Bốn người tiến vào thông đạo, cửa vào phía sau dần dần thu nhỏ lại.
Nháy mắt khi cửa vào đóng lại, cảnh sắc xung quanh xuất hiện biến hóa.
Từ một màn đêm đen, biến thành một cổng tòa thành cực lớn. Phía trên cổng có treo hai chữ ‘Minh Đô’ được điêu khắc nghiêm trang. Còn phía dưới cánh cổng, có những tên quỷ vệ đứng trông coi.
Quỷ vệ mặc áp giáp màu đen, thắt lưng giắt hai thanh loan đao màu đen, đầu đội một cái áo chùng màu đen, dưới cái mũ cũng hé ra một khuôn mặt màu xanh đen. Trong hai con mắt đỏ sậm, lòe lòe ánh sáng sắc bén nghiêm cẩn, lạnh lùng quan sát người ra ra vào vào cổng thành.
Trừ này nọ, dưới thân mỗi quỷ vệ còn có một con Tiên Yêu thú, giống chó nhưng không phải là chó. Trên người bọn nó cũng mang áo giáp màu đen, đỉnh đầu có cái sừng dài, nom xem hết sức sắc bén. Hai lỗ tai nhọn hoắt dựng thẳng ở hai bên gò má. Nháy mắt khi bọn người Âm Tế Thiên xuất hiện, lỗ tai kia bỗng dưng khe khẽ động. Toàn bộ Thú khuyển đều đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Âm Tế Thiên ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen: “Nơi này chính là Minh Ngục? Lúc chúng ta tiến vào, rõ ràng là ban ngày, cớ gì đi vào bầu trời liền tối thui chứ?”
Bắc Minh giải thích: “Minh Ngục không có ban ngày!”
Hiên Viên Duật nhếch môi nói: “Tịch Thiên không biết quỷ hồn sợ ánh sáng sao?”
Hạ Hầu Lân nhìn xung quanh, khi trông thấy quỷ hồn đang trôi nổi bên ngoài thành, liền cười nói: “Ta coi như đã được mở rộng tầm mắt!”
Bắc Minh nhìn tu sĩ và Quỷ Tiên ra khỏi cửa thành, nói: “Chúng ta cứ vào thành đã rồi lại nói!”
Hiên Viên Duật hỏi: “Hạ Hầu huynh, ngươi có biết cách tìm được người bạn kia không?”
Hạ Hầu Lân lại lấy ra một cái phù chú màu vàng: “Y bảo, sau khi tới Minh Ngục, hãy đốt hết tấm phù chú này, rồi đứng ở vùng phụ cận bên trong cửa thành, chờ y phái người tới đón.”
Hiên Viên Duật nhanh chóng đốt cháy phù chú trên tay hắn ta, nói: “Hiện tại chúng ta chỉ việc chờ người bạn kia của Hạ Hầu huynh thôi!”
Nháy mắt khi bốn người bước vào cổng thành của Minh Ngục, Thú khuyển canh giữ nơi đây đột nhiên đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, cung kính cúi đầu.
Quỷ vệ nhìn thấy cảnh này, đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Bắc Minh thản nhiên liếc nhìn đám Thú khuyển đang quỳ ở hai bên, tay ôm lấy thắt lưng thiếu niên, tăng nhanh cước bộ, thẳng vào trong thành.
Lúc Âm Tế Thiên rời khỏi, Thú khuyển lại đứng lên, khiến Quỷ vệ một phen đổ mồ hôi!
Rốt cuộc đám Thú khuyển này bị làm sao vậy?
Không có ai điều khiển chúng à, sao tự dưng lại quỳ xuống?
Hơn nữa, động tác còn vô cùng chỉnh tề, so với lúc bị bọn họ huấn phục còn muốn nghe lời hơn!
Viên tiểu quan ngồi trong cổng, hô to với bốn người Âm Tế Thiên: “Bốn người các ngươi, lại đây đăng ký!”
Bắc Minh và Hiên Viên Duật liếc nhau, đi về phía Viên tiểu quan kia.
Viên tiểu quan đầy mặt khinh thị, thản nhiên liếc bọn họ môt cái: “Từ Tu Chân giới tới phải không? Thấy bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc của các ngươi, liền biết đây là lần đầu tiên đến Minh Ngục chứ gì! Được rồi! Không nói nhiều nữa, ấn dấu tay vào chỗ này đi!”
Bốn người nhìn quyển sổ ghi chép màu trắng trên bàn, trên trang giấy hiện lên một loạt cái tên màu đỏ.
Hiên Viên Duật đảo nhìn mặt bàn, ngoại trừ cuốn sổ ghi chép màu trắng và một cái túi màu đỏ ra, cũng không có mực để ấn dấu tay.
