Bắc Đẩu lấy lại *** thần, gấp gáp lấy một bình dược từ trong không gian ra, trút ra viên thuốc rồi nhét vào miệng Bắc Minh, sau đó giải thích: “Xin thiếu phu nhân yên tâm, thiếu gia không có gì đáng lo ngại đâu. Nhưng do ba ngày nay vẫn luôn lo lắng cho an toàn của thiếu phu nhân, nên ngài ấy cứ cố chịu đựng khó chịu trong thân thể. Đến tận khi nhìn thấy thiếu phu nhân bình an vô sự trở về thì tâm tình cũng thả lỏng, vì thế hiện tại bệnh tình mới phát tác!”
Lúc này, năm tên hộ vệ thuần thục trải thảm mềm ra để Bắc Minh nằm được thoải mái hơn. Âm Tế Thiên cướp lấy cái khăn ướt trong tay một hộ vệ, giúp Bắc Minh lau mồ hôi trên trán. Nhìn sắc mặt tái nhợt của y, hắn nhịn không được mà thoáng nhăn mày. Hắn còn nhớ rõ lời Bắc Vũ Hoành nói, mệnh cách của hắn hay thay đổi, có thể gặp dữ hóa lành, và hắn có thể xoay chuyển vận số cho Bắc Minh. Tuy nhiên, hắn thật sự có khả năng giúp Bắc Minh sao?
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, đưa tay gạt ra sợi tóc vươn trên gò má Bắc Minh, sau đó nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi mỏng lạnh lẽo kia. Ngay lúc hắn thu tay lại thì phát hiện khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Minh hình như nhỏ đi rất nhiều, cũng trẻ ra rất nhiều. Tập trung nhìn kỹ, quả thực cứ như một phiên bản khác của tiểu thí hài. Âm Tế Thiên muốn nương vào ánh lửa để trông rõ hơn một chút, bỗng đột nhiên có tấm áo chùng trắng xẹt qua mặt hắn, rồi rơi xuống người Bắc Minh. Đến khi hắn nhìn lại thì khuôn mặt Bắc Minh đã không còn biểu hiện bất thường nào. Âm Tế Thiên nhìn Bắc Đẩu đang cẩn thận giúp Bắc Minh phủ áo cho kín, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi là hắn hoa mắt?
Chắc vậy! Có thể là do ánh lửa bập bùng nên hắn nhìn nhầm Bắc Minh thành tiểu thí hài! Âm Tế Thiên nhớ đến tiểu thí hài, không nhịn được hỏi: “Tiểu… Dực Đồng đâu? Vì sao lại không thấy nhóc?” Động tác của Bắc Đẩu hơi khựng lại, sau đó nói: “Tiểu thiếu gia tuổi còn quá nhỏ, Hoành trưởng lão không cho phép cậu ấy tham gia Thú Triều!”
Đáy mắt Âm Tế Thiên thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiểu thí hài thế mà không tham gia Thú Triều? Vậy ngày đó nhóc ở Biên thành bận rộn làm cái gì? Âm Tế Thiên vừa nghi hoặc vừa kéo một góc áo chùng, sau đó cầm tay Bắc Minh nhét kỹ vào bên trong. Bỗng dưng, hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay Bắc Minh mơ hồ nhẹ đi rất nhiều, giống như giấy ngâm nước, không chỉ nhẹ mà còn mỏng manh hơn. Trong lòng hắn thoáng kinh hãi, gấp gáp nhấc ống tay áo của y lên thì thấy bàn tay vốn to rộng, khớp xương rõ ràng, nay bỗng biến nhỏ lại cứ như bàn tay trẻ con. Sau đó rất nhanh phục hồi lại nguyên trạng, tựa hồ những gì hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.
Bắc Đẩu ngồi đối diện Âm Tế Thiên, chú ý thấy vẻ mặt của hắn là lạ, bèn vội vàng hỏi: “Thiếu phu nhân, làm sao vậy?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, nhìn xuống vòng tay màu đen đeo trên cổ tay Bắc Minh, ngẩng đầu mỉm cười: “Ta chỉ là đột nhiên phát hiện ra vòng tay mà Bắc Minh đang đeo rất giống với cái của Dực Đồng”.
