Trưởng lão kia vội vàng co rụt bả vai lại, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Không ý kiến!”
Bắc Tiềm nghe thấy ba chữ này, nháy mắt sắc mặt đen thùi!
Cặp mắt hắn ta thiếu chút nữa là trừng rớt ra ngoài!
Trưởng lão kia chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Bắc Tìêm lấy một cái!
Chấp Pháp trưởng lão khẽ nhếch miệng lên cười: “Tiềm trưởng lão! Các vị trưởng lão khác đều không có ý kiến! Vậy còn ngài thì sao? Ngài muốn xin lỗi Tịch Thiên hay là muốn nhận trừng phạt?”
Bắc Tiềm đảo mắt sang các trưởng lão phe trực hệ, châm chọc nói: “Chư vị trưởng lão, ngày đó khi ta nói Tịch Thiên là nam sủng, trừ Hòanh trưởng lão ra, toàn bộ các ngươi chẳng hề có lấy một ai đứng ra bênh vực hắn, các ngươi có dám nói lúc đó các ngươi cũng không nghĩ như ta không? Bây giờ thấy mình không thể khế ước yêu thú được nữa thì làm một bộ hiên ngang lẫm liệt thay hắn chủ trì công đạo, đúng là rất tức cười!
Hắn ta liếc sang Âm Tế Thiên đang thảnh thơi ăn điểm tâm, cười lạnh một tiếng: “Lại nói, cho dù các ngươi có hao hết tâm tư lấy lòng hắn, chưa chắc gì hắn sẽ tiếp nhận!”
Lúc này, sắc mặt các vị trưởng lão lúc trắng lúc xanh, bị Bắc Tiềm áp đến không biết trả lời làm sao.
Âm Tế Thiên nhìn bộ dạng bọn họ mà không khỏi cười lạnh trong lòng!
Dưới góc độ của người đứng xem, câu nói này của Bắc Tiềm có phần rất hợp ý hắn!
Bắc Tiềm quan sát thấy biểu cảm khó coi trên mặt các trưởng lão, trong lòng không khỏi trút được một phần tức giận!
Bất quá, vì để sau này còn có thể khế ước yêu thú, cũng để các trưởng lão phe chi thứ vẫn tiếp tục đứng về phía mình, hắn ta không thể không cúi đầu!
Bắc Tiềm buông mi mắt, che đi sự nham hiểm bên dưới, sau đó lại ngước lên, lúc này khuôn mặt trở nên đầy thành ý, hướng Âm Tế Thiên nói: “Lại nói! Ngày đó ta quả thật có phần không đúng! Nhưng thân là trưởng lão của Bắc gia ta không thể không vì Bắc gia mà suy nghĩ, nên lúc đó nói nặng lời cũng chỉ muốn ngươi rời khỏi đây, nếu có gì mạo phạm hay đắc tội, mong ngươi thứ lỗi!”
Các vị trưởng lão nghe thấy Bắc Tiềm giải thích, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm thở phào một hơi, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Tịch Thiên, hi vọng hắn đừng truy cứu việc hôm đó!
Âm Tế Thiên bưng chén trà trên bàn lên, nương theo ống tay áo, che lại khóe miệng đang dâng lên một nụ cười đầy trào phúng.
Hắn buông chén trà xuống, rồi cười hỏi Chấp Pháp trưởng lão: “Dám hỏi Chấp Pháp trưởng lão, lúc ngài xử lí sự vụ của Bắc gia, nếu có đệ tử phạm sai lầm, vậy chỉ cần tên đệ tử kia hướng ngài xin lỗi một câu thì mọi hình phạt đều sẽ được bỏ qua sao?
Chấp Pháp trưởng lão không chút nghĩ ngợi đáp: “Đương nhiên sẽ không! Nếu thế Đại Điện Chấp Pháp còn gì là uy nghiêm nữa!”
Âm Tế Thiên quay sang Bắc Tìềm, thản nhiên nói: “Tiềm trưởng lão, đây chính là câu trả lời của ta!”
Mở miệng khinh nhục người ta, chỉ đơn giản xin lỗi một câu đã nghĩ rằng có thể xong xuôi mọi chuyện, cho là hắn quá ngây thơ hay sao?
Bắc Tiềm đã sớm biết Âm Tế Thiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, nói: “Vậy không biết Tịch Thiên muốn ta phải làm như thế nào mới chịu tha thứ cho ta.”
