DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyển Dưỡng – Đồi
Chương 14

Mỗi người đều có sinh nhật, lúc mới sinh ra tức là sinh nhật, nó giống như một ký hiệu, một năm lại một năm quay vòng, trở thành một dấu hiệu của mỗi người khi còn sống.

Hôm nay là sinh nhật thứ 40 của Ngô Chí, hắn tính toán mình còn có thể trải qua tiếp 40 tuổi nữa, hai đợt này trong lời nói cũng quá thách đố trí tưởng tượng. Cho dù hiện tại Ngô Chí được ăn đồ ngon — Diệp Thanh Linh quả thực vì hắn bảo dưỡng toàn bộ phương vị, Ngô Chí bốn mươi tuổi thoạt nhìn chỉ có hai mươi, ba mươi tuổi, không chỉ về sinh lý, tâm lý Ngô Chí cũng bị Diệp Thanh Linh nuông chiều đến vĩnh viễn không thể trưởng thành nổi. Nhưng Ngô Chí vẫn rất rõ ràng, hắn tuyệt đối không thể sống đến lúc 120 tuổi — dù cho thân thể có thể chống đỡ được đến lúc đó, hắn cũng già thành cái dạng: Tóc bạc trắng, rụng sạch răng, da nhăn nheo, khô bẹp như vỏ cây, ai có thể chịu đựng được một bộ xương khô hấp hối giẫy giụa ở cái thế giới này.

Con người ở tuổi bốn mươi, đến lúc sinh nhật mình thì tình trạng sẽ như thế nào đây? Ngô Chí không biết, vành mắt đen hắn đội lên kìm nén tà hỏa, mới sáng sớm đã bị lăn đi lăn lại đến sắp bán mạng, rồi sau đó, tên đầu sỏ gây nên được ăn uống no đủ xong vẻ mặt thỏa mãn đối với hắn nói:

Ngô Chí, chúng ta đi ra ngoài hẹn hò.

Diệp Thanh Linh khi nói chuyện luôn không mang theo ngữ khí từ, chung quy làm cho người ta cảm thấy đây là một loại mệnh lệnh không được phép nghi ngờ. Ở chung đã lâu như vậy, Ngô Chí đã sớm quen giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Thanh Linh, nhưng lần này vẫn bị shock. Hẹn hò?...... một từ ngữ thật là xa xôi. Ngô Chí hoảng hốt nghĩ, cuối tuần cùng bạn gái ra ngoài xem phim, dạo phố chơi đùa, ở thế kỷ trước chuyện tình này thật tốt. Giờ là tận thế, mà Ngô Chí hắn đang bị Diệp Thanh Linh nuôi nhốt.

Diệp Thanh Linh thuộc phái hành động, hắn đem Ngô Chí đang ngẩn người thu thập xong, quấn Ngô Chí đóng gói mang đi.

Hôm nay là một ngày kì diệu. Mỗi lần nhớ lại buổi hẹn hò này, vẻ mặt Ngô Chí luôn cực kỳ tế nhị mà phức tạp.

Bọn họ đến khu vui chơi lớn nhất Cam Tuyền thị – Chi Diệp. Từng khu đều có những linh vật biểu tượng riêng, khu vui chơi Chi Diệp linh vật biểu tượng là Chi Chi cùng Diệp Diệp — một đôi búp bê cục cưng diện mạo thật thà đáng yêu, màu hồng phấn là Diệp Diệp, màu lam thì là Chi Chi. Ngô Chí đã tới đây vài lần, ở khu vui chơi có thể thường xuyên trông thấy nhân viên mặc rối phục thật lớn, sắm vai Chi Chi cùng Diệp Diệp khiến cho trẻ con đến vây xem. (thật cảm ơn bạn-nào-đó bên vns đã giúp đỡ edit đoạn này)

Ngô Chí mở to hai mắt, hắn ngẩn người nhìn nơi soát vé vào cửa của khu vui chơi Chi Diệp tươi sáng rực rỡ, ở đó có một con Chi Chi đang đứng. Diệp Thanh Linh theo quy định từ trong ví tiền lấy hai chiếc vé đưa ra, sau đó kéo Ngô Chí vào. Ngô Chí không thể không ngoái lại nhìn về phía con Chi Chi đang đứng ở cửa, hơi lắp bắp nói:

