Chu sa chí!
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, hình như trong những người bọn họ biết có người có chu sa chí giữa đôi chân mày!
Bách trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Chấp Pháp trưởng lão, ngươi xác định không có nghe sai?”
Ông liếc sang Chấp Pháp trưởng lão, phát hiện Chấp Pháp trưởng lão đang trừng to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn phía trước.
Bách trưởng lão dò theo tầm mắt của Chấp Pháp trưởng lão, liền thấy Âm Tế Thiên đang đứng cách đó không xa, dưới ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, nốt chu sa chí trên trán hắn càng thêm xinh đẹp diễm lệ!
Theo sau đó, việc ông không thể khế ước với yêu thú bỗng nhiên lũ lượt tràn tới, không khỏi khiến ông trợn to mắt, cứng ngắc cả người.
Các trưởng lão đi bên cạnh chợt thấy thần sắc hai người có vẻ quái lạ, bèn tò mò nhìn theo hướng kia, rồi cũng đồng loạt ngớ người theo, cứ như bọn họ bị điểm huyệt vậy, bộ dáng kinh ngạc đến không có gì có thể diễn tả được thành lời.
Âm Tế Thiên nghĩ, nếu đã đụng mặt các trưởng lão, thân là tiểu bối mà không tiến lên chào một câu sẽ lại bị quở trách cho xem!
“Tịch Thiên kiến quá các vị trưởng lão!”
Các trưởng lão không nói được gì, chỉ biết khiếp sợ trừng to hai mắt nhìn hắn!
Âm Tế Thiên không khỏi nghi hoặc, lấy tay sờ sờ mặt mình.
Trên mặt hắn có dính cái gì sao?
Âm Tế Thiên không thấy gì khác thường, nên cho rằng do bọn họ bị mất khế ước thú vì thế giận dữ không muốn nói chuyện với mình, bèn bĩu môi quay người đi vào Bắc phủ.
Âm Tế Thiên vừa mới đặt chân vào Bắc phủ, thì toàn bộ hạ nhân đều ngưng hết tất cả công việc trên tay, kinh nghi nhìn hắn.
Không, chính xác mà nói là nhìn đằng sau hắn!
Âm Tế Thiên mê man xoay người, đập vào mắt là các vị trưởng lão cứ như hộ vệ của hắn, hình thành một đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi theo phía sau.
Hắn định nép sang một bên để các vị trưởng lão bước lên trước, nhưng bất ngờ là bọn cũng khựng lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt vẫn là biểu tình khiếp sợ kia.
Rốt cuộc bọn họ bị làm sao vậy?
Âm Tế Thiên bước nhanh hơn về phía viện Hoành trưởng lão.
Các trưởng lão đằng sau cũng đồng loạt bước nhanh hơn về phía viện Hoành trưởng lão.
Âm Tế Thiên vừa vào sân liền bắt gặp Bắc Sinh Bắc Duy mang theo con rối của hắn tới nhận lỗi với Bắc Vũ Hòanh: “Hoành trưởng lão, chúng ta thật sự không biết đó là do Thiếu phu nhân dùng Cao cấp thế thân phù biến thành.”
Bắc Vũ hoành nhíu mày nói: “Các ngươi nói Hoa Không cũng là con rối?”
Bắc Duy nhanh chóng đáp:“Đúng vậy! Bất quá con rối của Hoa Không đã bị đệ tử của Lăng gia chém hỏng!
Bắc Vũ Hòanh thả lỏng chân mày: “Vậy có nghĩa là hiện giờ Tịch Thiên đang ở cùng Hoa Không?”
Bắc Duy có chút không xác định: “Hẳn là như thế!”
Bắc Sinh vội nói: “Hoành trưởng lão, chúng ta lại làm mất dấu Thiếu phu nhân, thật sự không còn mặt mũi gặp Thiếu gia, hy vọng ngài có thể nói tốt giùm chúng ta vài câu trước mặt Thiếu gia”.
Bắc Vũ Hòanh đang định đáp lời, bỗng nhiên một tiếng rống như cuồng phong ập tới: “Tịch Thiên, ngươi hết lần này tới lần khác dám trêu đùa lão tử, lão tử nhất định phải… phải…. phải lột da ngươi.”
Lời nói vừa dứt, Âm Tế Thiên liền cảm giác được có một trận gió xẹt ngang người mình.
Bắc Sinh Bắc Duy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoa Không đang nổi giận đùng đùng đi về phía bọn họ
, đồng thời cũng thấy Âm Tề Thiên đang đứng ngay trước cửa, không khỏi sáng rỡ hai mắt.
Tuy nhiên, Tịch Thiên chỉ trêu đùa Hoa Không mà thôi, tại sao Hoa Không lại đòi lột da Tịch Thiên lận?
