Hiện thực luôn luôn kể một câu chuyện, tên chủ đề của nó là tàn khốc. Diệp Thanh Linh không nói lời nào ngơ ngác nhìn giọt nước nơi khóe mắt Ngô Chí, hắn lảo đảo chạy tới ôm lấy Ngô Chí vẫn không nhúc nhích ngồi trên xe lăn, giống như là đã trải qua vô số buổi tối trong quá khứ, hắn hoảng sợ ôm lấy Ngô Chí đang ngủ say hòng tìm kiếm một hơi thở. Diệp Thanh Linh chỉ có thể cảm nhận thân thể Ngô Chí càng ngày càng lạnh ngắt, hắn gắt gao ôm, ấm áp vẫn không truyền đến. Diệp Thanh Linh hốt hoảng nghĩ, vì cái gì không được, vì cái gì rốt cuộc không cảm nhận được trong ***g ngực Ngô Chí có một tia phập phồng cơ chứ? Rốt cuộc không cảm nhận được nhịp tim của Ngô Chí cơ chứ?
Có âm thanh xuất hiện trong đầu hắn lạnh lùng nói: buông tay đi, hắn đã chết rồi.
Chết......?
“Ngô Chí......”
Diệp Thanh Linh vội vàng hôn lên môi Ngô Chí, đầu lưỡi với vào, truy tìm thứ ấm áp đã mất đi.
Ngươi xem, trong miệng hắn vẫn ấm áp.
Diệp Thanh Linh xé rách quần áo Ngô Chí, dùng sức ma xát ***g ngực Ngô Chí khiến cho nó nóng đỏ lên.
Ngươi xem, thân thể hắn vẫn mềm mại ôn nhuận như vậy.
Diệp Thanh Linh dùng đầu ngón tay thăm dò trong cơ thể Ngô Chí, cảm nhận sự chặt chẽ ấm nóng bên trong.
Ngươi xem, trong cơ thể hắn vẫn ấm áp như thế.
Chỉ là......
Vì sao tất cả độ ấm kia đều rút đi từng chút một cơ chứ? Diệp Thanh Linh hốt hoảng ôm Ngô Chí, đem chính mình chôn vùi vào trong thân thể Ngô Chí.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, gió nổi lên rồi, cậu lạnh à? Đừng sợ, tôi đến sưởi ấm cho cậu, cậu sẽ ấm lên thôi.”
Những mảnh nhỏ trắng bay khắp trời rơi xuống, Diệp Thanh Linh ôm Ngô Chí thật chặt, tay chân quấn quýt mà ôm, dùng sức ma xát, như điên cuồng muốn đem độ ấm của chính mình truyền cho Ngô Chí.
Thế nhưng Ngô Chí ở trong ***g ngực của hắn càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng cứng ngắc. Sau một trận điên cuồng, Diệp Thanh Linh như bị ấn nút tạm dừng đóng băng tại chỗ, thi thể kia dần dần không còn tươi sống nữa mà giống như rối gỗ ngã xuống dưới thân, tứ chi cứng ngắc lộn xộn mà vặn vẹo.
Cái âm thanh kia nhất quyết không tha nói: Ngô Chí......chết rồi.
Chết rồi......?
Rốt cuộc không được nhìn thấy hắn nở nụ cười nữa sao? Rốt cuộc không được nghe tiếng hắn nói sao? Ngô Chí đã chết, từ thế giới của Diệp Thanh Linh mà tan biến.
Ha ha ha ha ha a a a...... A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a —
Diệp Thanh Linh khanh khách cười rộ lên, nụ cười trên khuôn mặt tuyết trắng vừa đẹp đẽ mà lại điên cuồng.
Chết? Cái chết làm sao có thể đưa hắn ra khỏi ***g ngực ta mà cướp đi! Hắn là của ta! Là của ta! Ngô Chí là của Diệp Thanh Linh, của Diệp Thanh Linh a!!!
Đáy mắt Diệp Thanh Linh càng ngày càng u ám, hồng quang thường thường hiện lên, hắn cào nát ***g ngực Ngô Chí, sau đó cười khanh khách cứa cổ tay mình, một lượng máu lớn cứ như vậy trực tiếp xối vào vết thương. Diệp Thanh Linh đem máu chảy từ cổ tay đưa tới bên miệng Ngô Chí, khuyên bảo.