“Diệp, Diệp Thanh Linh, con Chi Chi ở cửa đó –”

Diệp Thanh Linh không nói gì, chỉ cẩn thận xiết chặt tay Ngô Chí. Ngô Chí bị Diệp Thanh Linh kéo đi, hắn trừng lớn hai mắt, dọc đường đi chỉ thấy toàn Chi Chi cùng Diệp Diệp — trong cửa hàng, trong hạng mục trò chơi, có tuần tra, có quét rác, có bán kem, có phát bóng bay...... Ngay cả những thiết bị trong hạng mục mà bọn họ chơi, cũng đều là do những con mặc rối phục hoặc phấn hoặc lam khởi động cho. Chúng nó luôn ở sẵn trong một khoảng cách, trước sau như một công làm việc, đến nỗi Ngô Chí có chút ảo tưởng, bây giờ vẫn là thế giới ban đầu kia, chỉ là bọn hắn bao trọn gói cả khu vui chơi này, Chi Chi Diệp Diệp là để phục vụ bọn họ.

Khu vui chơi vắng vẻ nhờ có thân ảnh màu lam cùng hồng phấn mà có vẻ náo nhiệt, tới nơi này vui chơi chỉ có Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh, bọn họ không cần xếp hàng, không cần chờ đợi, ai muốn chơi chỗ nào thì chơi, chơi đi chơi lại đến phát ngán cũng chả có ai nói gì, ở khắp mọi nơi chỉ có Chi Chi cùng Diệp Diệp đang im lặng làm việc, Ngô Chí phát giác nhưng không hề nhiều lời, mà toàn tâm toàn ý, như muốn quên đi tất cả mọi thứ đem tất cả *** lực tập trung vui chơi.

Lúc nghỉ ngơi trên đường, Diệp Thanh Linh đi mua thịt nướng, Ngô Chí ngồi phịch trên ghế dài xoay bả vai, cảm khái, hắn có lẽ già thật rồi.

“Leng keng –” Ngô Chí quay đầu lại nhìn, xa xa chỉ có Diệp Diệp cầm gầu xúc trog thùng rác rút ra.

Ngô Chí chần chừ một chút, cuối cùng vẫn là đi tới. Diệp Diệp cầm một cái chổi, ở xung quanh thùng rác quét đi quét lại. Ngô Chí đứng ở một bên, trầm mặc nhìn chằm chằm Diệp Diệp máy móc mà — hoặc có thể nói là không được tự nhiên mà quét sàn nhà đã vô cùng sạch sẽ kia, thật giống như thuận tiện yêu cầu một đứa trẻ ngây thơ quét, càng giống như robot lên dây cót, trì trệ cứng nhắc quét một nơi chẳng có tí bụi bặm nào.

“Uy –”

Diệp Diệp vẫn như cũ “bận rộn” quét mà quét, đối với Ngô Chí bên cạnh nhắm mắt làm ngơ. Ngô Chí vừa mới tiến gần từng bước, sau đó hắn nghe được, tại nơi sàn sạt tiếng quét rác, như là chê đậy tiếng gì đó thối rữa.

Bẹp, bẹp, bẹp.

Ngô Chí đóng băng tại chỗ một thời gian dài, cuối cùng trầm mặc xoay người rời đi.

================================================

Còn một mục cuối cùng là vòng đu quay, lúc này màn đêm đã buông xuống, vòng đu quay khổng lồ trông càng lấp lánh. Ngô Chí ghé vào cửa kính nhìn xuống, giễu cợt Diệp Thanh Linh ở đối diện:

“Tôi nghĩ chỉ có con gái mới thích trò này.”

Câu nói đầu của Diệp Thanh Linh làm Ngô Chí nghẹn họng.

“Tôi muốn ở trong này cùng cậu làm. Yêu.”

Chưa nói đến người này khi nói những câu kia vẫn là cái bộ dạng đạm mạc băng thanh ngọc khiết(*), Ngô Chí nhớ lại tình trạng thê thảm của mình sáng sớm nay, xù lông.

