“Ta muốn thế này.” Ngón tay Tô Nguyệt Hà duỗi thẳng, đâm vào lòng ngực Đế Hạo, “Nhìn xem quả tim cha ngươi cho ngươi là màu sắc gì!”
Không xong! Mụ ta muốn móc quả tim của Đế Hạo ra!
Ta xông vào, đạp bước lên những chiếc bàn, từ trên lưng rút ra Vô Tà một kiếm đâm tới: “Dừng tay!”
Đầu ngón tay của Tô Nguyệt Hà vừa chạm lên ***g ngực Đế Hạo, nghe thấy tiếng hô của ta liền xoay nhanh người lại. Thị nữ của mụ phản ứng nhanh nhạy ngoài ý muốn, bay người lên muốn chế trụ vai trái của ta. Một ả khác một chưởng đánh về phía ngực phải của ta, bốn ả thị nữ còn lại hướng ta xông đến, ta vận dụng “phù trầm” tránh đi mấy ả, một kiếm bổ về phía Tô Nguyệt Hà.
Tô Nguyệt Hà có chút kinh ngạc. Sau khi tránh đi kiếm của ta liền chuyển hướng tấn công vào sườn ta, thân hình phảng phất vũ đạo. Ta đương nhiên hiểu hậu quả nếu bị mụ đánh trúng, tay trái lập tức xuất ra Ngự Hoa Bát Thức, hóa đi chưởng lực. Chưởng tiếp theo lật mu bàn tay lại đánh mạnh vào tiểu phúc(1) của mụ, tay phải vơ lấy kiếm của một ả thị nữ, mượn lực của ả đâm về tên thị nữ đang tiến đến viện trợ phía trước.
Động tác của Tô Nguyệt Hà tương đối khinh xảo, nhảy cách xa ta phạm vi một trượng, nhìn ta đang cùng mấy ả thị nữ giao chiến nói: “Không nghĩ đến cô gia ngươi học qua cao thâm võ công cũng không ít, lưu vân phân thủy kiếm của Chú Kiếm Điên, ngự hoa bát thức của Cửu Trọng Thiên, còn có phù trầm của Lưu Sấu Am. Không đến sớm một chút, cho ngươi cũng ngửi thử hương vị ‘chỉ tố’, là ta thất sách.”
Ta đồng thời sử dụng kiếm pháp cùng chưởng pháp. Một kiếm lướt qua, tước đi kiếm của hai ả thị nữ. Chưởng trái vung lên, đem hai chuôi kiếm kia đâm sang hai ả thị nữ khác, ngay sau đó hóa chưởng thành chỉ, xoay người bắn đi thanh kiếm đang đâm tới, thuận thế một điểm, điểm trúng huyệt đạo của ả thị nữ nọ. Một trận bận bịu lúc sau, sáu ả thị nữ của Tô Nguyệt Hà đều đã bị ta thu thập.
Ta quay người lại, trừng mắt nhìn Tô Nguyệt Hà.
Mụ cười: “Quả nhiên không phải hạng tiểu bối thông thường, trên giang hồ ít người có thể nhanh như vậy chế phục được tì nữ của ta, càng không nói đến sáu tên do ta đích thân điều giáo này. Tuy nhiên, tiểu đệ đệ à, ngươi còn quá ít tuổi, chưa đủ để làm đối thủ của ta —— “
Vừa dứt lời, mụ đột nhiên xoay người hai cái đã tiến đến trước mặt ta, đó chính là “di liên toái bộ” nổi danh trong giang hồ. Mu bàn tay trái chấn hướng bả vai ta, ta không thể không nghiêng người tránh né. Chưởng tay phải của mụ liền thuận thế đánh úp qua, cổ tay ta cong lên khiến chưởng tay phải của mụ rút về, nhưng thế tấn công của mụ lại càng thêm thần tốc.
Ta thoáng nhìn về phía Đế Hạo, không được, phải nghĩ biện pháp tiếp cận hắn, khiến hắn uống được máu ta, nếu không một mình ta đối đầu Tô Nguyệt Hà thật sự kiên trì không được bao lâu. Vừa mất tập trung trong chốc lát, Tô Nguyệt Hà đã lách qua kiếm ta, ta vội vàng tránh đi, bàn tay vốn dĩ đánh lên xương ngực giờ trượt qua bờ vai, ta nhất thời cảm giác một trận kịch đau, muốn nhấc vai trái lên, cánh tay lại chỉ có thể nâng đến ngực dưới. Cũng bởi vì thế, ta cùng Tô Nguyệt Hà giao thủ càng thêm gian nan.