Không phải y chỉ là một đệ tử mới nhập phủ hay sao? Cớ gì lại cả gan như vậy?
Hư Không tức giận đi đến trước mặt con rối Âm Tề Thiên, thở phì phì ném hai mảnh phù chú màu vàng xuống: “Lão tử vì cứu một con rối ngu ngốc chỉ biết đứng im tại chỗ, thiếu chút nữa đã bị năm tên tà tu lão tổ đánh trúng. May là lão tử chạy mau, bằng không ngươi chỉ còn nước nhặt xác cho lão tử!”
Lúc y từ nhà bạn cũ đi ra, Tịch Thiên đã bắt đầu không nói tiếng nào, tuy khi đó y có cảm thấy Tịch Thiên là lạ nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản cho rằng Tịch Thiên giận dỗi vì y để hắn đợi lâu.
Sau đó, nghe người ta bàn tán vụ Ngự thú sư cấp mười, lòng hiếu kỳ dâng lên nên dẫn Tịch Thiên tới cửa hàng Hoa gia xem xem, không ngờ lại đụng mặt năm tên tà tu lão tổ cũng đang trên đường đến đó.
Cứ như vậy, sáu người liền xông vào đánh nhau.
Để tránh năm người kia đả thương Tịch Thiên, y đành tránh né chứ không dám công kích, thế nhưng Tịch Thiên lại chỉ biết đứng ngốc một chỗ, không hề biết chạy trốn là gì.
Yêu quái lão tổ cũng rất quỷ quyệt, nhân cơ hội đánh lén Tịch Thiên, y vì cứu Tịch Thiên mà xém chút nữa bị bốn tên lão tổ còn lại đả thương.
Cuối cùng, Tịch Thiên vẫn bị Yêu quái lão tổ chém một đao, nhưng ai mà ngờ ‘bùm’ một tiếng, ‘Tịch Thiên’ liền biến thành hai mảnh phù chú màu vàng.
Bắc Sinh nghe nói như thế, lập tức trợn to hai mắt hỏi: “Thỉnh… thỉnh giáo một chút… ngươi… ngươi làm thế nào trốn khỏi tay năm vị tà tu lão tổ vậy?.
Bản lĩnh chạy trốn cao cường thế này, thật khiến gã khâm phục vô cùng, nếu gã cũng được như vậy, thì không cần phải sầu lo khi đụng mặt đám tu sĩ cao giai của Lăng gia rồi!
Bắc Vũ Hoành biết thân phận thật sự của Hoa Không, nên khi thấy hai mắt Bắc Sinh lòe lòe tỏa sáng liền mở miệng ngăn cản: “Các ngươi có hỏi, cũng học không được!”
Hư Không chỉ vào mặt con rối Âm Tề Thiên nói: “Lão tử đang nói với ngươi đó.”
“Cái kia…”
Bắc Vũ Hoành vốn định nói với y đây cũng là con rối do Thế thân phù biến thành, nhưng ông thấy Tịch Thiên đang tiến về phía này, nên đành im lặng.
“Hoa Không!”
Âm Tế Thiên thừa dịp Hư Không chưa kịp phản ứng liền chạy lên phía trước, nghiêm túc trách mắng:“Hoa Không, ngươi thân là đệ tử Bắc gia, thế nhưng dám gọi thẳng tục danh của Thiếu phu nhân, thật là không biết phép tắc, ngươi nên đến chỗ Tổng quản lĩnh phạt đi!”
Hư Không bỗng nhớ tới thân phận hiện tại của mình, liền nghẹn lời.
Chỉ có thể tức đến đỏ mặt, trừng Âm Tế Thiên!
Bắc Vũ Hoành cười cười một tiếng, sau đó chuyển mắt sang đám trưởng lão đang đứng đằng sau Âm Tế Thiên, hỏi: “Không biết các vị trưởng lão đến viện của ta là có chuyện gì?”
Đám trưởng lão vẫn giữ nguyên bộ dáng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên.
Ngay lập tức, Bắc Vũ Hòanh đã đoán được vài phần.
Ông quay sang Âm Tế Thiên nói: “Tịch Thiên, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Âm Tế Thiên liếc thấy các trưởng lão vẫn đang ngây người, bèn gật gật đầu.
Tuy Bắc Sinh Bắc Duy và Hư Không bận nghi hoặc nhìn các trưởng lão, nhưng chân vẫn nối gót Âm Tế Thiên ra khỏi viện Hoành trưởng lão.
Các trưởng lão thấy Âm Tế Thiên rời đi, cũng xoay người định theo sau!
Bắc Vũ Hòanh lập tức cản bọn họ lại: “Các vị trưởng lão, chúng ta hãy đến Đại sảnh nói chuyện đi.”