Y nhìn chằm chằm cái gói to màu đỏ, mắt khẽ giật, kế đó lấy mười viên linh thạch thượng phẩm trong Nhẫn không gian ra, bỏ vào trong gói to kia.
Khuôn mặt của viên tiểu quan cũng từ không kiên nhẫn biến thành ôn hòa, cười nói: “Các ngươi chỉ cần đặt ngón tay lên trên sổ ghi chép là được!”
Âm Tế Thiên bĩu môi!
Thật là con buôn!
“Cảm ơn đại nhân nhắc nhở!”
Hiên Viên Duật cười cười ấn ngón tay xuống một chỗ trống, trên quyển sổ lập tức hiện ra hai chữ màu đỏ tươi ‘Đế Duật’.
Tiểu quan cười nói: “Đế Duật, tên không tồi!”
Bốn người sửng sốt!
Không phải là Hiên Viên Duật sao?
Sao lại gọi là Đế Duật?
Bốn người đè xuống nghi hoặc trong lòng, không hề hỏi ra tiếng.
Bắc Minh cũng làm theo, trên trang giấy hiện ra hai chữ ‘Bắc Minh’ màu đỏ đậm.
Âm Tế Thiên cũng nối gót, nhưng hiện ra trên trang giấy không phải là Tịch Thiên, mà là ba chữ ‘Âm Tế Thiên’.
Hắn kinh ngạc mà nhìn cái tên kia!
Cớ gì lại là Âm Tế Thiên!
Khóe miệng Hiên Viên Duật khẽ cong.
Bắc Minh cũng chằm chằm ngó hai chữ ‘Tế Thiên’, nheo nheo mắt.
Hạ Hầu Lân liếc qua ‘Âm Tế Thiên’ kia, cũng in dấu tay lên trang giấy, tức khắc ba chữ ‘Hạ Hầu Lân’ màu đỏ tươi hiện ra.
Hắn ta nhìn cái tên gần như là màu đen, không đè ép được nghi hoặc trong lòng, hỏi: “Vì sao tên của bọn họ đều là màu đỏ đậm, mà tên của ta là màu đỏ tươi?”
Viên tiểu quan miễn cưỡng nói cho hắn ta biết: “Tên màu đỏ tươi chứng tỏ tuổi thọ không dài bằng tên màu đỏ đậm thôi!”
Hạ Hầu Lân nhíu mày.
Viên tiểu quan nể tình số linh thạch, lại giải thích: “Ngươi là Phàm nhân, sống không lâu bằng tu sĩ cũng không có gì kỳ quái!”
Hạ Hầu Lân nghe thế, mới thở ra một hơi!
Hắn ta còn tưởng là mình sắp chết!
[Ờ thiệt, sắp chết rồi:v ]
Viên tiểu quan phiền hà phất phất tay: “Nếu đã đăng ký xong, vậy đứng qua một bên, đừng có chắn đường người phía sau!”
Bốn người thối lui qua một bên, tìm một chỗ tương đối dễ thấy lại thanh tĩnh, đứng chờ người bạn của Hạ Hầu lân tới đón.
“Duật hiền đệ, chẳng phải ngươi tên là Hiên Viên Duật sao? Cớ gì lại xuất hiện hai chữ Đế Duật?” Hạ Hầu Lân lên tiếng hỏi.
Lông mày Hiên Viên Duật khẽ nhếch: “Họ Hiên Viên là sư phụ mượn họ của sư công đặt cho ta, còn cái tên Duật là bởi vì trên vai ta có một cái bớt hình chữ Duật, cho nên mới có tên là Hiên Viên Duật. Về phần cái tên Đế Duật, rất có thể là tên trước khi sư phụ nhặt được ta!”
“Thì ra là thế!”
Hiên Viên Duật nhìn về phía Âm Tế Thiên, cười hỏi: “Tên thường gọi của Tịch Thiên trước khi xuất gia chắc là Âm Tế Thiên nhỉ? Thảo nào tiểu quản sự Hoa gia luôn gọi ngươi là âm đ*o hữu!”
Âm Tế Thiên ba phải cái nào cũng được nói: “Có lẽ vậy! Không nhớ rõ!”
Khi thấy trên trang giấy hiện ra ba chữ ‘Âm Tế Thiên’, thì ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn!
Bắc Minh ôm người vào trong ngực, cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên trán thiếu niên.
Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân thấy một màn như vậy, liền không tiếng động quay đầu sang một bên.
