Âm Tế Thiên lại đảo mắt sang Tà Hàng lão tổ và U vực lão tổ đang đứng bàng quan xem chiến. Lực chú ý của Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ đều tập trung vào bọn Yêu quái lão tổ, không hề nhận thấy có người quan sát mình. Lúc hai người kia tràn đầy hứng thú xem cuộc chiến, bỗng dưng có mười cái bóng đen len lén từ bên cạnh bọn họ chui ra, bay thẳng đến chỗ Yêu quái lão tổ, sau đó cùng bọn Yêu quái lão tổ đánh nhau. Bất thình lình làm bọn Yêu quái lão tổ trở tay không kịp.
Đến khi Tà Hàng lão tổ và U Vực lão tổ thấy rõ mười bóng đen kia là gì, sắc mặt liền đại biến, lập tức cúi người xuống xem xét túi thú của mình. Dĩ nhiên, túi thú của bọn họ trống không.
“Xảy ra chuyện gì?” Tà Hàng lão tổ ngẩng đầu, khuôn mặt cực kỳ khó coi nhìn U Vực lão tổ. Còn U Vực lão tổ thì mờ mịt trả lời: “Cái này… ta không có thả khế ước thú!”
Ngay lúc đó, Quỷ Quái lão tổ đang đánh nhau trên không bỗng gầm lên giận dữ: “Tà Hàng lão tổ, U Vực lão tổ!!! Các ngươi có ý gì?”
Quỷ quái lão tổ và hai người Tà Hàng lão tổ đã quen biết nhau gần cả ngàn năm, sao có thể không nhìn ra khế ước thú của bọn họ chứ! Tà Hàng lão tổ nhăn mày vội vàng giải thích: “Chúng ta…”
Hắn còn chưa nói dứt lời liền nhìn thấy yêu thú của Quỷ quái lão tổ và Yêu quái lão tổ công kích về phía mình. Lúc này các vị lão tổ tà tu cùng đám khế ước thú đánh nhau đến loạn cả lên. Ly Trĩ lão tổ buồn cười nhìn bốn người và hơn chục con yêu thú kia, sau đó nhích người đến gần Sảnh giao dịch hơn.
Ngàn Đạo() trông thấy lão tổ nhà mình liền lập tức tiến lên, đưa một cái gói to cho Ly Trĩ lão tổ, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Lão tổ đây là linh thạch thu được từ việc bán đấu giá hai món đồ kia!”
(Tên ẻm là Thiên Đạo mới đúng, nhưng như thế thì trùng vời Thiên Đạo cai quản trời đất nên ta sửa thành Ngàn Đạo)
Ly Trĩ lão tổ tiếp nhận gói to, rồi âm thầm đảo mắt liếc sang Âm Tế Thiên, khe khẽ nói: “Chẳng uổng công bổn tọa khổ cực bắt giữ con Yêu thú cấp chín và lấy Đồng mệnh chú phù lục trân quý nhiều năm ra thăm dò hắn. Quả nhiên tiểu tử kia không đơn giản.”
Hắn biết tuổi thọ của Ngục Tuyền lão tổ đã sắp hết cho nên mới cố ý lấy Đồng mệnh chú phù lục ra bán, hòng kéo Ngục Tuyền lão tổ tới buổi đấu giá hôm nay. Cũng may tiểu tử Bắc gia kia không khiến hắn thất vọng, chẳng những dám đứng lên tranh giành với Ngục Tuyền lão tổ chỉ vì đạo lữ của mình, mà còn trả nhiều linh thạch như thế để mong có được Đồng mệnh chú phù lục. Nguyên nhân hắn đem Đồng mệnh chú phù lục ra bán cũng rất đơn giản, thứ nhất là muốn cho Ngục Tuyền lão tổ và bọn Tịch Thiên đối nghịch nhau, thứ hai là vì Tịch Thiên bị hủy linh căn không thể sống lâu, hơn nữa không có tu vi thì càng dễ dàng bị người khác sát hại. Chỉ có Đồng mệnh chú phù lục mới có thể bảo vệ được tính mạng của Tịch Thiên.
Hắn làm như vậy, là muốn Tịch Thiên có thể sống thật lâu, thời gian để hắn sở dụng cũng càng nhiều. Về phần hắn đem Yêu thú cấp chín ra bán, tất nhiên vì muốn thử năng lực của Tịch Thiên mà thôi.