“Con mẹ nó ngươi đem lão tử thống tỉnh(**) một lần nữa xem?!”

Ngô Chí vừa mới rống xong liền hận hận không thể cho mình một bạt tai, đây không phải hết chuyện để nói a. Không phải là chưa từng thử qua, Diệp Thanh Linh đối Ngô Chí luôn luôn là dung túng, đối với việc nằm dưới chẳng có chút nào để ý. Ngô Chí từng thử nằm trên, khi đó......Tình trạng bị thảm đến nhường nào? Con mẹ nó Diệp Thanh Linh không phải là người nhưng Ngô Chí hắn vẫn là người, ở phía trên thực thích a, nhưng là lượng vận động cũng rất lớn a, thảm nhất chính là Ngô Chí khi đó mệt đến nỗi không mở nổi mắt còn Diệp Thanh Linh lúc ở dưới *** lực vẫn tràn trề, rồi sau đó đối phương nói một câu “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi tới.” Liền đảo lộn quan hệ trên dưới, sau đó Ngô Chí cũng rất vô dụng để bị làm...... Không giữ được. Từ đó về sau, Ngô Chí không còn đề cập đến việc ở trên.

“Tôi, tôi thấy loại sự tình này, vẫn là nên tiết chế một chút, tiết chế một chút sẽ tốt hơn......” Ngô Chí cười gượng, cảm giác ở dưới ánh mắt của Diệp Thanh Linh bất cứ lúc nào luôn có hình bóng mình: “Tôi không còn trẻ nữa rồi......”

Lời vừa ra khỏi miệng cả hai đều sững sờ, trầm mặc bất thình lình phủ xuống cả gian phòng nhỏ.

Phải, Ngô Chí không còn trẻ nữa. Vừa qua bốn mươi năm này, bốn mươi năm tiếp còn chống đỡ nổi, vậy sau bốn mươi năm tiếp nữa? Vô số bốn mươi năm sau đó? Diệp Thanh Linh vẫn còn, Ngô Chí đã trở thành cát bụi. Diệp Thanh Linh đem Ngô Chí bảo dưỡng rất khá, nhưng dù sao cũng chỉ là bảo dưỡng, Ngô Chí biết, Diệp Thanh Linh có bao nhiêu điên cuồng mà đi tìm phương pháp giải quyết: Thể chất Ngô Chí tuyệt đối sẽ không sống nổi khi bị nhiễm bệnh độc, dù có ép buộc nhiễm bệnh cũng chỉ có thể trở thành xác thối không có thần trí, cho nên Diệp Thanh Linh chỉ có thể tìm kiếm những phương pháp khác, hắn không ngừng đọc sách y học, truy tìm truyền thuyết, thậm chí mang theo sự nguy hiểm khi bị bại lộ chạy ra bên ngoài cùng bác sĩ liên hợp tổ chức hợp tác. Nền y học hiện nay thực phát triển, nhưng Diệp Thanh Linh không phải thần thánh, con người như trước không thể phá vỡ những cấm kỵ của thần linh, vì thế Diệp Thanh Linh chỉ có thể đem cái chết thuộc về Ngô Chí cách xa một chút.

Ngô Chí chống đầu lên kính, trong ánh mắt ảnh ngược ngoài cửa sổ tỏa ra ánh sáng lung linh, chỉ có hắn mới biết, trên cửa kính hắn đang nhìn ảnh ngược của thân ảnh đơn bạc kia: Diệp Thanh Linh thẳng tắp ngồi tại chỗ, bờ môi mỏng tái nhợt mân thành một đường thẳng tắp. Ngô Chí cảm thấy đau lòng, lại chỉ có thể lặng im. Sự yên lặng đè ép cả gian phòng nhỏ, vì quá mức tĩnh mịch, tiếng nhạc ngoài cửa sổ xa xa truyền đến đã bị phóng đại lên rất nhiều.

“...... close my eyes and feel your mind,time has passed,i walk like a shadow......”

《Tôi nhắm mắt lại và nghĩ đến bạn, Quá khứ đã qua, Tôi bước đi giống như một cái bóng 》

Bài hát rất êm tai. Ngô Chí kề sát vào cửa kính, cố nghe rõ.