Lúc này, một cỗ kiệu hoa lệ cao lớn bốn người khiêng dừng ở trước mặt bọn họ, quản sự dẫn đầu tiến đến gần Hạ Hầu Lân, cung kính thưa: “Xin hỏi ngài là Hạ Hầu công tử phải không?”
Hạ Hầu lân đáp: “Đúng vậy! Ngươi là…”
Quản sự kia vừa xác định chắc chắn hắn ta là Hạ Hầu Lân, liền lập tức mỉm cười nói: “Ta là Tổng quản của Phụng Âm đại nhân, sau khi Phụng Âm đại nhân nhận được tin Hạ Hầu công tử đến, ngài đặc biệt ra lệnh bảo tiểu nhân tới đón Hạ Hầu công tử!”
Âm Tế Thiên, Bắc Minh và Hiên Viên Duật nghe quản sự nói ra hai chữ ‘đại nhân’, càng thêm khẳng định người bạn của Hạ Hầu Lân kia, đích thực là Sứ Giả Minh ngục.
Quản sự nhìn sang ba người nam tử đứng cạnh Hạ Hầu Lân, lộ ra vẻ áy náy: “Tiểu nhân không biết Hạ Hầu công tử còn dẫn theo bạn bè, cho nên chỉ chuẩn bị có một cái kiệu.”
Hiên Viên Duật cười nói: “Bọn ta có thể ngự khí phi hành, không cần ngồi kiệu!”
Quản sự lại lộ ra nụ cười xin lỗi, rồi cúi người với Hạ Hầu Lân: “Mời Hạ Hầu công tử lên kiệu!”
Hạ Hầu Lân nhìn bọn Hiên Viên Duật một cái, sau đó mới bước lên trên kiệu.
Quản sự dẫn đầu bay lên trên bầu trời Minh Ngục, để cho bọn họ có thể xem được phong cảnh Minh Đô.
Minh Đô cũng không âm trầm khủng bố như bọn họ tưởng tượng, ngược lại nó thập phần xinh đẹp. Hơn nữa từ trên cao nhìn xuống, Minh Đô ngoại trừ phố xá thương nghiệp phồn hoa. Còn có thực vật tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, chiếu rọi mỗi con người ở mỗi góc thành. Đến ngay cả nước sông cũng hiện lên màu lam nhạt sáng bóng, tựa như dải ngân hà, đẹp đến nỗi làm người ta không nỡ rời mắt.
“Thật đẹp!” Hạ Hầu Lân tán thưởng nói.
Hiên Viên Duật cười cười: “Quả thật rất đẹp!”
Âm Tế Thiên và Bắc Minh không lên tiếng, trong đầu hai người không hẹn mà cùng nghĩ, phải làm sao để tìm được một hồn kia.
Quản sự dẫn theo bọn họ tới trước một cánh cổng của một phủ đệ khí thế to lớn, tám quỷ vệ canh giữ cổng vội vàng tiến lên thỉnh lễ: “Lệ quản sự!”
Lệ quản sự nhìn đám người Hạ Hầu Lân nói: “Bọn họ đều là bằng hữu của Đại nhân, hầu hạ cho tốt vào, không được qua loa!”
“Dạ!” Tám gã quỷ vệ quét nhìn đám người Hạ Hầu Lân, ghi tạc mặt mũi của bọn họ vào trong lòng, để thuận tiện ngày sau cho bọn họ tự do ra vào.
Lệ quản sự cúi người ra dấu mời đám Hạ Hầu Lân đi vào: “Phụng Âm đại nhân còn có việc gấp, chưa thể hồi phủ. Ngài bảo tiểu nhân trước an trí mọi người cho thỏa đáng. Đợi đại nhân trở về, sẽ tự đến gặp mọi người?”
Hạ Hầu Lân nói: “Làm phiền!”
Lệ quản sự dẫn bọn họ tiến vào trong phủ đệ, đi tới viện tử dành cho khách.
Năm người mới vừa vào cửa, chợt nghe tiếng ‘ba ba’, còn có tiếng chửi bậy: ‘Con súc sinh nhà ngươi, có phải muốn ta quất chết ngươi, ngươi mới có thể ngoan ngoãn nghe lời ta phải không?”
“Grrr Grrrao ” Là tiếng Yêu thú bi phẫn rống, kế tiếp, lại là một trận quất đánh.
Tuy Âm Tế Thiên không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng chỉ cần nghe thôi, hắn cũng không nhịn được mà nhăn mày.
Chẳng biết vì sao, tiếng kêu bi phẫn của Yêu thú khiến cho lòng hắn vô cùng khó chịu, hận không thể băm chặt cái người đang quất đánh Yêu thú kia!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 267: Âm tế thiên
Chương 267: Âm tế thiên