Lúc hắn gặp Tịch Thiên ở Biên thành đã cảm thấy trên người Tịch Thiên phát ra một loại khí tức không hề đơn giản. Hắn và nhóm yêu tu vừa nhìn thấy Tịch Thiên liền cảm thấy cực kỳ hưng phấn, đồng thời cả người cũng run rẩy một cách khỏ hiểu, lại thêm yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm vì Tịch Thiên mà gào thét. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong Thú Triều mấy ngàn năm qua. Hắn cho rằng chuyện yêu thú đột nhiên chạy về Nam bộ rất có thể liên quan đến Tịch Thiên, còn yêu tu như bọn họ do tu luyện bằng cách hút thú đan nên cũng bị Tịch Thiên ảnh hưởng, do đó hắn mới nghĩ cách đem Yêu thú cấp chín ra thăm dò.
Trong lúc bán đấu giá, bọn Tịch Thiên đắc tội Ngục Tuyền lão tổ, nhất định lão ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắc còn tới tìm bọn Tịch Thiên để gây chuyện, từ đó Yêu thú cấp chín là chất dẫn tuyệt vời nhất. Hắn biết Yêu quái lão tổ đã sớm thèm muốn một con Yêu thú cấp chín nhưng vẫn không tìm được. Lần này, Hội trường đấu giá lại xuất hiện, nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua. Sau khi có được, dĩ nhiên là phải tìm Ngự thú sư khế ước, cho nên Ngục Tuyền chắc chắn là người mà nàng ta lựa chọn.
Với tính cách của Yêu quái lão tổ, để có thể khế ước với Yêu thú cấp chín, nhất định nàng ta không từ thủ đoạn nào, hòng muốn Ngục Tuyền lão tổ đồng ý giúp mình ma hợp, nàng ta sẽ tìm mọi cách cướp lấy Đồng mệnh chú phù lục của Tịch Thiên.
Còn Ngục Tuyền lão tổ rất có thể cũng ra điều kiện, muốn Yêu quái lão tổ giúp lão ta cướp Đồng mệnh chú phù lục. Mà cho dù thế nào đi nữa, mục đích của hắn chỉ là thử xem Tịch Thiên có thể làm Yêu thú cấp chín phản ứng một chút không. Đương nhiên hắn phải đứng sau tác động thì chuyện mới tiến hành thuận lợi được. Nhưng hắn lại không ngờ tới sự việc phát triển vượt quá mức mong đợi như vậy, quả thực làm hắn kinh hỉ không thôi.
Ngàn Đạo đưa mắt nhìn Âm Tế Thiên đang đứng trước cửa sổ: “Lão tổ, đệ tử có một chuyện thật sự không hiểu. Rõ ràng khi chúng ta bắt giữ Thạch Phong Điểu nó chỉ mới vừa thăng lên cấp chín. Huống chi lúc đó chúng ta đã dùng ***g thú để phong bế linh lực nó lại, từ đó nó sẽ chẳng thể nào tu luyện được. Vậy cớ gì chỉ ngắn ngủi hai tháng mà có thể tấn chức lên cấp chín?”
“Đây mới là điểm lợi hại của tiểu tử kia!” Hai mắt Ly Trĩ lảo tổ nhíu lại: “Theo quan sát của bổn tọa, hắn hẳn có thể khiến yêu thú thuần phục trước mình, lại còn có thể khiến yêu thú tấn chức trong nháy mắt!”
Ngàn Đạo ngẩn ra: “Vậy chẳng phải là bản lĩnh nghịch thiên sao?”
Ly Trĩ lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Nếu hắn không có bản lĩnh nghịch thiên, bổn tọa cũng chẳng đến nỗi phải bán hai thứ này đi!” Khóe miệng hắn lại giương lên nụ cười quỷ dị: “Chỉ cần có hắn thì thời điểm bổn tọa phi thăng đã nằm ngay trước mắt!”
Ngàn Đạo vội nói: “Thuộc hạ trước chúc mừng lão tổ!”
Âm Tế Thiên chỉ lo nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngục Tuyền lão tổ, không hề hay biết có người đang đánh chủ ý lên mình. Hắn ám chỉ cho Thạch Phong Điểu, bắt nó mau mau giết chết Ngục Tuyền lão tổ. Thạch Phong Điểu nhận được ám chỉ của Âm Tế Thiên, nó nhanh nhẹn hướng về phía Ngục Tuyền lão tổ, phun ra một cái long quyển phong. Đem Ngục Tuyền lão tổ đang bò sắp tới Sảnh giao dịch cuốn lại.
Ngục Tuyền lão tổ bị hung hăng quật vài vòng, đập, hất, đánh, ném, sau đó văng thẳng về phía Sảnh giao dịch. Âm Tế Thiên nhìn thân ảnh đang bay tới, không khỏi buồn bực một phen. Thật là một con chim ngu ngốc, bảo nó giết người chứ không bảo nó ném người đến chỗ an toàn. Thế này thì hay rồi, để cho lão ta may mắn thoát một mạng. Thân thể Ngục Tuyền lão tổ bay vụt qua cửa sổ, bịch một cái đập thật mạnh xuống mặt đất. Mọi người không muốn đắc tội Ngục Tuyền lão tổ cho nên không dám vây quanh xem bộ dáng chật vật của lão, mà chỉ đứng xa xa lặng lẽ cười trộm.
Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên, chạy về phía Ngục Tuyền lão tổ đang cơ hồ như mất nửa cái mạng, lo lắng la to: “Ngục Tuyền lão tổ, ngài không sao chứ!”
Hắn dìu Ngục Tuyền lão tổ đứng lên: “Sao ngài lại bị thương nặng thế này! A di đà phật! Hy vọng Phật tổ phù hộ ngài không có việc gì!”.
Âm Tế Thiên nói xong câu đó, nương theo động tác đỡ người ghé vào bên tai lão thì thào: “Ngục Tuyền lão tổ, ngươi có biết không? Ngự thú sư chân chính có thể ra lệnh cho tất cả yêu thú nghe theo lời mình, giống như con Yêu thú cấp mười bên ngoài vậy!”
Ngục Tuyền lão tổ sắp ngất xỉu tới nơi, nhưng nghe được mấy chữ ‘Ngự thú sư chân chính’ thì cố gắng chống đỡ mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy Thạch Phong Điểu đang đánh nhau với bọn Yêu quái lão tổ. Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Ta muốn nó dùng cánh đập về phía Yêu quái lão tổ…”
Hắn vừa nói xong Thạch Phong Điểu lập tức nâng cánh đập về phía Yêu quái lão tổ. Mắt Ngục Tuyền lão tổ trừng to kinh hãi.
Làm sao có thể? Là trùng hợp đúng không?
“Nó vừa mới đập cánh. Giờ ta muốn nó dùng móng vuốt công kích Quỷ quái lão tổ, nó liền sẽ…”
Âm Tế Thiên nhỏ giọng cười, nhưng hắn chưa nói hết câu Ngục Tuyền lão tổ đã nhìn thấy Thạch Phong Điểu dùng móng vuốt công kích Quỷ quái lão tổ. Âm Tế Thiên tiếp tục: “Ta muốn nó dùng phép thuật công kích hai vị lão tổ, nó liền dùng phép thuật công kích hai vị lão tổ.”
Sau khi hắn nhìn thấy Thạch Phong Điểu làm theo lời mình, thì mỉm cười đầy tà mị: “Đây mới là Ngự thú sư chân chính!”
Nếu trước đó Ngục Tuyền lão tổ không từng dùng lực tương tác ma hợp qua Thạch Phong Điểu, nhất định lão sẽ cho rằng Thạch Phong Điểu là khế ước thú của Âm Tế Thiên, bằng không thì sao nó lại nghe lời Âm Tế Thiên đến vậy. Âm Tế Thiên nhìn Thạch Phong Điểu nói: “Thạch Phong Điểu, ngươi đi được rồi. Đừng để bốn vị lão tổ bắt được!”
Thạch Phong Điểu lập tức ngửa đầu lên trời gào thét một tiếng, hai cánh đập mạnh xuống đất, rồi xoay người bay khỏi Hội trường đấu giá, bốn vị lão tổ ở phía sau bị khế ước thú ngăn trở, không thể nào đuổi theo nó. Âm Tế Thiên thấy Thạch Phong Điểu rời đi rồi mới ghé tai Ngục Tuyền lão tổ châm chọc: “Ngươi mang danh là Ngự thú sư mà một con yêu thú cũng không thuần phục được, quả thực là một lão phế vật!”
Ngục Tuyền lão tổ nghe hắn nói như thế, hai mắt trợn trừng, không thể tin lại sẽ có người dám nhục mạ mình. Nếu chẳng phải lão yếu đến mức không thể mở miệng thì nhất định phải cho tiểu tử thúi này biết tay.
Đúng lúc này, đám đệ tử của Ngục Tuyền lão tổ chạy về phía hai người: “Lão tổ! Lão tổ! Ngài không sao chứ?”
Đám đệ tử nhanh chóng tiếp nhận Ngục Tuyền lão tổ từ Âm Tế Thiên. Lúc chuẩn bị buông tay, Âm Tế Thiên ngầm sử dụng phong nhận đánh về phía bụng Ngục Tuyền lão tổ. Lập tức, lão ta phun ra một búng máu tươi, làm các đệ tử sợ hãi không thôi!
Âm Tế Thiên nhếch khóe môi, hai tay chắp lại nói với đám đệ tử kia: “A di đà phật, thương thế của Ngục Tuyền thí chủ rất nghiêm trọng!”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 147: Ngự thú sư chân chính
Chương 147: Ngự thú sư chân chính