DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 47

Ta nhìn động tác nuốt của Đế Hạo, lại nhìn nhìn cái muỗng, càng nhìn càng giống như đang hôn môi gián tiếp …… phút chốc toàn khuôn mặt bỗng nóng bừng lên.

Bộ dáng Đế Hạo lúc ăn canh rất tao nhã, phong độ lại rất nghiêm cẩn, không như ta, trước lúc ăn luôn lấy hết toàn bộ thuốc đông y ra, sau đó dùng tay tóm lấy cánh gà bắt đầu ăn, đến nỗi bàn tay đều dính đầy canh. Khi ăn còn húp sùm sụp như đánh trận, càng nhìn ta lại càng muốn hỏi hắn, đại ca, ngươi rốt cuộc coi trúng tiểu đệ ta điểm nào?

Ta vừa đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài, băng sơn đại ca cuối cùng lên tiếng: “Đi đâu?”

“Ưm, hình như uống quá nhiều canh, muốn thượng nhà xí ……” Ta ấp úng chạy ra ngoài, đại ca, còn tiếp tục đứng dưới hoóc môn giống đực hùng hậu của ngài, tiểu đệ ta còn không bước lên bất quy lộ? (con đường chỉ có thể đi ko có thể về)

Ta ở trong nhà xí ngây người nửa ngày mới ngượng ngùng bước ra.

“Ô, Tàm Đậu huynh~.” Âm thanh bất thình lình vang lên khiến ta hết hồn, ta nương theo giọng nói chán chường nhìn qua, nhìn thấy Du Dạ Lai bộ dáng rất phong độ thật ra bên trong lại thối rữa cực kỳ.

“Chuyện gì?” Ta không có ấn tượng tốt với gã này lắm, vì thế nhíu mày bày ra bộ dáng không chút hứng thú.

“Ai nha, Tàm Đậu huynh ngươi chiến tích huy hoàng, cứ tiếp tục như thế, Du Dạ Lai ta cũng phải bại dưới chưởng pháp của ngươi …… không, nên nói là bại dưới chưởng pháp của Khinh Hàn mới đúng.”

“Nếu đã biết thế, ngươi nên sớm mà rút lui, đỡ phải làm phiền đại gia ta!” Ta nhìn chằm chằm Du Dạ Lai, cứ cảm giác hắn không phải chỉ đến khen ngợi ta vô vị như vậy.

“Xem ra ngươi cũng nhìn ra rồi, nếu ta thua thêm một trận thì không còn mặt mũi nào về gặp giáo chủ nữa, đương nhiên, ta không thể để mặc nó như vậy …… ” lời còn chưa nói xong, cánh tay hắn đã phất lên, vài mẩu ám khí liền hướng ta phóng đến.

Mẹ nó! Ngươi còn có phẩm chất không vậy! Ta cúi thấp người né tránh, thế nhưng hắn còn không chết tâm lại phóng thêm mấy mẩu ám khí tới, ta rút Vô Tà trên lưng ra, nháy mắt đã xử lý hết chúng, thế nhưng trong giây phút ta bổ ám khí, bên trong lại bay đến rất nhiều bột phấn màu trắng khiến ta đương trường khụy trên mặt đất ho khùng khục.

“Haha, thuốc này chính là cực phẩm hảo hạng – Du Hồn Tán, ta kỳ thật cũng không muốn lấy mạng ngươi, cho dù nói gì đi nữa, Đế Hạo cũng là thân ca ca của giáo chủ, nước phù sa bất lưu ngoại nhân điền, ngươi vẫn là nhanh nhanh tìm Đế Hạo giải độc đi …… Có điều với liều lượng của thuốc này, e rằng cuộc tỉ thí ngày mốt ngươi cũng không thể đến được rồi ~!” Nói xong, hắn kiêu ngạo cười hồi lâu, sau đó dùng khinh công rời đi, thân ảnh mất tăm.

Ta không biết bản thân có nên vì hắn không nhân cơ hội lấy mạng của ta mà cảm kích hắn không, cũng không có tinh tế mà đi nghiền ngẫm cái câu ‘nước phù sa bất lưu ngoại nhân điền’ của hắn là ý gì, giờ lão tử ta chỉ biết cần tìm người cứu mạng!

Ta tăng tốc, đẩy cửa phòng ra cái rầm, trận gió đó khiến những sợi tóc bên tai Đế Hạo lất phất bay lên. Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt cảm giác bản thân không thể chống cự lại hơi thở hắn tản ra …… Khuôn mặt hơi nghiêng của hắn, tựa như quỷ thần điêu khắc tinh xảo mà thành, nhìn tuấn mỹ đến thoát tục thế nhưng giờ phút này trong mắt ta hắn lại toát ra vẻ đẹp yêu mị lạ lùng ……

“Sao thế?”

“Ta trúng độc! Ta trúng độc rồi! Ngươi mau cứu ta!” Phút chốc nhớ lại mục đích khiến bản thân gấp rút chạy về, ta bỗng nhảy dựng lên.

Đế Hạo một tay giữ ta lại, ngón tay ấn lên cổ tay ta, giúp ta bắt mạch, sau đó hắn hơi hơi nhíu mày nói: “Ngươi ngoài tĩnh kinh mạch vận hành quá nhanh ra, không có dấu hiệu trúng độc.”

