“Nhìn bộ dáng của ngươi đến kiếm còn không biết dụng thì dựa vào cái gì có thể giữ thanh thần binh này?” Hắc y nhân nắm áo ta, ném ta vào giữa không trung.
Dù gì cũng chết, gia gia ta liều mạng à! “Còn nhìn ngươi ngay bộ dáng làm người cũng không được thì dựa vào cái gì luyện kiếm?”
Trong mắt hắc y nhân chợt lóe lên phẫn nộ, huơ kiếm hướng ta đâm tới, ta nhắm mắt lại, căn cứ vào tốc độ xuất kiếm của hắn, chắc ta cũng sẽ không phải chịu nhiều thống khổ lắm.
Ngay khi ta quyết định anh dũng hy sinh, bên tai chợt nghe một tiếng “Keng”, kiếm trong tay hắc y nhân bay ra ngoài, cắm thẳng tắp vào giữa một cột trụ, đến chuôi cũng không thấy.
“Đế…. Hạo….” hắc y nhân lẩm bẩm.
Ta mở mắt, nhìn hắc y nhân kia đang ngẩng đầu, mắt mở còn to hơn so với mắt trâu nữa.
“Chuyện gì vậy?” suy nghĩ của ta có chút không theo kịp diễn biến. Không để ý tới việc mình chân không chạm đất, được ai đó ôm đỡ từ sau lưng.
Đằng sau tai nghe được âm thanh chiết phiến xếp lại, một thanh âm ôn hòa vang lên: “Kiếm Thần quả nhiên là Kiếm Thần, đã đạt tới ngự khí hóa kiếm.”
Ta được thả xuống, xoay người lại thì thấy Dạ Lưu Hiểu mặt cười tươi rói chỉ chỉ phía trên. Ta nhìn theo hướng cây quạt hắn chỉ, không khỏi giật mình. Trên đỉnh Tụy Tô Các cách đó vài chục trượng, người đó vẫn bạch y phiêu dật, như cỗ băng ngạo nghễ, áp lực vô hình khiến kẻ khác không thể không cúi đầu thuần phục.
“Ta cho tới bây giờ sẽ không chọn sai chủ nhân cho kiếm của ta.”
Vừa dứt lời, ta một bên nghe thấy thanh âm nuốt nước miếng của vị lão huynh hắc y, trong lòng cực sướng, cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
“Một tháng sau, tại dốc Lạc Hà, ngươi cùng Tàm Đậu quyết phân thắng bại. Nếu ngươi thắng thì Vô Tà là của ngươi. Đế Hạo ta sẽ tự thông cáo thiên hạ.” Lời của hắn vừa uy nghiêm vừa có chút không thuộc về thế gian làm người khác mang một loại ảo giác như vừa bừng tỉnh sau cơn mê.
Đế Hạo xoay người, khinh công của hắn cũng tuyệt đỉnh không thua gì kiếm thuật, bởi vì khi mọi người định thần lại thì hắn đã tựa như chưa từng xuất hiện tại đây.
Lão huynh hắc y kia quay lại nhìn ta nói: “Một tháng sau, dốc Lạc Hà, quyết tranh thắng bại.” Sau đó ra bộ tiêu sái nhảy lên nóc nhà, cố ý hướng ta phô triển võ công, từng bước như muốn đạp nát mỗi viên ngói dưới chân hắn. Nếu mà ở thế giới của ta, hắn còn lâu mới thoát khỏi tội phá hoại tài sản công dân!
Chuyển thần lại, ta không nhịn được điên cuồng ôm đầu: “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”
Dạ Lưu Hiểu ở phía sau ra vẻ cao nhã phe phẩy quạt: “Hắc Tùng kiếm khách, ra tay nhanh, độc, chuẩn. Trên bảng xếp hạng giang hồ có thể xem là hảo thủ, kiếm thuật đứng thứ năm mươi. Tàm Đậu hiền đệ không cần lo lắng, cao thủ lợi hại hơn hắn còn nhiều lắm!”
Ta quay phắt lại chỉ vào mũi hắn mắng to: “Tên hỗn đản nhà ngươi! Gian thương! Nếu không phải ngươi để lộ tin tức ta có Vô tà ra ngoài, ta hôm nay sao lại bị thê thảm như vậy chứ? Có là hảo thủ hay cao thủ cũng mặc, lão tử đây căn bản không biết kiếm thuật!”
“Không đâu~” Dạ Lưu Hiểu vừa cười vừa khoát tay lên vai ta, ra bộ dáng ca ca nói, “Sẽ có người tự đến dạy kiếm thuật cho ngươi.”
Ta hung hăng dằng tay hắn ra: “Làm gì có chuyện đó? Chẳng lẽ tên khẩu phật tâm xà bụng một bồ dao găm nhà ngươi này muốn dạy ta kiếm thuật? Ta thà tìm một gốc cây treo cổ tự vẫn còn hơn!”
“Huynh đệ, ngươi vậy là không đúng rồi,” nụ cười của Dạ Lưu Hiểu bây giờ nhìn thế nào cũng âm hiểm khôn lường, “ta tuy là bán tin tức của ngươi cho Hắc Tùng kiếm khách, nhưng không phải ta cũng đã sai người thông tri cho Đế Hạo chạy tới giải vây cho ngươi sao?”