“Đến, Ngô Chí, uống uống xem, ngon lắm a.”
Người chết đương nhiên sẽ không hoạt động được, Diệp Thanh Linh trực tiếp đem cổ tay mình nhét vào miệng Ngô Chí, vẻ mặt vô cùng yêu thương.
Huyết dịch (dòng máu) nồng độ cao rất nhanh sẽ có phản ứng, cả người Ngô Chí bắt đầu thối rữa, mụn nước theo miệng vết thương mọc lên rất nhanh rồi lan đến toàn thân, chúng nó đè ép lẫn nhau, sau đó vỡ tan, nước mủ màu vàng xanh bắn ra tung tóe —— từ đầu đến cuối, trên mặt Diệp Thanh Linh đều tươi cười mang theo chút yêu dị, ôn nhu nhìn tất cả mọi thứ.
Không phải là không có nghĩ tới để cho Ngô Chí trở thành biến dị, nhưng là thể chất Ngô Chí hoàn toàn không thích hợp — bệnh độc sẽ làm thối rữa toàn thân Ngô Chí, ngay cả ý thức cũng sẽ bị cắn nuốt hầu như không còn, bên ngoài Ngô Chí sẽ biến thành không khác gì xác thối cấp thấp nhất, thi thể hư thối chỉ còn lại bản năng. Ngô Chí cự tuyệt đề nghị kia, hắn tức giận đối với Diệp Thanh Linh rít gào:
Đó không phải là tôi!!!
Diệp Thanh Linh dường như còn có thể ngẩn ngơ nghe được tiếng hét phẫn nộ của người nọ, tiếng rống giận tràn ngập sức sống, đúng rồi, khi đó có Ngô Chí ngăn cản, cho nên Diệp Thanh Linh lần lượt mà đem bệnh độc từ trên người Ngô Chí bài trừ — hắn biết đối phó với tiểu tử này như nào. Nhưng còn bây giờ? Diệp Thanh Linh lấy tay đè giữ khuôn mặt cười đến điên cuồng, ai tới ngăn cản hắn a? Trên thế giới này người tên Ngô Chí đã chết rồi! Đã chết rồi! Hắn rốt cuộc không được nghe thanh âm của Ngô Chí, rốt cuộc không được nhìn Ngô Chí đối với hắn mỉm cười, đối với hắn sinh khí, sẽ không có một người tên là Ngô Chí đến ngăn cản hắn điên cuồng, đến làm cho hắn thích đến tận xương đi.
Vì sao, không ai đến ngăn cản Diệp Thanh Linh, cho nên Diệp Thanh Linh có thể muốn làm gì thì làm, cứ như vậy đi.
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh vuốt ve khuôn mặt đã muốn rữa nát của thi thể, ôn nhu, ngọt ngào mà, cổ quái cười: “Tôi đang khinh nhờn cậu nga –”
“Rất tức giận sao?” Hắn như một đứa trẻ khao khát được cho kẹo, chờ đợi mà nhìn Ngô Chí: “Vậy đứng dậy hung hăng mắng tôi đi, đánh tôi đi, giết tôi đi — khanh khách –”
“Đứng lên đi đứng lên đi, Ngô Chí.” Nụ cười của Diệp Thanh Linh càng ngày càng kỳ dị:” Tôi sẽ để cậu ở trên, để cậu động — sau đó cùng tôi vĩnh viễn ở chung một chỗ — ha ha ha a a a...... A a a a a a a a......”
Dường như đáp lời Diệp Thanh Linh, thi thể chậm chạp kẽo kẹt đứng lên. Đó là một khối tang thi hư thối xấu xí, vi rút bệnh độc nắm trong tay cả trung khu thần kinh, thi thể này là món đồ chơi của chúng. Diệp Thanh Linh biết rõ ràng tất cả những thứ này, biết rõ ràng đây chỉ là một cái xác trống rỗng không hồn, nhưng khi hắn nhìn thấy “Ngô Chí” động lên trong một khắc đó, Diệp Thanh Linh cao hứng đến phát điên.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, cậu vẫn không nỡ bỏ Diệp Thanh Linh, đúng không?”