“...... I wish we could stay as one,

《Tôi ước rằng chúng ta có thể trở thành một 》

“I wish we could stay forever as one.”

《Tôi ước rằng chúng ta mãi mãi là một. 》

Ngô Chí quay đầu lại, Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng ôn nhu ngâm nga câu cuối cùng, thanh tuyến của thời kì thiếu niên cùng trưởng thành xen vào nhau cực kỳ dễ nghe, quả thực sẽ khiến cho người ta say mê. Không gian trầm mặc xấu hổ bị phá vỡ, bầu không kí cũng bắt đầu huyên náo lên.

“Ngô Chí, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Thanh Linh nhìn Ngô Chí, đôi mắt trong suốt tựa như ngọc trai đen, thuần khiết nhìn không có chút dư thừa gì đó: “Có thể nguyện ước.”

“...... Cũng không còn trẻ con, ước cái mốc gì.” Ngô Chí quay mặt tránh né Diệp Thanh Linh ánh mắt đó… quá nghiêm túc:” Từ đó đến bây giờ chưa thấy qua cậu ước nguyện cái gì, còn bảo tôi a!”

“Tôi sẽ không ước,” Diệp Thanh Linh nhẹ vô cùng nhẹ vô cùng nói: “Bởi vì ước nguyện của tôi đã thực hiện được rồi.”

Ngô Chí ra sức cắn chặt răng. Diệp Thanh Linh, cậu đủ rồi, đủ rồi! Cậu rốt cuộc muốn làm cho đau lòng tôi đau đến cỡ nào, cậu rốt cuộc muốn đem Ngô Chí tôi bức đến cỡ nào?

“......Ước xong rồi.”

Bờ môi Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng gợi lên, nở nụ cười.

“Cậu muốn biết không?” Như bị nụ cười của Diệp Thanh Linh kích động, Ngô Chí đột nhiên quay đầu lại đến, khiêu khích trừng mắt đối phương: “Ước nguyện của tôi!”

“Không, nói sẽ không linh.”

“......Cậu lừa trẻ con a!”

Ngô Chí như con mèo bị giẫm đuôi nhảy dựng lên, hướng Diệp Thanh Linh vồ tới. Diệp Thanh Linh ngửa đầu, nhìn về Ngô Chí đang ngồi trên người hắn, cái ánh mắt tham lam chăm chú kia làm cho phía trên cảm thấy không được tự nhiên, vẫn như cũ cố chấp trừng lại.

“......Cậu nếu động tôi liền oánh cậu......”

Thanh âm yếu ớt như muỗi kêu thổi một hơi liền tán, Diệp Thanh Linh lại nghe thấy rất rõ ràng, một chút của người nọ hắn cũng nắm giữ lấy. Diệp Thanh Linh biết Ngô Chí muốn làm gì, trên thế giới này người hiểu Ngô Chí nhất chính là hắn, nhận thức này làm Diệp Thanh Linh cảm thấy tự hào, Ngô Chí luôn có thể làm ra hành động phù hợp nhất hắn thích nhất, phản ứng phù hợp nhất với tâm ý hắn.

Ngô Chí nhìn từ trên cao xuống mà hôn Diệp Thanh Linh, hai tay cởi bỏ áo sơ mi trắng của Diệp Thanh Linh, khơi mào hưng phấn của Diệp Thanh Linh — hai người bọn họ đã quá quen thuộc, nhớ rõ điểm mẫn cảm của đối phương so với của mình còn kỹ hơn. Cho dù Ngô Chí không nói, Diệp Thanh Linh cũng sẽ không có một chút động tác dư thừa đi quấy rầy sự chủ động hiếm có của Ngô Chí, hắn thích Ngô Chí chủ động, điều này sẽ làm hắn cảm thấy, Diệp Thanh Linh là bị Ngô Chí cần. Giống như bây giờ, chỉ mới bị Ngô Chí hôn, hắn hứng thú phấn khích thỏa mãn đến suýt rơi lệ.

Diệp Thanh Linh thở hổn hển, xem Ngô Chí đứng dậy quần của chính mình, không cách nào khống chế độ cung khóe miệng: “Không tiết chế?”