Hắn vừa nói xong thì cẩn thận nhìn lại, thật sự y đúc! Mắt Bắc Đẩu thoáng hiện lên vẻ hồ nghi, bất quá thấy Âm Tế Thiên không có biểu hiện quá sợ hãi hay là gào thét linh *** gì đó, nên buông lỏng mà trả lời: “Thiếu gia và tiểu thiếu gia là hai anh em, cùng đeo hai cái vòng tay giống nhau thì có gì lạ!”
Âm Tế Thiên gật gù, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ta cũng mệt rồi! Ngươi còn dư cái thảm mềm nào không?”
Bắc Đẩu lấy trong không gian ra một cái thảm mềm, trải xuống cạnh Bắc Minh, rồi đặt một cái gối đầu lên trên, sau đó còn tìm thêm một cái chăn mỏng nữa, nói: “Thiếu phu nhân, ngài có thể nghỉ ngơi rồi!”
Âm Tế Thiên mau lẹ nằm xuống, quay người đưa lưng sang hướng Bắc Đẩu, tức khắc trong ánh mắt hắn toát lên vẻ khiếp sợ. Lần đầu hắn nhìn thấy gương mặt biến nhỏ của Bắc Minh thì còn có thể nghĩ đó là do hắn hoa mắt! Thế nhưng đến lần thứ hai nhìn thấy tay của Bắc Minh co rụt lại như của trẻ con, hắn phải giải thích như thế nào đây? Vẫn là ảo giác sao? Nhìn tận hai lần mà hắn còn nhầm thì hắn thật sự phải tìm luyện đan sư để khám mắt mới được. Bất quá, sau khi Độ Kiếp, hắn rất tự tin về thị giác của mình, tuyệt đối không có khả năng nhìn nhầm hết lần này đến lần khác.
Xem ra hắn thật sự không có nhìn nhầm cũng chẳng phải là ảo giác, vậy…
Âm Tế Thiên càng nghĩ càng hoang mang, mắt mở lớn, trong lòng vô cùng khó tin.
Chẳng nhẽ…
Bắc Minh chính là —
Bắc Dực Đồng?
Âm Tế Thiên biết chuyện này xem ra có phần giựt gân! Tuy nhiên, hắn lại cảm thấy rất có khả năng! Đến nay hắn còn nhớ rõ đoạn đối thoại của nhóm đệ tử trong Thú Viên, kèm theo đó là thói quen, lời nói và hành động của tiểu thí hài, đều khiến hắn xác định chắc chắn nhóc ta chính là Bắc Minh. Bất quá, nếu thật sự như vậy, thì sao Bắc Minh không nói chuyện này cho hắn biết?
Cả một đêm Âm Tế Thiên không hề chợp mắt, hắn cho rằng phải chính mắt nhìn thấy thì mới khẳng định được suy đoán trong lòng. Phía chân trời chậm rãi sáng lên, các tu sĩ xung quanh cũng lục đục ngưng đả tọa, không khí yên lặng dần trở nên náo nhiệt. Âm Tế Thiên không giả bộ ngủ nữa, vừa kéo chăn ngồi dậy liền nhìn thấy mí mắt Bắc Minh khẽ nhúc nhích, có dấu hiệu muốn tỉnh lại. Hắn nhanh chóng nằm xuống bên cạnh y, lẳng lặng chờ y thức giấc. Tuy rằng có thể khẳng định đến 81% rằng tiểu thí hài chính là Bắc Minh, cũng giận y không nói chuyện này mới mình, nhưng cho dù Bắc Minh có là Bắc Dực Đồng hay không, thì tình cảm mà bọn họ đối với hắn lại rất là chân thật, không có làm bộ làm tịch. Do đó, hắn không thể vì chuyện nhỏ này mà không để ý tới Bắc Minh.
Lại nói, hắn chẳng phải là tụi con gái chuyên để bụng thù dai, tất nhiên sẽ không vì thế mà buồn bực trong lòng. Huống chi ai mà chẳng có bí mật, giống như hắn nè, chẳng phải hắn cũng không nói cho Bắc Minh biết chuyện mình có thể tu luyện hay sao?
Bắc Minh mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đang nhìn mình chằm chằm của Âm Tế Thiên, khóe miệng không kìm được mà nhè nhẹ kéo lên. Nếu hiện giờ y có sức, nhất định sẽ kéo người này vào ***g ngực, hung hăng hôn lên cái miệng cong cong ướt át đó.
“Tỉnh?” Âm Tế Thiên dìu y ngồi dậy: “Thân thể tốt hơn chưa?”
