Đau, khắp người đều đau.Đây là điều đầu tiên Thanh Thành cảm giác được khi tỉnh lại.Thoáng động một chút liền hít một ngụm khí lạnh. Rõ ràng tỉnh lại trong vòng ôm ấm áp, nhưng lại như tỉnh trong mảnh băng thiên tuyết địa. Thanh Thành cố nén đau đớn trên người, gắng gượng ngồi dậy, chăn rớt xuống, trên thân thể diễm lễ tràn ngập hồng ngân. Ký ức điên cuồng đêm qua, cho dù muốn quên trong lòng, nhưng cơ thể lại nhớ rành mạch, rõ ràng nghĩ phải cự tuyệt, cuối cùng lại bại bởi dục vọng. Níu kéo phóng đãng như vậy, kêu ngâm phong tao như vậy, đều là do hắn làm ra.
Thanh Thành a Thanh Thành, đó mới là ngươi chân chính sao, bộ dáng không biết xấu hổ, Lý Trọng Gia sẽ nhìn ngươi như thế nào. Rõ ràng chỉ cần đứng nhìn người kia xa xa đã thỏa mãn, nếu như bản thân không có lòng tham như vậy, muốn nhiều thêm một chút thì sẽ không biến thành cái dạng này. Trong mắt Lý Trọng Gia, mình nhất định còn không bằng những kỹ nữ thấp hèn kia đi. Nói không chừng, khóe miệng Thanh Thành gợi lên tia trào phòng, thân thể mình là thành thật nhất, bán đứng suy nghĩ tối tăm của mình. Kỳ thật đã sớm muốn làm như thế, muốn thân mật với người kia như thế, muốn có được càng nhiều từ người kia. Nhưng lại dùng phương thức vô sỉ, lợi dụng sự ôn nhu và đồng tình của người đó để thỏa mãn tâm tư xấu xa.
Thanh Thành mặc quần áo tử tế, ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn, xuất thần nhìn đôi trà cụ bằng sứ trắng, cảm thụ này khó mà diễn tả, ngọt ngào, chua chát, lo được lo mất, lưỡng lự và giãy dụa.Trong lúc hắn ngẩn người, Lý Trọng Gia tỉnh lại.
Thân thể Thanh Thành cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, nghe thấy thanh âm xột xoạt xột xoạt mặc quần áo sau lưng, mỗi một phân mỗi một giây giống như sự giày vò trước đi chết. Rốt cuộc, Lý Trọng Gia mặc chỉnh tề, từng bước tới trước mặt Thanh Thành.
“Thật, thật xin lỗi.” Thanh Thành nhỏ giọng nói, “Tối hôm qua, ta, ta…”
Lý Trọng Gia nhìn khuôn mặt Thanh Thành hồng sắp thấy máu, phả ra một câu, “Đau không?”
Thanh Thành lắc đầu, hé miệng, nhưng không biết nói cái gì. Trong phòng một mảnh trầm mặc, Thanh Thành thấy xấu hổ rồi hối hận, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, cố nén không rơi xuống, bởi vì hắn nghĩ nếu bây giờ khóc lên, chính là tranh thủ thương tiếc của Lý Trọng Gia.
“Không việc gì.” Lý Trọng Gia vươn tay, đặt trên đầu Thanh Thành, xoa.
Chỉ là một câu đơn giản động tác nhỏ ấm áp như thế, Thanh Thành cố nén xúc động muốn khóc, cúi đầu hơi nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Trong mắt Lý Trọng Gia hiện lên một tia không rõ tình tự, y không nói, nhưng bàn tay đặt trên đầu Thanh Thành dùng sức một ít.
Thời điểm tiếp tục xuất phát, không khí rõ ràng khẩn trương một chút. Biểu tình Kiếm Nam rất nghiêm túc, Lưu Phong cũng lựa chọn đi cùng bọn họ, để tăng cường hộ vệ.Một lần phạm phải sai lầm là đủ rồi, nếu thêm lần nữa, tất cả bọn họ đều không còn mặt mũi trở về kinh thành.
Duy nhất ổn định tựa hồ chỉ có Lý Trọng Gia, biểu tình không hề gợn sóng như trước, không biết đang suy nghĩ gì. Lấy tình trạng thân thể hiện tại của Thanh Thành, ngồi xe ngựa thật sự là một việc rất vất vả, không lâu sau, sắc mặt hắn tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh. Lý Trọng Gia thấy Thanh Thành như thế, bất dịch phát giác nhíu mày, nói “Dừng xe”.
“Gia, sao vậy?” Kiếm Nam thăm dò tiến vào hỏi, xoay chuyển ánh mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thành trắng bệch, bộ dáng đáng thương hề hề, hiểu rõ, phỏng chừng đêm qua có phần hơi kịch liệt…. Kiếm Nam liếc liếc mắt nhìn phía dưới Lý Trọng Gia một cái, nơi đó của gia bọn họ, thật là “to lớn” a. *khụ khụ*
“Gia, ngài tối hôm qua rửa sạch chưa?”Kiếm Nam mở miệng, Thanh Thành còn chưa hiểu hắn ta đang nói cái gì, Lý Trọng Gia thế nhưng gật gật đầu, Kiếm Nam lại hỏi, “Bôi thuốc chư?”Thanh Thành vẫn không hiểu ra sao, Lý Trọng Gia lại gật gật đầu.Kiếm Nam hết nói, đành phải nói “Vậy thân thể công tử không tốt lắm, miệng vết thương khó mà khép lại. Ta bảo xa phu tận lực chậm một chút, giá xe gia sẽ ổn lạu.” Thanh Thành rốt cục nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, hắn đỏ mặt, lui lui cổ, hận bản thân không thể nhanh nhanh biến mất.
