Trong đại sảnh phủ Phụng Âm, không ngừng vang lên tiếng khóc thê lương.
Ở giữa sảnh có ba gã nam tử nằm bất tỉnh, đứng bên cạnh bọn họ là sáu người trung niên, đang hướng Phụng Âm ngồi trên chủ vị mà khóc lóc kể lể.
“Phụng Âm đại nhân, bọn ta chỉ có mỗi một đứa con trai, hiện nó bị thương thành như vậy, ngài phải đứng ra làm chủ cho bọn ta!”
“Phụng Âm đại nhân, thức hải của con ta bị thương tổn nặng, về sau không thể tấn cấp được nữa, ngài phải giúp bọn ta lấy lại công đạo.”
Phụng Âm đưa tay xoa xoa cái trán phát đau: “Đợi điều tra sự tình rõ ràng, ta nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi, mạnh tay nghiêm trị kẻ đã gây nên mọi chuyện!”
Lúc này, Luyện Đan sư cao cấp phụ trách nghiệm thương cho ba gã nam tử trẻ tuổi kia đứng dậy, lắc lắc đầu thở dài với Phụng Âm.
Phụng Âm sầm mặt: “Hôi Yên, rốt cuộc thương thế của bọn họ sao rồi?”
Hôi Yên cung kính trả lời: “Thức hải của một người trong đó bị thương tổn quá nặng, chỉ sợ sau này không thể tiếp tục tu luyện được nữa!”
Cha mẹ Dã Lĩnh nghe nói như thế, tiếng khóc càng lớn hơn, kêu gào đòi Phụng Âm nhất định phải nghiêm trị Âm Tế Thiên.
Sắc mặt Hôi Yên trở nên hết sức khó coi: “Vết thương của hai người còn lại thì rất quỷ dị, ta thật sự không thể chẩn đoán chính xác được. Ta đã làm Luyện Đan sư nhiều năm rồi, nhưng hoàn toàn chưa từng thấy qua loại thương thế như thế này.”
Cha Phụng Cung khóc nói: “Ta nghe đệ tử trong Khí Đan Phủ nói, con ta bị tóc của người nọ gây thương tích.”
Chân mày Phụng Âm lại nhíu chặt thêm vài phần: “Sao lại quỷ dị như vậy? Vậy ngươi hãy xem xem bọn họ còn có thể cứu không?”
Hôi Yên thở dài: “Sỡ dĩ nói quỷ dị, là bởi vì thuốc trị thương của ta chẳng những không làm cho miệng vết thương của bọn họ khép lại, mà còn khiến nó càng lúc càng lớn hơn. Cho nên, tuyệt đối không thể bôi thuốc cho bọn họ.”
Hắn nói lời này, cũng là muốn nhắc nhở cha mẹ Phụng Cung và cha mẹ Hòe Nhan: “Đây chỉ là điều thứ nhất. Điều thứ hai là, miệng vết thương còn bị ăn mòn một cách khó hiểu…”
Phụng Âm nghi hoặc: “Cái gì gọi là bị ăn mòn một cách khó hiểu?”
“Ta lấy một ví dụ, mượn tay của ngài mà nói đi, dưới tình huống không bị thương cũng không có vết thương, mà cư nhiên lại xuất hiện hiện tượng ăn mòn. Và, tình huống của bọn họ cũng gần giống với việc này.”
Phụng Âm choáng váng: “Nhưng mà, bọn họ có miệng vết thương!”
“Bọn họ có miệng vết thương, nhưng không có đồ vật nào ăn mòn bọn họ cả. Tuy nhiên, làn da bọn họ lại đang chậm rãi hư thối! Đấy là chỗ quỷ dị!”
Con ngươi Phụng Âm đen thùi: “Còn điều thứ ba sao?”
Hôi Yên nghe được điều thứ ba, hít mạnh một hơi, tiếp tục nói: “Điều thứ ba, linh lực trong khắp thân thể bọn họ cứ không ngừng vọt tới chỗ vết thương, và vết thương giống như đang há miệng, cắn nuốt sạch linh lực của bọn họ. Cũng không biết khi linh lực của bọn họ hao hết, sẽ thành cái dạng gì nữa!”
Oa một tiếng, cha mẹ Phụng Cung và cha mẹ Hòe Nha lần thứ lớn tiếng khóc thét.
Màu sắc trong mắt Phụng Âm lại đen hơn vài phần: “Thế thứ tư?”
Hôi Yên lắc đầu: “Tạm thời, ta chỉ nhìn ra nhiêu đó!”
Phụng Âm nhìn sắc mặt trắng bệch của ba gã nam tử kia, biểu cảm cũng trở nên hết sức khó coi.
Vì trả nợ ân tình của Hạ Hầu Lân, y mới đáp ứng trợ giúp Hạ Hầu Lân giải quyết Âm Tế Thiên.
