Ngồi vắt vẻo trên lan can cao cao, hai chân đung đưa giữa không trung, ta ngơ ngác nhìn về mặt trời chiều xa xăm như lòng đỏ trứng vịt muối, ve sầu trên cây kêu tiếng thê lương đến tê tâm liệt phế, thật không hiểu sinh mệnh vốn ngắn ngủi của chúng sao lại cần gì một phút lóe sáng như vậy.
“Tiểu Đồng à, ta lại rớt đại học nữa rồi… thật không cam lòng, lần trước thiếu 50 điểm, lần này chỉ có 2 điểm, chẳng lẽ ta thật vô duyên với ngươi như thế?” Ta nhìn xuống đôi hài hờ hững trên chân, “Không được! Dễ dàng bỏ cuộc như vậy, Tiểu Đồng nhất định sẽ xem thường ta!”, ta nắm chặt tay nhìn cái lòng đỏ trứng vịt muối chỉ còn một nửa ở phía chân trời, thành khẩn ước thề.
“Ai nha! Con à! Ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn a!” Mẹ ta mới đi chợ về đến cửa ngẩng đầu hoảng hoảng hốt hốt nhìn thấy ta ngồi ở lan can trên lầu, thiếu chút nữa bệnh tim lại tái phát.
“Mẹ à, con đâu có tính tự tử, chỉ là ngồi ngắm cảnh hóng gió thôi!” Nghĩ lại thấy buồn cười, ta đây sợ đau, hơn nữa lại tham sống sợ chết, nhảy lầu tự sát không phải là phong cách của ta à!
“Con à, con ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngàn vạn lần không được nhúc nhích! Đợi mẹ lên!”
Mẹ vốn là không thèm tin ta, cuống cuồng chạy lên, nhưng sự thật chứng minh, tốc độ đi bộ cũng chẳng nhanh bao nhiêu, có chăng chỉ là thân thể lay động kịch liệt mà thôi.
“Phong Y! Phong Y!” từ xa xa, ta thấy một cô gái chạy về phía ta, chiếc váy hoa màu lam tung bay trong gió, cứ như một tiểu hồ điệp dập dờn bay tới, “Ngươi đậu rồi! Đậu rồi!”
Là Tiểu Đồng, bạn gái của ta.
“Cái gì?” Chẳng lẽ nàng cũng cho là ta muốn tự sát sao? Trời ạ, nếu mà có tự sát á, thì ta có thể uống thuốc ngủ, mắc chi mà nhảy lầu chứ! Vừa đau lại vừa khó coi, còn phiền công nhân vệ sinh đến dọn dẹp tàn tích ta để lại nữa…
Tiểu Đồng đứng dưới lầu, mắt sáng như sao: “Đại học XX không đủ người, nên hạ xuống 3 điểm, ngươi đậu rồi! Đậu rồi!”
“Thật sao!” Ta sung sướng muốn nhảy cẫng lên.
Nhạc cực sinh bi, hậu quả là lúc ta nhảy lên thì phát giác chính mình đang thể nghiệm “định luật vạn vật hấp dẫn” nổi tiếng trong vật lý.
“Phong Y~”
“Con à!”
Ta bật dậy, thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên mặt. Hay quá, ta còn thở, không đau chỗ nào hết á, “Nằm mơ a, làm ta sợ muốn chết”.
“Hảo tiểu tử, ngươi tỉnh rồi hả?”, một lão đầu da nhăn nheo xuất hiện trước mắt ta, “Ta còn tưởng rằng kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh chứ”, ta ngơ ngác nhìn y phục của lão, một lỗ vá, hai lỗ vá, ba lỗ vá,… cánh tay gầy khô, lại còn cầm một cái chén sứt một nửa, có vẻ mệt nhọc, mà nói đúng hơn chính là một tên khất cái.
“Ta quen lão sao, lão bá?” Chuyện gì đã xảy ra, mẹ ta đâu? Còn Tiểu Đồng nữa?
“Đậu Tử, ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ từ trên cây té xuống đầu óc có vấn đề rồi à?” Lão bá đưa bàn tay không biết bao nhiêu năm chưa rửa qua sờ sờ đầu ta. Thôi rồi, hôm nay không dùng nhiều dầu gội là không xong.