Lại tiếp tục xuất phát, xe ngựa quả nhiên chậm rất nhiều. Thanh Thanh ngượng ngùng lên tiếng: “Không cần để ý tới ta, đừng chậm trễ chính sự của Vương gia.”
Lý Trọng Gia nghe vậy vươn tay, kéo Thanh Thành qua, Thanh Thành bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trên đùi Lý Trọng Gia, còn định giãy dụa, Lý Trọng Gia đè lại hắn, “Nằm.” Thanh Thành ngừng động, yếu ớt nói, “Như vậy không tốt lắm đâu, ta, ta gối lên *** tử là được.”
Lý Trọng Gia nghe vậy, thân thủ lấy cái nhuyễn ***, đặt phía dưới thắt lưng Thanh Thành, khiến hắn nằm thoải mái một chút. Thanh Thành vẫn tiếp tục ngọ ngoạy, Lý Trọng Gia cúi đầu nhìn hắn nói: “Nghe lời.”
Mặt Thanh Thành càng đỏ hơn, hắn trước kia đã nghe qua những lời này, Lý Trọng Gia nói với Hoàng thượng, âm điệu rõ ràng bình thản không phập phồng, nhưng Thanh Thành cảm thấy bên trong bao hàm sự sủng nịnh và trân trọng. Hiện tại Lý Trọng Gia nói với hắn, quả thật mỹ hảo như một giấc mộng.Vậy lớn mật một lần, không màng tới lễ giáo một lần đi.Thanh Thành tự nhủ thầm. Sau đó cẩn thận gối lên đùi Lý Trọng Gia, an tâm nhắm mắt lại. Hắn không biết, sau khi hắn thiếp đi, Lý Trọng Gia yên lặng nhìn hắn thật lâu, trên mặt hiện ra tia ôn nhu ngay cả bản thân cũng không phát hiện.
Tuy rằng mọi người thông cảm thân thể Thanh Thành không tốt, nhưng đi đường mệt nhọc, Thanh Thành ngã bệnh, phát sốt nhẹ. May mắn, họ đã đến phạm vi thế lực của bộ lạc Tây Nam, Lý Trọng Gia quyết định dừng lại vài ngày, cùng lúc cho Thanh Thành dưỡng bệnh, đồng thời mọi người có thể nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Thanh Thành vừa đến khách *** uống xong dược liền bất tỉnh nhân sự, khi mở mắt ra mặt trời đã ngã về phía tây.
“Bao giờ rồi?”Thanh Thành chống giường ngồi xuống, xoa mắt hỏi.
Không ai trả lời, trái lại có một ly nước ấm áp đưa tới trước mặt, cổ họng Thanh Thành đúng lúc đang khô khốc rất khó chịu, tiếp nhận uống ngay vài hớp, mới ngẩng đầu phát hiện là ai đang chiếu cố mình. “Vương, Vương gia!”
Vì mình rót nước cư nhiên là Lý Trọng Gia.Lý Trọng gia thấy hắn uống nước xong, chỉ chỉ ấm nước trên bàn, “Còn muốn?”
Thanh Thành vội vàng khoát tay, “Không cần, làm sao dám làm phiền ngài.”
Lý Trọng Gia nghe vậy cầm chén nước đi, lại ngồi bên giường lần nữa, thân thủ ướm cái trán của Thanh Thanh xem nhiệt độ, vẫn rất nóng, chẳng lẽ hạ sốt? Thấy trên mặt Lý Trọng Gia hơi hơi hiện lên một tia hờn giận, đứng dậy đi ra, Thanh Thành giữ chặt ống tay áo của y, nói: “Ta bớt sốt rồi, bây giờ hơi nóng có thể là do ngủ quá lâu.”
Lý Trọng Gia nhìn thẳng Thanh Thành, tựa hồ như đang tự hỏi có nên tin lời hắn hay không.Thanh Thanh lộ vẻ tươi cười, “Ta thật sự không có chuyện gì, lại hảo hảo nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
Lý Trọng Gia gật gật đầu, lại lấy nước uy Thanh Thành, “Ngủ đi.”
Thanh Thành nghe lời nhắm mắt nằm xuống, một lát sau lại nhịn không được mở miệng, “Ngài cũng đi nghỉ ngơi đi, ta ngủ là tốt rồi.”
Lý Trọng Gia nghe vậy cũng không động, mà sờ sờ đầu Thanh Thành, dịch chăn hảo cho hắn, “Mau ngủ.”
Thanh Thành đỏ mặt, còn định đưa Lý Trọng Gia quay về đi nghỉ ngơi, nhưng nhìn biểu tình không thương lượng của Lý Trọng Gia.Đấu tranh nho nhỏ một chút, thầm nghĩ lòng tham con người quả nhiên không đáy, vui sướng khi có người bồi bạn, nhắm mắt lại ngủ.Thời điểm dần thiếp đi, Thanh Thành mơ mơ hồ hồ nghĩ, Vương gia chẳng lẽ cũng hống Hoàng thượng ngủ như thế này sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay chính thức kết thúc toàn văn, đang sửa chữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Gia Nói Một Câu
Chương 7
Chương 7