Tuy nhiên, Âm Tế Thiên lại là đạo lữ của Bắc Minh, nếu thật sự làm như vậy, nhất định Bắc Minh sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Cho nên, vì không để cho Bắc Minh biết mưu đồ của mình, y mới tìm đến bọn người Phụng Cung ở Khí Đan Phủ, bảo bọn họ tìm cơ hội âm thầm diệt trừ Âm Tế Thiên.
Phụng Âm xoa xoa đầu, y cũng không biết mình bị làm sao vậy nữa.
Mỗi lần đối mặt với Bắc Minh, cả người y đều cương cứng sợ hãi, nhưng y lại không tìm ra được nguyên do.
Tóm lại, người tên Bắc Minh này hết sức đặc biệt.
Hơn nữa, trong lòng y có loại dự cảm mãnh liệt, tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của Bắc Minh.
“Phụng Âm đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!”
Phụng Âm nghe thấy tiếng khóc, suy nghĩ bị kéo về, nhìn vết thương trên người Phụng Cung và Hòe Nha, y lại lần nữa nhíu chặt chân mày.
Thiếu niên tên Tịch Thiên kia, không phải chỉ là tu sĩ thôi sao?
Cho dù là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa của Tu Chân giới, cũng đấu không lại Quỷ Tiên bọn họ. Huống chi lúc ấy Phụng Cung, Hòe Nha, Dã Lĩnh đồng thời tấn công, vậy mà lại đối phó không được một tên tu sĩ.
Chẳng lẽ thiếu niên tên Tịch Thiên này, che dấu năng lực của bản thân?
Kỳ thật hắn không phải tu sĩ bình thường, mà là một Tiên nhân.
Phụng Âm bất tri bất giác nhớ tới, trước đó vài ngày có một thiếu niên xuất hiện ở phố buôn bán, gây ra chuyện Tiên yêu thú chạy trốn.
Đúng lúc này, Lệ quản sự vào tới: “Phụng Âm đại nhân, bốn vị công tử đến!”
Phụng Âm gật gật đầu: “Để bọn họ vào!”
Bốn người đứng ở ngoài cửa, nghe được thanh âm của Phụng Âm mới đi vào. Đập vào mắt là ba gã đệ tử trẻ tuổi nằm trên mặt đất, cùng với sáu nam nữ trung niên đứng ở một bên kêu khóc.
Trước khi tới đây, cha mẹ bọn Phụng Cung đã nghe nói qua, người đả thương con của bọn họ là một thiếu niên có nốt chu sa giữa trán.
Cho nên, khi bọn họ vừa thấy Âm Tế Thiên tiến vào, khuôn mặt liền vặn vẹo y hệt như ác quỷ đòi mạng, điên cuồng nhào tới chỗ hắn.
“Chính là ngươi, chính ngươi đả thương con của bọn ta!”
Bắc Minh vội vàng kéo Âm Tế Thiên ra phía sau.
Quỷ vệ trong đại sảnh cấp tốc che trước mặt mấy người Âm Tế Thiên, không cho cha mẹ bọn Phụng Cung tiến lên.
“Các ngươi tránh ra, ta muốn lấy mạng tên tiểu tử thúi này” Cha Dã Lĩnh giận dữ hét.
Hiên Viên Duật nhìn ba gã đệ tử trẻ tuổi bị thương nằm bất tỉnh trên đất, nhướng nhướng mày, thầm cảm thấy kinh ngạc.
Ba gã đệ tử kia đều bị Âm Tế Thiên đả thương ư?
Hạ Hầu Lân nghe thấy lời bọn họ nói, mơ mơ hồ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì, khóe miệng lóe lên tia sung sướng khó có thể nhận biết.
Phụng Âm thì nhíu nhíu mày.
Lệ quản sự theo bên người Phụng Âm nhiều năm, cho nên biết ngay phản ứng kia của y là đang khó chịu trước hành vi khóc quấy của bọn họ, cho nên ông thông minh đứng ra quát: “Ồn ào cái gì? Phụng Âm đại nhân đang ở đây, chắc chắc ngai ấy sẽ trả lại công đạo cho các ngươi.”
Lệ quản sự vừa quát, quả nhiên tiếng la ó nhỏ đi rất nhiều.
Cha mẹ bọn Phụng Cung không dám xằng bậy nữa, chỉ có thể trừng Âm Tế Thiên, ngoan ngoãn đợi ở một bên.
Nhất thời, đại sảnh yên tĩnh trở lại.
Phụng Âm đưa mắt nhìn ba gã đệ tử nằm trên đất kia, rồi lại quay sang Tịch Thiên đang được Bắc Minh che ở sau lưng, hỏi: “Tịch Thiên, có phải là ngươi đã đả thương bọn họ hay không?”
Âm Tế Thiên từ sau lưng Bắc Minh bước ra, mắt nhìn Phụng Cung, Dã Lĩnh với Hòe Nha, mặt không đổi sắc thừa nhận: “Là ta gây thương tích!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 285: Là ta gây thương tích
Chương 285: Là ta gây thương tích