Các trưởng lão phe chi thứ cũng nhanh chóng nói thêm vào: “Con người cũng không phải là thánh, ai lại chẳng có sai lầm. Tịch Thiên, ngươi hãy tha thứ cho Tiềm trửơng lão đi! Huống chi, hắn cũng chỉ suy nghĩ cho Bắc gia thôi!”
“Đúng vậy! Sự tình có thể cảm thông mà!”
“Chẳng phải người ta thường nói người xuất gia từ bi hỉ xả khoan dung độ lượng hay sao? Vậy cho nên …….”
Âm Tế Thiên cực kì chán ghét người khác đem chuyện xuất gia ra mà áp đặt hắn, không khỏi bất mãn nhíu mi, sau đó đánh gãy lời của vị trưởng lão kia: “Không sai! Người xuất gia phải từ bi hỉ xả khoan dung độ lượng, thế nhưng người xuất gia cũng không phải trâu chó mà mặc cho kẻ khác thóa mạ, sỉ nhục, khinh bỉ nhưng phải chịu đựng ở trong lòng, chỉ chờ kẻ kia nói một câu xin lỗi rồi bỏ qua, đó không phải gọi là người xuất gia, mà là tên vô dụng.”
“Đúng thế!!” Hư Không đứng phía sau cũng đang rất phẫn nộ, nên lập tức lên tiếng phụ họa.
Các trưởng lão tức giận quay đầu trừng Hư Không!
Ngươi là cái gì hả? Tưởng mình cũng là hòa thượng sao? La lối cái gì, bày ra bộ dáng tức giận đó cho ai xem?
Nãy giờ Bắc Vũ Hòanh vẫn ngồi im không lên tiếng, tuy nhiên không khỏi buồn cười nhìn Hư Không đang không ngừng ăn vụng, cảm thấy y quả thực cứ như một đứa nhỏ!
Bắc Tiềm kềm nén lửa giận trong lòng, khép nép hỏi: “Vậy Tịch Thiên muốn ta phải làm như thế nào mới có thể tha thứ cho ta?”
Âm Tế Thiên liếc hắn ta một cái, rồi quay sang nói với Chấp Pháp trưởng lão: “Chấp Pháp trưởng lão, ngày đó Tiềm trưởng lão muốn lấy lòng Ngục Tuyền lão tổ như thế nào, thì…….”
Hắn dừng lại một chút, khóe môi hơi hơi cong lên: “Thì các người hãy làm như vậy để lấy lòng ta!”
Chấp Pháp trưởng lão híp mắt lại: “Ý của ngươi là……”
Theo như ý tứ trong lời Tịch Thiên nói, có nghĩa hắn đang thừa nhận mình là Ngự thú sư cấp mười ư?
Ngay lập tức, ánh mắt Chấp Pháp trưởng lão tối sẫm lại, chau mày hỏi: “Ý của ngươi là muốn trục xuất Tiềm trưởng lão ra khỏi Bắc gia?”
Các trưởng lão phe chi thức trắng cả mắt: “Cái gì!”
Sắc mặt Bắc Tiềm vụt trầm xuống: “Tịch Thiên, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Âm Tế Thiên châm chọc nhìn hắn ta: “Tiềm trưởng lão, ngươi luôn miệng nói là muốn tốt cho Bắc gia, nhưng đến khi cần ngươi hi sinh một chút, thì ngươi lại lùi bước?”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Vậy là câu nói muốn tốt cho Bắc gia của Tiềm trưởng lão đều chỉ là lời cửa miệng thôi sao?”
“Ngươi……” Nhất thời Bắc Tiềm chẳng thể phản bác.
Các trưởng lão phe trực hệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội xóa tên Bắc Tiềm khỏi Bắc gia, nhưng nếu làm như vậy, sẽ tổn hại đến thanh danh của Bắc gia, hơn nữa còn rất phục chúng, sau này còn có ai dám nguyện ý trung thành với Bắc gia cơ chứ?
Trừ phi Bắc Tiềm tự nguyện hi sinh chính mình vì gia tộc!
Bắc Tiềm cứng mặt, trong bụng thiên hồi bách chuyển, ngay sau đó đáy mắt chợt lóe lên một tia tính toán.
Hắn ta hít sâu một hơi nói: “Muốn trục xuất ta ra khỏi Bắc gia cũng được…….”
Các trưởng lão phe chi thứ cả kinh: “Tiềm trưởng lão, ngàn vạn lần không thể!”
Bắc Tiềm nâng tay lên, ý bảo bọn họ an tâm một chút chớ làm ồn: “Thế nhưng còn phải nhìn xem ngươi có đáng giá để ta bị trục xuất khỏi Bắc gia hay không!”