“Đã không sao nữa rồi!” Bắc Minh vừa đứng dậy liền tranh thủ hôn phớt lên má Âm Tế Thiên.
“Chủ tử, thỉnh rửa mặt!” Bắc Đẩu bưng nước sạch đã sớm chuẩn bị đến trước mặt Bắc Minh. Cách đó không xa, Bắc Sinh nhìn động tác của Bắc Đẩu, ảo não mà nói với Bắc Duy bên cạnh: “Khó trách Bắc Đẩu có thể trở thành tâm phúc của thiếu gia, ngươi xem hắn cẩn thận ghê chưa kìa! Này! Ngươi có chậu nước nào không? Chúng ta cũng mang đến cho thiếu phu nhân rửa mặt.
Bắc Duy lộ vẻ khó xử, sau đó móc từ trong không gian ra một cái gần giống như chậu rửa mặt, nói: “Ta chỉ có cái này!”
Bắc Sinh lập tức giành lấy cái thau trong tay gã: “Cái này cũng được, có thể đựng được nước là tốt rồi!”
“Nhưng mà cái đó ta dùng để đựng đồ ăn cho khế ước thú!”
Lời này suýt chút nữa làm Bắc Sinh tức giận đến nỗi nện cái thau lên đầu Bắc Duy. Bắc Duy an ủi: “Cho dù chúng ta có chậu, cũng chẳng có nước! Chúng ta sao có thể so sánh với sáu hộ vệ luôn bên theo người thiếu gia, năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ đều có.”
Bắc Sinh buồn bực quẳng cái thau trả lại Bắc Duy. Sau một chén trà nhỏ, tu sĩ của các đại môn phái bắt đầu đi sâu vào trong Vạn Yêu Sâm Lâm. Dọc đường đi, tu sĩ của các đại môn phái, gia tộc bắt giữ được rất nhiều yêu thú, do đó trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thỏa mãn. Bởi vì Âm Tế Thiên là một phế vật bị hủy linh căn, thêm nữa thân thể Bắc Minh khó chịu, cho nên hai người trở thành hai kẻ vô dụng nhất đội ngũ. Chỉ có thể nhàm chán đứng trong trận pháp bình bình an an chờ nhóm tu sĩ trở về. Đến đêm khuya, bọn họ tìm được một nơi rộng trải, ngồi xuống điều tức, sáng sớm ngày thứ hai lại tiếp tục đi tìm yêu thú.
Mấy hôm tiếp theo đều như thế. Ước chừng qua khoảng năm ngày, đến sáng sớm ngày thứ sáu, mọi người đồng loạt khống chế pháp khí bay tới trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm, đó là nơi tụ tập của các yêu thú trên cấp chín, cũng là nơi trong hung hiểm nhất trong Vạn Yêu Sâm Lâm.
Vào ngày thường, sẽ không có một nhóm hay một tu sĩ đơn độc nào dám đi vào nơi này, cho dù sử dụng pháp khí phi hành cũng chẳng dám bay ngang trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm. Sợ rằng, nếu không cẩn thận sẽ bị yêu thú cấp cao đánh từ không trung rớt xuống dưới, cuối cùng chỉ có một kết cục là chết! Đi càng gần đến trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm, nhóm tu sĩ càng bay chậm lại, cũng càng ngày càng cẩn thận. Cùng lúc đó, tu sĩ của các gia tộc khác theo bốn phương tám hướng hợp vào đội ngũ của bọn họ, giống như là vô số con sông đổ ra biển lớn, chảy về phía trung tâm khu rừng.
Lúc này, điểm trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm đã bị mấy vạn tu sĩ vây quanh, tuy nhiên chẳng người nào dám lớn tiếng ồn ào mà chỉ nhỏ giọng bàn luận sự tình, ai cũng bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc. Âm Tịch Thiên thấy tất cả mọi người đều xôn xao về chuyện yêu thú sinh con thì ghé vào sát Bắc Minh thì thầm bên tai y: “Thật sự có yêu thú cấp mười sắp sinh con sao?”
Ánh mắt Bắc Minh hơi lóe lên, ba phải nói: “Chắc là có!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phật Môn Ác Thê
Chương 117: Điểm trung tâm của vạn yêu sâm lâm
Chương 117: Điểm trung tâm của vạn yêu sâm lâm