“Cái gì đậu tử? Đậu tử mọc leo trên cây á?” Ta mơ hồ, rồi nhìn lại mình, trời đất ơi! Ta mặc cái gì vậy nè? Chẳng lẽ dạo này có model chắp vá sao trời? Tiểu Đồng làm sao mà không thèm nói cho ta bíêt chứ?
“Đậu Tử là ngươi chứ còn ai vào đây nữa? Tên đầy đủ là Tàm Đậu, bọn ta đều gọi ngươi là Đậu Tử. Mấy ngày trước chúng ta không xin được cơm, đói muốn chết, thế là ngươi mới leo lên cây ở gần miếu thành hoàng hái trái ăn, ai dè rớt xuống hôn mê hơn hai ngày, giờ tỉnh lại đến chính mình là ai cũng không biết là sao? Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!” Lão ăn mày nước mắt đầm đìa thổn thức.
Ta không phải tên là Phong Y sao? Mẹ ta đâu? Còn xương gà nàng mua về đâu? Không phải nói tối nay đem đi nấu canh sao? Lại còn Tiểu Đồng nữa? Không phải ta rốt cuộc đã thi đậu, có thể cùng nàng sánh bước sao? Bây giờ sao lại biến thành ăn mày? Trời ạ, trong tay ta toàn tóc là tóc, má ơi, không biết ta đã dùng cái quái quỷ gì để gội đầu thế không biết!?
Trong lúc ta tâm thần bấn loạn, tự hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, “Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp”, mẹ ta rồi Tiểu Đồng, còn cái thế giới kia, hết thảy đều là mộng hay là ta bây giờ còn đang trong mộng?
Một hồi lâu, ta đứng lên, quyết định làm một chuyện trọng đại: Đi xin cơm! Mẹ ta từng nói: “Không phải xã hội thích ứng ngươi, mà là ngươi thích ứng xã hội”. Lúc ta thi rớt đại học lần đầu tiên thì Tiểu Đồng đã an ủi: “Chúng ta là phải học tập tinh thần của loài gián đánh cũng không chết, người sống trong xã hội nhiễu nhương này phải dũng cảm mà sinh tồn.”
Nếu nghề của ta là ăn mày, vậy thì nào có khác gì ta thi rớt đại học đâu, mặc dù tâm như bị dao cắt nhưng cũng đành chấp nhận.
Thế giới này xem ra tương tự phim điện ảnh cổ trang, chỉ là không có nói chuyện văn chương hoa mỹ, trên đường lớn cũng có vài quầy hàng, cũng có mãi nghệ…
Ta nằm vật vờ ở góc ngã tư đường, nghênh ngang đón nắng trời, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đồng cắc leng keng trong cái bát trước mặt, tự hỏi có phải mình đang ở trong phim trường, đang làm một chân diễn viên cầm cờ lĩnh lương 50 ngàn 1 ngày hay không.
Thành thật mà nói, lúc đầu ta thật sự thấy buồn bực, đại khái ta nghĩ mình chính là hoán hồn. Chuyện hoán hồn này là do nha đầu Tiểu Đồng xem ba cái tiểu thuyết tạp nham kể cho ta nghe. Mà theo “định luật hoán hồn” thì người ta khi hoán hồn sẽ trở thành thân phận hiển quý, dung mạo phi phàm, thê thiếp hùng hậu… còn ta, sao lại thành tên ăn mày thế này, mấy ngày trước lúc đi tắm ở dòng suối phía tây thành, ghét trên người thiếu điều chiết xuất được mười cân đại bổ hoàn, hại ta suýt chút nữa buông tha cái nghề ăn xin đổi qua đi bán thuốc rong luôn.
Đột nhiên, ánh sáng trên đỉnh đầu biến đâu mất, trời ạ, chẳng lẽ muốn mưa? Cũng tốt, mới hoạt động xong, vừa lúc ta muốn đi tắm.
“Muốn trở về không? Ta có thể giúp ngươi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Lâm Oai Hiệp Truyện
Chương 1
Chương 1