Âm Tế Thiên nhướng mày, không nghĩ tới hắn ta sẽ đáp ứng nhanh như vậy.
“Muốn thế nào mới khiến ngài thấy đáng giá?”
“Ngày đó, là ngươi khiến khế ước thú của chúng ta trốn ra khỏi túi thú, cũng là ngươi chặt đứt liên hệ *** thần giữa chúng ta và bọn nó, còn khiến chúng ta không thể lập khế ước với yêu thú khác, có đúng không?”
Nghe vậy, toàn bộ các trưởng lão đồng loạt quay sang nhìn Âm Tế Thiên, tuy rằng trong lòng bọn họ đã đóan được phần nào, thế nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Tịch Thiên thừa nhận.
Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi liền khẳng định: “Đúng vậy!!”
Nhất thời, các trưởng lão đều hút một hơi khí lạnh!
Dù trả lời rõ ràng rồi nhưng vẫn làm bọn họ khó có thể tin được!
Bắc Đẩu Bắc Thận cùng sáu gã người hầu đứng trong đại sảnh đều ngơ ngác nhìn Âm Tế Thiên!
Bắc Tiềm hung hăng trừng Âm Tế Thiên: “Vậy ngươi đã làm như thế nào?”
Âm Tế Thiên cười lạnh: “Việc này ngươi không cần thiết phải biết!”
Bắc Tiềm nheo mắt lại: “Ta hỏi như thế cũng không có ý gì khác, chỉ là nếu như ngươi dùng pháp bảo hay pháp khí gì đó hiệu lệnh cho khế ước thú chạy khỏi túi thú, đồng thời chặt đứt kết nối *** thần với chúng ta, còn khiến chúng ta không thể lập khế ước với yêu thú khác. Nhưng bây giờ ngươi lại không có cách nào khôi phục về nguyên trạng, như vậy ta bị trục xuất khỏi Bắc gia chẳng phải là không đáng giá sao?”
Âm Tế Thiên chậm rãi nhếch môi cười, nói từng câu từng chữ một cách thâm thúy: “Ta sẽ khiến ngươi cảm thấy phi thường đáng giá!”
Vừa dứt lời, trên mặt các trưởng lão đều ùa lên vẻ khiếp sợ!
Trong đó có một trưởng lão lắp bắp nói: “Ta……. ta hình như đã có lại kết nối *** thần với khế ước thú!”
Ngay sau đó, các trưởng lão khác cũng vui sướng la lên: “Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!”
Bắc Tiềm kinh ngạc nhìn thiếu niên với khuôn mặt mỉm cười đầy diễm lệ đang ngồi ở trên chủ vị kia. Thật tình hắn ta đối với kết nối *** thần đột nhiên trở lại này, cũng vô cùng khiếp sợ!
Đến tột cùng tên hòa thượng kia đã làm như thế nào?
Âm Tế Thiên nhìn các trưởng lão đang mừng rỡ như điên, nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Ngay khi hắn buông chén trà xuống, các trưởng lão phe chi thứ kinh sợ ngẩng đầu nhìn về phía hắn!
Có một trưởng lão nhịn không được hỏi: “Vì sao ngươi lại tiếp tục chặt đứt liên hệ *** thần giữa bọn ta và khế ước thú?”
Các trưởng lão phe trực hệ nghe vậy, không hẹn mà cùng lộ ra thần quái cổ quái, sau đó nhanh chóng thay thế bằng nụ cười vui sướng!
Lúc này bọn họ không có bị nữa, xem ra Tịch Thiên chỉ muốn đối phó với những người của phe chi thứ mà thôi!
Âm Tế Thiên cứ như không nghe thấy, trực tiếp hỏi Bắc Tiềm: “Tiềm trưởng lão, hiện tại ngài đã thấy đáng giá rồi chứ?”
Các trưởng lão phe chi thứ khẩn trương nhìn Bắc Tiềm!
Sắc mặt của Bắc Tiềm đổi tới đổi lui, nhưng vẫn không chút do dự nâng tay lên, thề: “Trưởng lão Bắc Tiềm của Bắc gia hướng Thiên Đạo thề. Nếu Tịch Thiên nguyện ý khôi phục kết nối *** thần giữa bọn ta và khế ước thú. Hơn nữa từ nay về sau sẽ không tái tiếp tục khiến chúng nó bỏ chạy, sẽ không lại chặt đứt liên hệ *** thần và sẽ không khiến bọn ta không thể khế ước yêu thú. Một khi Tịch Thiên làm được tất cả các điều trên, Bắc Tiềm nguyện ý bị trục xuất khỏi Bắc gia, bằng không sẽ chịu Thiên Đạo xử phạt!”