Ngô Chí vừa thoát vừa trừng mắt Diệp Thanh Linh, ngoài cười nhưng trong không cười bắt chước: “Là ai nói muốn phải ở chỗ này làm. Yêu nhỉ?”

Diệp Thanh Linh cũng không nhịn được nữa kéo Ngô Chí xuống bắt đầu hôn môi.

Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, cậu làm sao có thể đáng yêu như vậy?

Ngô Chí thật vất vả đẩy Diệp Thanh Linh ra, thở hổn hển hung tợn uy hiếp: “Con mẹ nó cậu động nữa xem...... nhắm mắt vào cho tôi!”

Diệp Thanh Linh nghe lời mà nhắm mắt lại, trong bóng đêm hắn cảm thấy quần của hắn bị lột đi, □ bạo lộ ra còn chưa có cảm nhận được không khí lạnh giá đã bị nhét vào một địa phương ấm áp ẩm ướt mềm mại.

“Tê......”

Trong bóng đêm tiếng Ngô Chí *** tế hít vào mang theo hương vị phi ***, □ sau khi hoàn toàn bị bao vây, hai người nhịn không được thở hổn hển. Diệp Thanh Linh không có nói cho Ngô Chí, kỳ thật hắn bây giờ cũng chẳng cần ỷ lại đôi mắt, ngũ giác linh mẫn đã hoàn toàn thay thế được đôi mắt, như vừa nãy, Diệp Thanh Linh rất rõ ràng “Thấy” Ngô Chí cưỡi ngồi trên người hắn như thế nào cau mày đưa hắn hàm nhập trong cơ thể, loại kích thích này...... Quả thực khiến kẻ khác điên cuồng.

Ngô Chí thích ứng một hồi, trong trẻo nhưng lạnh lùng sau đó bắt đầu đong đưa thắt lưng một chút, mức độ kia thà nói là hưởng thụ, không bằng nói là một loại tra tấn, như một con mèo tại chỗ mẫn cảm móng vuốt nhỏ quấy nhiễu a quấy nhiễu. Cho dù cảm thấy khó nhịn cùng khó chịu, Diệp Thanh Linh vẫn như trước thực nghe lời bất động không “nhìn”. Ngô Chí uốn éo vài cái đã không có lực, sáng sớm vừa hố một trận, lại chơi đùa một ngày, thể lực đã muốn hoàn toàn cạn kiệt. Ngô Chí ghé vào người Diệp Thanh Linh thở phì phò, hắc hắc cười, thật sự là già rồi a......

“Ngô Chí, cho phép tôi động, được không?”

Thanh âm Diệp Thanh Linh luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ nhuộm chút khàn khàn, Ngô Chí âm hiểm cười vài tiếng, cọ xát cắn □ Diệp Thanh Linh phấn nộn lý sự, lại ghẹo vào câu, rốt cục vung tay lên, không hề gây sức ép.

“Cưng tới hầu hạ ta, hầu hạ tốt gia cho tiền boa...... A!”

Lời còn chưa nói hết, thắt lưng đã bị nắm âm cuối đều chạy hết. Sự trầm mặc của Diệp Thanh Linh biểu đạt hắn vừa mới bị trêu ghẹo phát hỏa có bao nhiêu rừng rực, khi Ngô Chí tự mình hôn hắn một khắc đó hắn cũng đã kích động đến không thể tự kiềm chế. Diệp Thanh Linh đẩy từ dưới lên trên, nóng bỏng chật hẹp chặt chẽ vây quanh, hắn ở trong thân thể Ngô Chí, là một phần của hắn, Ngô Chí ngồi ở trên đùi hắn, bị đâm cho không còn tính khí, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.

“...... Chúng ta là một......”

“...... I wish we could stay as one......” Xa xa truyền đến là lời hát đó, cùng Diệp Thanh Linh thanh âm ái muội cất tiếng.

Đã lâu không có thỏa mãn như thế. Phát tiết một lần lúc sau, Diệp Thanh Linh sẽ không làm tiếp nữa, chỉ ôm Ngô Chí tại nơi nhỏ hẹp khép kín trong không gian lẳng lặng mà hô hấp.

“Ngô Chí, tôi rất vui.”