Các trưởng lão cứ như không hề nghe thấy Bắc Vũ Hoành nói gì, thẳng đến khi Âm Tế Thiên khuất bóng, mới có người thì thào nói: “Ngự thú sư cấp mười! Hắn đích thực là Ngự thú sư cấp mười?
Lúc này, Bách trưởng lão phục hồi *** thần lại, hưng phấn nói: “Chắc chắn không sai, hắn nhất định là Ngự thú sư cấp mười! Chắc chắn là thế!”
Các vị trưởng lão khác cũng đồng loạt tỉnh táo ra: “Sao Bách trưởng lão có thể khẳng định như vậy?”
Bách trưởng lão kích động nói:“Ta không biết hôm qua khi các ngươi trở về có đi tìm Ngự thú sư giúp các ngươi khế ước lại với yêu thú hay không. Nhưng ta thì mất một ngày một đêm vẫn không thể khế ước được bất kỳ một con yêu thú nào, cho dù chỉ là yêu thú cấp một, hoàn toàn chặt đứt
liên hệ *** thần với chúng nó. Ta đoán rất có thể chuyện này có liên quan đến câu nói hôm qua của Tịch Thiên. ”
Ông dừng một chút rồi nói: “Lúc ấy ta không chạy ngay đến viện Hoành trưởng lão để hỏi rõ ràng, vì có một chuyện ta không thể nào chứng thực được, đó chính là ta phải ở trước mặt mấy vạn người, ba quỳ chín lạy với yêu thú thì mới có thể khế ước được với nó. Bất quá, hôm nay thông qua tin tức mà Bách Lý chân nhân truyền ra, ta tin chắc Tịch Thiên chính là Ngự thú sư cấp mười, như thế mới có thể khiến khế ước thú chạy thoát khỏi túi thú, đồng thời còn chặt đứt liên hệ *** thần với chúng ta. Rất có khả năng đó là tuyệt kỹ riêng của Ngự thú sư cấp mười.
Chấp Pháp trưởng lão gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý!
Các trưởng lão khác nhanh chóng bồi thêm: “Hôm qua, sau khi ta trở về liền đi tìm Ngự thú sư! Tuy nhiên cũng giống như Bách trưởng lão nói, hoàn toàn không thể khế ước được với yêu thú, lúc ấy ta chỉ đơn giản cho rằng lực *** thần của mình suy yếu, cho nên định để hôm nay thử lại sau.”
“Ta cũng gặp phải tình huống như vậy, lúc ấy ta lo rằng chỉ có một mình ta mới như vậy, vì thế không dám tìm các ngươi hỏi!”
Bách trưởng lão và Chấp Pháp trưởng lão càng nghe càng kích động, nếu Tịch Thiên thật sự là Ngự thú sư cấp mười, như vậy cho dù Bắc gia không có tu sĩ thuộc cảnh giới Đại Thừa, cũng không tất phải sợ bọn người Lăng gia!
Chỉ cần nghĩ đến việc về sau toàn bộ người trong Bắc gia đều có thể khế ước với yêu thú cấp mười, tâm tình bọn họ liền không thể nào bình tĩnh nổi, càng lúc càng kích động thêm.
Bách trưởng lão nói: “Chúng ta ở trong này suy đoán làm cái gì, sao không đi tìm Tịch Thiên để hỏi rõ ràng!”
Các trưởng lão khác cũng nhất nhất gật đầu: “Đúng vậy!”
Bắc Vũ Hòanh thấy bọn họ một bộ hưng trí bừng bừng, thật sự không nỡ tạt nước lạnh vào mặt, đành phải uyển chuyển nói: “Tịch Thiên cần phải nghỉ ngơi, tốt hơn hết là các ngươi không nên đến quấy rầy hắn!”
Bách trưởng lão lập tức nói: “Chúng ta chỉ hỏi hắn một câu liền rời đi!”
Bắc Vũ Hoành thấy bọn họ vẫn muốn đi tìm Tịch Thiên, đành phải nói thẳng: “Các vị trưởng lão, không phải ta muốn đả kích các ngươi, nhưng có một việc ta vẫn nên nhắc nhở các ngươi thì tốt hơn. Hai ngày trước, chuyện Tịch Thiên bị nhục mạ, các ngươi còn nhớ rõ chứ?”.
Đám trưởng lão nhất thời cứng đờ cả người.
Bắc Vũ Hoành tiếp tục nói: “Vì sao khế ước thú của các ngươi phải chạy ra khỏi túi thú và chặt đứt liên hệ *** thần với các ngươi, hẳn các ngươi chưa quên đi?”
Các vị trưởng lão xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Bắc Vũ Hoành lại nói: “Ta thấy các ngươi tạm thời không cần đi quấy rầy hắn là tốt nhất!”
Trong viện nhất thời im phăng phắc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 171: Ngự thú sư cấp mười
Chương 171: Ngự thú sư cấp mười