Xác thối “nhu thuận” oa ở trong lòng Diệp Thanh Linh, nó theo bản năng cảm nhận được trói buộc nó chính là một vật chất vô cùng cường đại. Nhưng cũng không lâu lắm, nó mà bắt đầu bất ổn táo bạo, bản năng thúc đẩy nó cần phải xé nát hết thảy thứ đang hoạt động trước mắt, ăn luôn bọn chúng sau đó tiến hóa —— vì vậy xác thối một hơi cắn lên vai Diệp Thanh Linh, kéo huyết nhục xuống nhai nát.
“Ngô Chí, Diệp Thanh Linh đã vứt bỏ cả thế giới, chỉ có cậu.”
Diệp Thanh Linh hoàn toàn không thấy hành động của xác thối, thật giống như thứ mà xác thối gặm không phải huyết nhục của hắn mà là thứ gì khác, hắn chỉ siết chặt lấy “Ngô Chí” của hắn không chịu buông tay.
“Như vậy là tốt rồi, ” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nỉ non: “Như vậy chúng ta liền vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Xác thối tham lam mà đem bờ vai của hắn gặm đến tận xương, Diệp Thanh Linh khẽ cười, thật giống như “Ngô Chí” luôn thích phát tiết lên bả vai của hắn cắn một miếng đơn giản như vậy.
“Tôi thật cao hứng, Ngô Chí......”
Xác thối men theo cổ Diệp Thanh Linh rỉa đến lỗ tai của hắn, Diệp Thanh Linh cưng chiều nghĩ, chuyện Ngô Chí thích làm nhất là liếm lỗ tai để khơi mào dục vọng của hắn, rồi xấu xa phủi mông chạy lấy người.
“Ngô Chí rất xấu tính, Diệp Thanh Linh cũng xấu đủ; Diệp Thanh Linh điên rồi, sau đó lôi kéo Ngô Chí cũng nổi điên theo. Ngô Chí cậu xem, Ngô Chí luôn cùng một chỗ với Diệp Thanh Linh, chúng ta là một đấy......”
Xác thối bản chất ương ngạnh đầu lưỡi đã muốn cắn rụng tai rồi chui vào lỗ tai, xâm nhập, nó muốn hút tuỷ não của Diệp Thanh Linh, đó là thứ *** hoa nhất ở nơi đó —— Diệp Thanh Linh nhắm mắt lại, im lặng mà gợi lên nụ cười.
“Ngô Chí, Diệp Thanh Linh thích cậu, thích đến sắp chết đi.”
......
Ý thức mất đi trong nháy mắt, máu bắn lên cặp kính của Diệp Thanh Linh, một thứ trắng mịn chảy xuống, đồng mâu đỏ như máu chiếu ra càng trở nên kinh sợ.
Diệp Thanh Linh ngơ ngác mà ngửa đầu, hắn trừng mắt nhìn, lại chớp chớp, hồng sắc thấm huyết trong mắt chậm rãi thối lui, trước mắt vẫn là những sợi bông bay lượn khắp nơi, như lông vũ của người hấp hối. Diệp Thanh Linh ngơ ngác mà ngồi ở đây trên bầu trời dưới mặt đất đều chìm giữa màu tuyết, tay phải của hắn còn cầm lấy một khối đại não trắng mịn, chủ nhân vốn dĩ của đại não đã ngã xuống trước mặt, cái đầu thối rữa thủng ra một lỗ lớn màu đen, một số dây thần kinh vẫn còn nối liền với đại não ở trên tay Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh muốn cười, lại chỉ có thể phát ra âm thanh trống rỗng. Ở trước cái chết một khắc, Diệp Thanh Linh mất đi ý thức, loại tình huống này trước kia cũng từng xảy ra, đều là vào thời khắc hắn lâm vào sinh tử đó, hắn sẽ mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại tất cả đều đã được giải quyết —— vi rút bệnh độc sẽ làm cho các cảnh báo được thực thi mãnh mẽ: Chúng nó sẽ không để cho kí chủ chết đi, vì muốn sống nên chúng nó tiếp quản khu thần kinh, đem tất cả những uy hiếp đến sự tồn tại an toàn của kí chủ loại trừ toàn bộ, nói ví dụ như, đem đại não con xác thối cấp thấp không biết điều mà gặm Diệp Thanh Linh khoét ra.