Ngô Chí khàn khàn cười: “Vô nghĩa, đây là phần thưởng đặc biệt cậu chiêu đãi tôi.”

“Cậu phát hiện.”

“...... Ân, lần sau không cần như vậy.” Đây là một hồi biểu hiện giả dối chân thực, Diệp Thanh Linh đã an bài hết thảy. Ngô Chí rất rõ ràng, hắn thích náo nhiệt, chính như Diệp Thanh Linh lại thích yên tĩnh, bọn họ hai người tương phản như thế, rồi lại như thế hài hòa ở chung một chỗ.

“Ngô Chí, cậu vui ư?”

“...... Ân.”

“Vậy là đủ rồi.” Diệp Thanh Linh nghe được Ngô Chí thích thú: “Chỉ cần cậu cao hứng, vậy là đủ rồi.”

“...... Diệp Thanh Linh.”

Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng mà đáp lời, nhưng Ngô Chí chỉ kêu một tiếng nhỏ bỗng chốc liền không hề lên tiếng, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Diệp Thanh Linh không nói gì, hắn đang lẳng lặng chờ đợi.

“Tôi phải nguyền rủa cậu.”

Ngô Chí lao vào lòng Diệp Thanh Linh, ***g ngực chống đỡ, hắn phủ trên người Diệp Thanh Linh, ánh mắt đen láy không chớp một cái nhìn xuống Diệp Thanh Linh.

“Vào ngày này sinh nhật tôi nguyền rủa cậu! Diệp Thanh Linh, tôi sẽ quấn quít lấy cậu, lúc nào cũng quấn quít lấy cậu, cậu đừng nghĩ muốn bỏ rơi tôi, dù cho tôi có bụng bia, biến thành lão già cậu cũng đừng nghĩ muốn bỏ tôi...... Vẫn chưa xong đâu! Cho dù tôi chết, cậu cũng phải tiếp tục nhận lấy lời nguyền rủa của tôi —— cậu sẽ sống, cậu phải hảo hảo sống tiếp, sau đó dùng cả cuộc đời mà nhớ kỹ tôi, cậu vĩnh viễn vô pháp bỏ rơi tôi ——”

Ngô Chí câu môi cười, nụ cười xấu xa trước sau như một mang theo vài phần chính khí, Diệp Thanh Linh hốt hoảng đưa tay chạm vào —— đã từng, hắn chỉ có thể ở trong góc yên lặng mà trộm nhìn nụ cười dưới ánh mặt trời kia.

“Vì thế Diệp Thanh Linh, cậu sẽ sống, cậu phải sống.”

Ngô Chí cười, nước mắt lại rơi xuống. Nghĩ, ước nguyện của hắn trong lần sinh nhật này vĩnh viễn chỉ là vọng tưởng, cho nên hắn bất lực chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu mà nguyền rủa ——

“...... Diệp Thanh Linh, nếu cậu cũng không còn trên thế giới này, thì còn có ai có thể nhớ kỹ Ngô Chí đây?”

=======================================

(*) Băng thanh ngọc khiết: ý ở đây chỉ a Diệp trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc =.,= ta nghĩ nên kiểm chứng lại

(**) Thống tỉnh: đâm chọc đến tỉnh, ý ở đây của a Chí là ‘ngươi mà dám đâm chọc ta đến tỉnh nữa xem’ XD

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngạch, quyển dưỡng cuối tuần kết thúc, xem như đây là kết thúc trước khi cua đồng một lần cuối cùng đi, cho nên viết nhiều một ít, sau đó số lượng từ đã vượt quá phạm vi =A=......

Con búp bê nói rằng ăn vào cái gì đó.... Các ngươi sẽ u mê... Cảm giác giống như bài hát 《 mặt giả hiệu vũ hội 》=w=

Trong đó bài hát 《tonight, i feel close to you》 ta cảm giác thực phù hợp Diệp Tử a =w=, rất muốn đem”i wish we could stay as one (Tôi ước rằng chúng ta có thể trở thành một)” Phiên dịch thành “Tôi hy vọng chúng ta là một.” Có thể vừa nghe bài hát này vừa đọc ~

《tonight, i feel close to you》

Đọc truyện chữ Full