“Giải vây? Ngươi xem hắn giải cái gì cho ta? Hắn làm ra cái hẹn quyết đấu “giùm” ta, ai bạn ai thù chẳng lẽ tự ta không biết sao?”
“Bằng hữu hay địch nhân gì của ngươi ta không biết, nhưng ta biết một việc.” Vẻ mặt chân thành của Dạ Lưu Hiểu khiến ta tự nhiên có một loại cảm giác tín nhiệm. “Đó chính là, Đế Hạo tuyệt đối sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì.”
Nếu ngươi trong lòng đối với ai đó nói hắn là tên lừa đảo một ngàn lần thì hắn chắc chắn là một tên lừa đảo!
Ta đứng tại một mảnh đất trống, cỏ non theo gió dập dờn bãi động từng đợt từng đợt, cách đó không xa là Đế Hạo cầm kiếm đứng đối diện đợi ta.
“Ta sẽ truyền thụ Lưu Vân Phân Thủy kiếm cho ngươi.”
Ta ngây ngốc gật đầu.
“Ngươi hãy nhìn cho kỹ.” Vừa dứt lời, Đế Hạo phi thân, lúc đáp xuống thì tung ra nhất kiếm, tưởng rằng kiếm chiêu vừa ra, thế kiếm không cách nào đỡ được thì thân kiếm lại ngay tại không trung xảo diệu xoay chuyển, động tác mềm mại uyển chuyển nhưng lực độ mạnh mẽ, cảm nhận được kiếm khí khiến ta ngẩn người đến không dám hô hấp.
Sau hơn mười chiêu, kiếm thu về trong vỏ, cỏ cây ngã rạp, khí thế vẫn còn dư âm tồn đọng.
Đế Hạo khôi phục tư thế đứng thẳng lúc đầu, nói: “Ngươi nhìn rõ rồi chứ?”
Ta nuốt nước miếng một cái, rất muốn trả lời hắn là dù nhìn ra được tư thế của ngươi nhưng ta thật sự không thể nào thấy rõ kiếm pháp của ngươi. Thế nhưng chính cái câu “Ngươi nhìn rõ rồi chứ?” có cảm giác quá áp bức, khiến ta dù muốn mở miệng trả lời lắm cũng không thể.
“Ây da ây da!” Dạ Lưu Hiểu đằng sau lại bắt đầu phe phẩy quạt, “Tại hạ thật ra đã thấy rõ rồi, chỉ là vị tiểu huynh đệ này trước kia chưa từng tập qua kiếm thuật, lại vừa tiếp xúc kiếm pháp tinh diệu như thế, trong chốc lát sao có thể tiếp thu được chứ?”
Ta một mặt ngạc nhiên tại sao Đế Hạo lại để Dạ Lưu Hiểu đến xem mình truyền thụ kiếm pháp, như vậy không phải là để tuyệt học của mình cho hắn học lỏm hết rồi sao? Mặt khác ta lại mừng thầm vì may mắn là Dạ Lưu Hiểu đã nói ra những lời mà căn bản ta không dám nói.
Đế Hạo chậm rãi đi tới, “Cầm kiếm lên đi, ta giúp ngươi.” Dứt lời, một tay cầm cổ tay ta, một tay ôm eo ta, chưa hoàn lại tinh thần thì thân thể ta đã theo hắn chuyển động. Mặt hắn ở rất gần, cơ hồ chỉ hơi quay đầu nhìn thì ánh mắt kiên định kia sẽ ngay tức khắc đập vào tầm mắt ta, ta kinh hoảng nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, tâm như thể có tật giật mình mà đánh trống kịch liệt.
“Đừng quá coi trọng hình thức, chú tâm tiếp thu kiếm ý.” Lúc Đế Hạo giúp ta luyện kiếm đều mấy lần nói như thế.
Kiếm ý? Đại ca à, tiểu thuyết võ hiệp ta không phải không có xem qua, nhưng mà “ý” của trò này thật sự là không thể lĩnh hội, có kẻ hữu duyên thì trong nháy mắt sẽ hiểu được, chỉ là cuộc đời có chút đen bạc, có thể đút lót tí đỉnh để ông trời mở một cánh cửa cho qua ải hay không còn chưa biết chắc à? Nếu xui xẻo thì coi như vô duyên rồi.
Lúc tư duy chạy lạc của ta trở về, ta đột nhiên cảm giác lưng cùng cổ tay có chút nóng, đầu nhẹ ngẩng lên xấu hổ liếc nhìn cằm Đế Hạo, cũng đúng thôi, trời nóng như vậy, cho dù là Kiếm Thần cũng biết xuất mồ hôi chứ bộ?
Hắn nhẹ nhàng buông lỏng tay của mình, hơi cúi đầu, ánh mắt đã trở nên nhu hòa, ẩn dưới hàng mi dài mảnh càng toát ra ảo giác thoát ly thế tục, “Ngươi tự mình luyện một lần xem.”
– Vị hoàn đãi tục –
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 13
Chương 13