“Tô Nguyệt Hà, oan có đầu nợ có chủ, ngươi chi bằng trực tiếp cùng ta chấm dứt.” Đế Hạo ở cách xa nói, trong khoảnh khắc ấy ta không hề nhìn thấy chút mảy may đấu tranh tư tưởng nào của hắn(2), sống lưng thẳng đứng tựa như thanh kiếm sắc bén mà hắn quanh năm sở chú.
Đồ ngốc, chưa ai nói qua ngươi nhất định phải không quản gió táp mưa sa đến bảo hộ ta, ngươi cũng không phải chỉ là một bức tường chắn để ta nương cậy.
Ta một kiếm vung ra, Tô Nguyệt Hà căn bản không nghĩ đến ta sẽ đem kiếm chuyển đến tay trái hiện đã nhấc không nổi, mũi kiếm nháy mắt rạch qua khuôn mặt khiến Tô Nguyệt Hà đắc ý xưa nay, một đạo hồng ngân hiện lên.
Ánh mắt của mụ tức khắc đỏ ngầu, khuôn mặt của nữ nhân quả nhiên là quan trọng nhất. Nhìn ta lại là một kiếm đâm tới, Tô Nguyệt Hà liền thuận tay nhấc lấy Lăng Tiêu đang ngay cạnh ném thẳng vào mũi kiếm của ta, ta chỉ đành thu kiếm, đỡ lấy Lăng Tiêu. Tô Nguyệt Hà bắt lấy thời cơ, một chưởng đánh ngay lòng ngực trái, ta nhất thời cả miệng phun đầy máu tươi, mang theo Lăng Tiêu văng mạnh ra ngoài.
Rầm một tiếng, cơ hồ ngay tại thời khắc đó, Đế Hạo ở phía sau Tô Nguyệt Hà đứng lên khỏi ghế, chống tay lên cạnh bàn. Lần đầu ta nhìn thấy chân mày hắn nhíu chặt, lộ ra biểu tình ngọc thạch câu phần.(3)
Tô Nguyệt Hà quay đầu lại, nhìn thấy Đế Hạo tựa hồ có chút kinh ngạc, ngay tiếp theo sau điên cuồng mà cười: “Nguyên lai …… nguyên lai là như vậy! Ta còn tưởng …… ha ha …… Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì đều không để tâm …… “
Ta cố sức hớp lấy không khí. Không biết có phải xương cốt gãy đâm trúng phế bộ(4) hay không, vốn dĩ động tác hít thở để sinh tồn giờ khắc này lại biến thành sự tra tấn thống khổ. Ta nheo mắt, nhìn Đế Hạo từng bước từng bước đi về phía Tô Nguyệt Hà, chậm rãi nhưng trầm trọng như núi.
“Giết ta, khiến hết thảy chấm dứt.” Hắn nói.
Tô Nguyệt Hà khẽ đong đưa đầu: “Giết ngươi, ngươi cũng sẽ không đau khổ, cũng không sợ hãi, vì ngươi căn bản không để tâm đến mạng sống của chính mình, nhưng mà …… ” Tô Nguyệt Hà nhìn ta, cười đến quỷ dị, sau đó xoay người nhìn Đế Hạo, chậm rãi đi lùi về phía ta, tựa hồ muốn nói: ngươi nhìn xem nào, ta đã đi rất chậm, nhưng ngươi cũng không đuổi kịp.
Mụ đi đến bên ta, quỳ một gối xuống đất, tiếp theo một chưởng vỗ lên đầu ta.
Ta trông thấy Đế Hạo hai mắt trừng to, dùng hết toàn lực giơ cánh tay ra, lộ ra vẻ mặt gần như tuyệt vọng.
Lúc này, một thân ảnh đỏ rực từ ngoài cửa vọt vào, một chưởng đánh úp về hậu tâm của Tô Nguyệt Hà. Mụ trước buông ta ra, một chưởng nội lực chấn về phía người tập kích. Đế Hạo xông đến, đổ gục trên người ta, ta ôm lấy hắn, đem đầu lưỡi đầy máu đưa vào miệng hắn.