Lúc này, xung quanh Bắc Tiềm hiện lên đồ án ngôi sao năm cánh, tỏ vẻ lời thề đã có hiệu lực!
Các trưởng lão phe chi thứ lập tức nói: “Tịch Thiên, Tiềm trưởng lão đã lập lời thề, ngươi cũng nên…….”
Lời còn chưa dứt, các trưởng lão phe chi thứ lại cảm nhận được kết nối *** thần giữa mình và khế ước thú, nhất thời mừng rỡ như điên!
Bất quá, cũng có vài vị trưởng lão đầy mặt đau khổ, tuy rằng đã có thể lập lại khế ước với yêu thú, nhưng khế ước thú của bọn họ đều đã bỏ chạy, còn phải tốn công bắt về một lần nữa.
Đúng lúc này, một vị trưởng lão kinh ngạc chỉ ra ngoài cửa hét lớn: “Các ngươi mau nhìn!”
Mọi người hướng cửa nhìn lại, chỉ thấy vài chục con yêu thú đang từ trên không đáp xuống, rồi lần lượt hóa thành hình thể nho nhỏ như con mèo.
Vài trưởng lão kích động kêu lên: “Đó……. là……. là khế ước thú của ta! Là khế ước thú của ta!”
Các trưởng lão khác lại một lần nữa không dám tin nhìn Âm Tế Thiên!
Âm Tế Thiên ngó vài vị trưởng lão hưng phấn mà ôm khế ước thú của mình, hơi cong cong khóe môi.
Ngày đó, hắn không có thật sự cắt đứt kết nối *** thần giữa bọn họ với khế ước thú. Hắn chỉ đơn giản ra lệnh cho chúng nó tạo nên một bức tường ngăn cách liên hệ *** thần của các trưởng lão lại, mới có thể khiến bọn họ hiểu lầm rằng hắn đã chặt đứt liên hệ *** thần giữa bọn họ và khế ước thú. Do lực *** thần của bọn họ bị phong tỏa, cho nên bọn họ cũng không thể khế ước thêm con yêu thú nào khác. Chỉ cần giữa bọn họ và chúng nó còn khế ước, thì chẳng bao giờ có khả năng sử dụng lực *** thần.
Về phần khế ước thú trốn thóat khỏi túi thú, hắn cũng chỉ ám chỉ chúng nó lặng lẽ trốn trong rừng trúc ở Minh Thăng Viện, nhờ như thế hắn mới có thể khiến khế ước thú xuất hiện đúng thời điểm.
“Tiềm trưởng lão, ngươi cũng nên thực hiện lời thề đi chứ?
Bắc Tiềm hồi thần, nhếch môi cười: “Tất nhiên ta sẽ rời khỏi Bắc gia, bất quá Bắc gia có một quy định, người đang là trưởng lão, trừ khi được gia chủ cho phép, mới có thể rời khỏi Bắc gia!”
Âm Tế Thiên nheo mắt lại, nhìn qua Chấp Pháp trưởng lão.
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu:“Quả thật có việc này!”
Âm Tế Thiên cười lạnh, thật sự là xảo quyệt nha!
Bất quá, hắn đã sớm dự đoán được Bắc Tiềm sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, khẳng định sẽ còn có chiêu dự phòng!
Đúng lúc này, tổng quản từ đại viện gia chủ vội vàng chạy vào: “Bắc Hạ bái kiến các vị trưởng lão!”
Chấp Pháp trưởng lão thấy Bắc Hạ đột nhiên đến Minh Thăng Viện, chắc chắn là có việc gấp, nhanh chóng mở miệng hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì sao?”
Bắc Hạ nhanh chóng bẩm báo: “Gia chủ Lăng gia mang theo các vị trưởng lão Lăng gia đến bái phỏng!”
Các vị trưởng lão đều cả kinh: “Bọn họ có nói tới vì chuyện gì không?”
Sắc mặt Bắc Hạ có phần nghiêm trọng: “Gia chủ Lăng gia nói, ông ta muốn đến bái phỏng Ngự thú sư cấp mười!”
Lời vừa dứt, đùng một cái, các trưởng lão phe trực hệ đều quay đầu nhìn về phía Âm Tế Thiên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 174: Có đáng giá hay không?
Chương 174: Có đáng giá hay không?