói cái gì?”
“Lời mà ban nãy ngươi hỏi đó!”
“Nãy giờ ta có hỏi gì đâu nhỉ?”
Đột nhiên, Bắc Minh muốn bóp chết thiếu niên mình đang cõng trên lưng này hết sức: “Ngươi mà còn không nói, ta sẽ bỏ ngươi lại đây đó.”
Âm Tế Thiên cười xấu xa: “Ý ngươi là câu ‘ta rất thích ngươi’ à? Tuy nhiên ban nãy ngươi không có nói là ngươi muốn nghe!”
Giọng Bắc Minh chùng xuống: “Nhưng giờ ta muốn nghe.”
“Thật sự muốn nghe?”
Bắc Minh khẳng định: “Đúng vậy! Ta muốn nghe!”
Vừa nói xong, thiếu niên đột nhiên vòng tay từ đằng sau ra, ghì lấy cổ Bắc Minh, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai y.
Âm Tế Thiên chìa đầu lưỡi ra liếm một vòng, từng chút từng chút một, sau đó có xu hướng chuyển dần xuống phía cổ.
Cỏ họng Bắc Minh khô nóng: “Tịch Thiên…Ngươi…”
Y có chút kinh ngạc, thật không ngờ Tịch Thiên cư nhiên khiêu khích mình ngay trên đường như thế này.
Âm Tế thiên ngẩng đầu, đôi môi lưu luyến ở vành tai Bắc Minh, hô hấp có chút dồn dập. Hắn siết chặt cổ của y, khàn khàn nói: “Minh, ta thích ngươi.”
Bắc Minh ngẩn cả người, mạnh dừng bước chân lại.
Ánh mắt kinh ngạc chuyển thành sung sướng, cuối cùng là cực hưng phấn.
Y hé môi mỏng, thì thào: “Nói lại lần nữa đi!”
Thiếu niên rất nghe lời, nói lại một lần: “Minh, ta thích ngươi.”
Bắc Minh cứ như là nghe chưa đủ: “Ngươi lặp lại thêm lần nữa!”
Âm Tế Thiên không ngại: “Minh, ta thích ngươi!”
“Nói lần nữa xem!”
“Ta thích ngươi.”
“Lại lần nữa!”
“Ta thích ngươi.”
“Nói lần nữa đi!”
Khóe miệng Âm Tế Thiên run rẩy: “….”
Nói liên tiếp năm lần rồi, cuối cùng y muốn nghe mấy lần đây, biết thế mình không nói ra làm gì.
“Tịch Thiên, ngươi nói thêm mấy lần đi!”
Âm Tế Thiên buồn cười: “Ngươi là đại ngu ngốc, chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao, ngươi muốn nghe mấy lần mới chịu nghỉ đây?”
Bắc Minh thúc giục: “Nói mau lên!”
Âm Tế Thiên cũng không làm y thất vọng: “Bắc Minh! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi! …”
Thời điểm nói câu cuối cùng, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hưng phất hét lớn: “Bắc Minh, ta thích ngươi!”
Một tiếng này, giống như sử dụng phù khuếch đại âm thanh, toàn bộ không trung của Bắc hoàng thành đều vang vọng tiếng hét của Âm Tế Thiên.
Người chưa đi ngủ hoặc không tu luyện, đều nghe Âm Tế Thiên “dũng cảm thổ lộ” với Bắc Minh. Mà người ngủ say, thì bị âm thanh của y làm cho kinh động, giật mình tỉnh giấc.
Nhất thời, toàn bộ Bắc hoàng thành đều sục sôi.
“Nửa đêm nửa hôm, ai lại lớn tiếng làm ta hết cả hồn thế này!”
“Vừa rồi, hình như ta nghe là “Bắc Minh, ta thích ngươi”. Bắc Minh đó có phải là Minh thiếu gia không?”
“Ta cũng nghe như vậy.”
“Ta cũng thế.”
“Cái kia, giọng của người la hét … hình như là Minh thiếu phu nhân.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Trước kia ta có nghe Minh thiếu phu nhân nói chuyện rồi.”
Còn các tu sĩ bị đánh tỉnh khỏi giấc ngủ, đều chạy đến bên cửa sổ, gào lại: “Tên khốn khiếp kia, nửa đêm nửa hôm mà la hét cái gì!”
“Ta đang đả tọa tu luyện, thiếu nữa tẩu hỏa nhập ma luôn rồi!”
—
Cách phía sau hai người họ không xa, là Hiên Viên Duật với sắc mặt đen kịt.