Cũng trong giây phút ấy, thân ảnh đỏ rực kia tựa như một con bướm vỡ tan, đập mạnh vào hòn non bộ ngoài cửa, vang lên bên tai là tiếng hét của Lăng Tiêu, “Tử phong ——”
Tô Nguyệt Hà xoay người muốn hoàn thành việc chưa làm xong khi nãy, nhìn thấy ta và Đế Hạo quấn lấy nhau, không khỏi cười lạnh: “Ai, lúc này còn có tâm trạng thân mật, xem ra là đã chuẩn bị sẵn sàng làm đôi đồng mệnh uyên ương …… “
Lời của mụ còn chưa nói xong, Đế Hạo đã nâng bả vai ta đứng lên.
“Tô Nguyệt Hà, ta sẽ giết ngươi.”
Lần đầu tiên ta cảm thấy sát khí nặng nề đến thế trên người Đế Hạo, áp bức đến nỗi khiến người khác không dám ngước đầu lên.
Tô Nguyệt Hà tựa hồ hiểu được gì đó, từng bước từng bước lùi về sau: “Không thể nào, tử kim cực mộng …… “
Ta nhìn Lăng nhị tiểu thư từ trên hòn non bộ rơi xuống mặt đất, chịu đựng đau đớn nói: “Xem xem nàng …… Lăng nhị …… “
Đế Hạo hiểu ý, hai mắt trừng về phía Tô Nguyệt Hà, khiến mụ không dám động đậy, sau đó đi đến bên Lăng nhị tiểu thư. Ta cố sức ôm lấy nàng, vỗ vỗ mặt nàng, nàng chậm rãi mở mắt, vẫn là hơi thở mong manh tựa tơ.
“Tử Phong …… Lăng Tử Phong …… ” Ta gọi nàng, muốn đem linh hồn nàng gọi trở về.
“Tàm …… Đậu …… ” Nàng tựa hồ đã nhận ra ta.
“Ngươi phải kiên trì!” Ta nâng tay muốn đem nội lực truyền cho nàng, Đế Hạo trước ta một bước, giữ lấy cổ tay nàng đem chân khí đưa vào.
“Vô dụng thôi …… cảm tạ ngươi …… vẫn một mực giúp …… ta …… còn có …… cứu cha ta …… ” Nàng khép mắt lại, cổ tay mềm nhuyễn trượt xuống. Ta ngước đầu nhìn Đế Hạo: “Ngươi thử lại xem! Nàng sẽ tỉnh mà! Ngươi thử lại xem!”
Đế Hạo không nói gì, ta nắm lấy bàn tay Lăng Tử Phong, đầu buông thõng, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Nàng là một nữ nhi tốt …… tương lai nàng cũng sẽ là một mẫu thân tốt …… qua đêm nay, nàng sẽ cùng người mà nàng yêu thương trùng phùng ……
Chỉ thiếu một chút nữa thôi ……
Trong làn nước mắt mông lung, ta nhìn Đế Hạo nhặt lên Vô Tà bên tay ta đứng lên. Một kiếm kinh động, chỉ nghe thấy âm thanh vù vù lướt qua bên tai, tựa như sấm chớp đem không khí bổ toạc ra. Tô Nguyệt Hà có vẻ sớm cảm giác được nguy hiểm, nhảy vọt ra sau, tiếp theo yến thính dưới chân mụ rầm một tiếng đổ nghiêng xuống. Trên người mụ bỗng nhiên xuất hiện một đạo vết thương từ vai trái kéo dài đến thắt lưng bên trong, huyết dịch đỏ tươi chảy ra, mụ xoay người biến mất trong đêm đen. Xem ra khi nãy phản ứng của mụ chỉ cần chậm thêm một chút, chắc chắn sẽ bỏ mạng dưới kiếm của Đế Hạo.
Ta cúi đầu, nhìn Lăng Tử Phong giờ đã nhắm nghiền mắt. Cảm giác hô hấp dường như càng lúc càng khó khăn, cuối cùng không gượng được ngất đi.
(1) Tiểu phúc: bụng dưới
(2) Ở đây tác giả dùng từ ‘thiên nhân giao chiến’, ý chỉ nội tâm mâu thuẫn phân ra 2 bên, bên tốt bên xấu, giống mấy con thiên sứ với ác ma đấu tranh tư tưởng trong manga ý. Tớ nghĩ tác giả muốn nói Hạo ca sẵn sàng chết vì Tàm Đậu mà ko cần suy nghĩ chi cả, cực kỳ dứt khoát.
(3) Ngọc thạch câu phần: như đồng quy vu tẫn, hai bên sức tàn lực kiệt mà chết.
(4) Phế bộ: phổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 55
Chương 55