Nực cười đến cỡ nào a, Diệp Thanh Linh ấn lại mắt của mình, cười sằng sặc. Hắn không chết được không chết được không chết được —— hắn chẳng cần thử cũng biết, hắn không chết được, hắn thậm chí không thể giết chết bản thân mình, vật nhỏ này trong cơ thể hắn sẽ ở một khắc hắn lựa chọn cái chết mà cưỡng chế đưa hắn kéo trở về.
Ngô Chí, lời nguyền của cậu linh nghiệm rồi ha. Cậu thật lợi hại, Ngô Chí của tôi lợi hại nhất.
Diệp Thanh Linh đang cầm đại não trong tay, nụ cười thần bí trên khuôn mặt yêu dị đến tận cùng.
Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, đây là cậu đấy. Thực đáng yêu a, nho nhỏ, mềm mại, nhơm nhớp dính.
Đem đại não phủng đến một bên mặt, Diệp Thanh Linh si mê mè nheo vật thể màu xám mềm mại trắng mịn kia, đặt ở bên môi hôn xuống.
Thật đáng yêu, rất đáng yêu.
Diệp Thanh Linh lè lưỡi, theo khe rãnh ở vỏ đại não liếm láp.
Ngô Chí, tại sao cậu lại có thể đáng yêu như thế, tôi nhịn không được.
Phốc ba ——
Đó là, âm thanh cái gì đó vỡ chất lỏng từ bên trong chảy ra.
Diệp Thanh Linh vùi đầu vào lòng bàn tay, tỉ mỉ mà nhấm nuốt, liếm, một chút nhục mạt dịch nước cũng không buông tha. Giống như vô số lần trước đây, đem bộ phận thân thể bị thay thế của người nọ, từng chút một gặm nhấm xong, đem một chút ít của người nọ đều nhét hết vào trong bụng, một chút cũng không buông tha. Trên thế giới này chỉ có Diệp Thanh Linh, mới có thể độc chiếm mọi thứ của Ngô Chí.
Ngô Chí trước sau như một vẫn là mỹ vị, nha, bằng cách này......
Diệp Thanh Linh vuốt ve bụng mình, cơ thể gợi lên một độ cong điên cuồng lại buồn bã.
Chúng ta là một......
Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.
+++++++++++++++ dùng cơ thể của tôi, đem tất cả mọi thứ của cậu nhốt lại +++++++++++++++++
“Ngô Chí, hôm nay tôi gặp Jimmy, là cháu của Belem. Cậu có cao hứng không?”
Sách, nếu không đứa nhỏ xấu xa kia chạy ở rất xa, tôi rất muốn từ chiếc xe lăn của cậu đến bóp chết nó!
“Ngô Chí, gió nổi lên rồi.”
Phốc, Diệp Thanh Linh cậu lại biến thành một con chim hình người phốc ha ha ha......
“Lạnh không?”
Tôi cũng bị cậu gói thành bánh chưng rồi!
Diệp Thanh Linh cởi áo khoác, đưa tới.
“Mặc vào.”
...... Diệp Thanh Linh cậu nghe không hiểu tiếng người a!
“Tôi rất sợ, Ngô Chí, tôi không bao giờ ….muốn nhìn thấy cậu không còn độ ấm nữa.”
...... Được! Con mẹ nó cậu sẽ giả bộ đáng thương! Tôi con mẹ nó liền ăn cậu ngay tại đây.
“Cậu đã đã đáp ứng tôi, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy xe lăn khẽ cười: “Chúng ta lại vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo Diệp Thanh Linh tóc đen nhẹ nhàng, chúng nhìn chăm chú vào chiếc xe lăn trống rỗng chỉ có một kiện áo khoác vắt ở phía trên, thở dài mà lướt qua.
>>>>>>>>CHÍNH VĂN HOÀN<<<<<<
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyển Dưỡng – Đồi
Chương 17
Chương 17