Hạ Hầu Lân nhìn vẻ khó coi của Hiên Viên Duật, cười nói: “Duật hiền đệ thích Tịch Thiên ư?”
Hiên Viên Duật thản nhiên liếc hắn ta một cái, cũng không phủ nhận: “Đúng vậy!”
Nụ cười trên mặt Hạ Hầu Lân tươi hơn vài phần: “Vừa lúc, ta cũng thích Minh hiền đệ. Vậy, hai người chúng ta liên thủ chia rẻ bọn họ, thế nào?”
Hiên Viên Duật thâm ý nói: “Nếu Hạ Hầu huynh có thể trở lại Tu Chân giới, ta nhất định sẽ hợp tác với huynh.”
Nếu y đoán không sai, lần này Bắc Minh đích thân đưa Hạ Hầu Lân trở về Phàm giới, nhất định là tìm cơ hội để diệt trừ hắn ta.
Tuy trên người Hạ Hầu Lân có mây tím hộ thể, nhưng nếu Bắc Minh không nắm chắc, cũng sẽ chẳng mở miệng nói thế.
Như vậy, lần trở về Phàm giới này của Hạ Hầu Lân, lành ít dữ nhiều.
Y có nhắc nhở Hạ Hầu Lân thì cũng chẳng ích gì, hắn trốn được một lần chứ không trốn được cả đời. Mà y lại càng không có khả năng che chở cho hắn, ai biểu Tịch Thiên không thích hắn làm chi.
Hơn nữa, chuyện Hạ Hầu Lân bảo Phụng Âm giết chết Tịch Thiên, khiến y cứ canh cánh mãi trong lòng, vẫn luôn muốn tìm cơ hội dạy dỗ cho Hạ Hầu Lân một bài học. Nhưng đáng tiếc, tạm thời không có biện pháp phá giải mây tím trên người hắn.
Hạ Hầu Lân hưng phấn nói: “Một lời đã định.”
Thêm một người, thêm một phần chắc chắn.
Hiên Viên Duật nhìn hắn, đáy mắt lóe lên ý cười lạnh lẽo.
—
Lúc Âm Tế Thiên hô xong tiếng cuối cùng, cả hắn và Bắc Minh đều sững sờ tại chỗ.
Khi nhìn thấy người xung quanh đều thò đầu ra cửa sổ mắng chửi, hắn mới lấy lại *** thần, vội kêu Bắc Minh mau mau rời khỏi.
“Đều tại ngươi hết! Giờ toàn bộ Bắc hoàng thành đều nghe được ta nói câu ‘Bắc Minh, ta thích ngươi!’ rồi”. Âm Tế Thiên hừ nhẹ: “Ngươi đã vừa lòng chưa?”
Hắn chẳng qua chỉ nhất thời nổi hứng nên hô tô thêm một chút, xả ra hết hưng phấn trong lòng, nhưng nào ngờ nó lại truyền khắp cả Bắc hoàng thành.
Bắc Minh nghẹn cười: “Ai kêu ngươi dùng linh lực làm chi!”
Một tiếng cuối cùng kia, thật làm y ngơ ngẩn cả người.
Y nghĩ, chắc ngày mai mọi người đều biết, Minh thiếu phu nhân thích Minh thiếu gia!
Thật tốt.
Kết quả như thế quả thật làm y cao hứng, cũng thật vừa lòng.
“Ta không có! Ta chỉ la to hơn bình thường chút xíu thôi, không ngờ nó lại hiệu quả như vậy.”
Âm Tế Thiên nhớ lại chuyện con diều ban nãy.
Chẳng lẽ, những việc này đều là do năng lực mới của hắn?
Nếu thật là thế, vậy xem ra hắn không kềm chế được năng lực của mình, bởi vậy mới gây ra hâu quả như thế?
“Ha Ha!” Bắc Minh nhịn không được mà bật cười.
Tiểu phu nhân của y quả là thú vị.
Âm Tế Thiên thật muốn đào hố chôn mình luôn cho rồi.
Hắn tựa đầu vào lưng Bắc Minh, khóc lóc ỉ oi: “Ta không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi! Ngươi mau mau ngự khí trở về Bắc phủ, tìm một chỗ cho ta nấp đi!”
Tuy đó không phải là chuyện mất mặt gì, nhưng toàn bộ Bắc hoàng thành đều biết hắn hô hào nói thích Bắc Minh, mà da mặt hắn lại không đủ dầy, thật sự không tiếp nhận nổi ánh mắt quái dị của mọi người dành cho hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 301
Chương 301