Ta ngây người nhìn hắn, cả người bắt đầu nóng lên, chỉ có cổ tay nơi bị hắn giữ chặt là thanh mát. Ta cảm giác hít thở có chút khó khăn, lại thấy cả người cứ lâng lâng, một mực nhìn chằm chằm vào cốt mũi tao nhã của hắn, bàn tay không kiềm chế được chạm lên, đầu ngón tay dọc theo đường cong của sống mũi trượt xuống khóe môi nhè nhẹ vuốt ve. Hắn một tay nắm lấy ngón tay ta, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi biết bản thân trúng độc gì không?”

“Du Dạ Lai nói …… cái đó gọi là …… Du Hồn Tán ……” Bàn tay còn lại của ta không an phận trượt xuống yết hầu hắn, cảm giác nơi ấy bỗng nhiên một trận phập phồng. Ta ngước đầu nhìn khuôn mặt như cũ vẫn không chút biểu tình của hắn, thế nhưng trong ánh mắt lại thấy được ngọn lửa ẩn nhẫn sắp sửa bùng phát.

“Đó không phải độc dược.” Hắn nắm chặt hai tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta nói.

“Đó là độc dược …… là độc dược …… nếu không sao ta lại nóng như thế chứ …… ” Ta ra sức giãy dụa cổ tay, muốn thoát ra sau đó đem tất cả các thứ gò bó trên thân thể toàn bộ tháo xuống. Thế nhưng Đế Hạo khăng khăng không buông tay, khiến ta không khỏi nôn nóng hẳn lên, “Ta nóng quá …… thật sự rất nóng …… ngươi cứu cứu ta …… Du Dạ Lai nói ngươi có thể cứu ta ……” Ta không biết rốt cuộc là chuyện gì, cả khuôn mặt cọ vào gò má của Đế Hạo, hắn hơi hơi lui về phía sau né tránh, cuối cùng vẫn là cho phép mặt ta áp sát vào. Khoảnh khắc chạm vào da thịt hắn, ta cảm giác bản thân dường như từ cái nóng gay gắt của xích đạo bỗng nhiên gặp phải làn gió mát, toàn thân liền đắm chìm trong ấy. Hắn như cũ vẫn nắm chặt cổ tay ta, ta có thể cảm giác thân thể hắn khẽ run, còn có hô hấp càng lúc càng khó kiềm chế.

“Nếu ta cứu ngươi, ngươi phải cả đời ở cạnh ta, không được để ý nam nhân hoặc nữ nhân khác.” Hắn dời mặt đi, nhìn thẳng ta nói, ta chỉ cảm thấy không thể chạm vào da thịt hắn khó chịu cực kỳ, chỉ biết một mực dựa vào người hắn, “Được! Được! Ngươi mau cứu ta!” Nước mắt đã tràn ra.

“Nói dối …… ” Hắn buông cổ tay ta ra, kéo mạnh đầu ta xuống, phút chốc cả người liền ngã vào lòng ngực hắn. Môi bị hắn mút chặt, đầu lưỡi không chút báo hiệu bất ngờ chèn vào, điên cuồng mà đẩu lộng, mà ta thế nhưng lại bị đầu lưỡi hắn quấn lấy làm cho mê muội, đầu lưỡi ta vừa chạm vào hắn liền nghe thấy bên tai một trận rên khẽ. Bàn tay hắn đỡ lấy sống lưng ta, dùng sức vuốt ve sau đó trườn xuống cánh mông, cảm giác nơi ấy bị ra sức nhào nặn. Nếu là bình thường, ta nhất định sẽ đau đến nhảy dựng lên, mà giờ phút này, ta chỉ phát ra vài âm thanh tựa như nỉ non. Đầu lưỡi hắn rời khỏi khoang miệng ta, mà ta lại gấp gáp hôn lên mắt, lên sống mũi hắn. Hắn hung hăng cắn lên cổ ta tựa như muốn phát tiết, sau đó hai tay tiến đến vạt áo trước của ta, âm thanh y phục bị xé toạt vang lên bên tai, biến thành những mảnh vải vụn khoác trên cánh tay.

Đế Hạo đỡ lấy cổ ta, mút vào xương quai xanh, trườn xuống ngực, ngậm vào hai thù du hồng nhạt, đầu lưỡi hung hăng trêu đùa, ta như cũ rên rỉ “Nóng …… nóng quá ……” cảm giác những sợi tóc của hắn vẽ loạn trên da thịt ……

Sau đó cả người bị nhấc bổng lên, một trận thiên toàn địa chuyển, đầu đã bị đặt lên gối. Đế Hạo rời khỏi thân thể ta, ta trở nên nôn nóng bất an, giơ tay kéo tay áo hắn, khóc lóc nói: “Đừng bỏ lại ta …… cứu cứu ta ……”

Hắn cúi người xuống, trán áp sát vào trán ta: “Cũng xin ngươi đừng rời đi …… bằng không không ai có thể cứu ta ……”

Những nụ hôn nhỏ vụn phủ đầy mặt, ngón tay hắn tựa như có ma lực chuyển động trên da thịt, ta không biết khố quần của bản thân là bằng cách nào bị kéo xuống, chỉ cảm giác khi hắn nâng hai chân ta lên, ta theo bản năng muốn khép chặt, lại thoáng nghe thấy giọng nói chứa đầy mê muội của hắn: “Đã không còn đường để hối hận nữa.”

Đọc truyện chữ Full